TIÊN LIÊU VI KÍNH

Thấy Lạc Tu Ý không biết điều chút nào, hưng phấn tới gần như không nói nên lời, Kỷ Viên trầm mặc một chút, dùng ánh mắt cảnh cáo: đại huynh đệ, đủ chưa, buông tay ra được không?

Hệ thống cũng trầm mặc một chút: “Xin đừng ăn nói lung tung.”

Diệp Quân Trì cũng đứng cạnh khoanh tay xem cuộc vui, nhìn một lát, cảm thấy khát nước, rất tự nhiên thò tay móc quả dại trước ngực Kỷ Viên, tùy ý lau lau vào tay áo, chậm rãi gặm gặm.

Kỷ Viên: “…” Con mẹ nó tay ngươi sờ đi đâu vậy.

Lạc Tu Ý: “…”

Lạc Tu Ý sửng sốt một chút, nhìn tiểu mỹ nhân mặt mày tinh xảo xinh đẹp trước mặt này, quay đầu nói: “Lại nói, ta tính số cho huynh, hồng loan tinh động, điềm xấu xuất hiện, hồng loan thiên hỉ cùng một hướng, chính là vị tiểu nương này…” Dường như hắn nghĩ ra cái gì đó, quay đầu lại nhìn Kỷ Viên sắc mặt không đổi, lại nhìn xuống nửa ngực xẹp lép của Kỷ Viên, cứng rắn nuốt lời xuống, khô khốc nói, “… Tiểu huynh đệ?”

Sắc mặt Diệp Quân Trì thản nhiên: “Ừ.”

Lạc Tu Ý chậc chậc vài tiếng, lại lắc đầu, thở dài, “Người khác đụng phải Diệp Quân Trì đều là rước họa vào thân, đây là lần đầu tiên ta thấy có người có thể mang xui xẻo tới cho Diệp Quân Trì đấy… Tiểu huynh đệ ngươi thật không tồi.”

Tiểu huynh đệ này cũng thật sự rất xui xẻo đấy nhé, cảm ơn.

Lạc Tu Ý nhìn vào đôi mắt nhạt màu tựa như vĩnh viễn đều không có chút cảm xúc dao động của Kỷ Viên, cười cười: “Nhưng dù sao cũng là một nhân nhi thanh thanh lãnh lãnh, tư sắc cũng không tồi…”

Diệp Quân Trì gặm xong một quả dại, cuối cùng cũng không kiên nhẫn nữa: “Nói nhảm ít thôi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, giải quyết thế nào.”

“Gấp gì chứ?” Lạc Tu Ý quay đầu lại nhìn nhìn, khuôn mặt tuấn lãng tràn ngập ý cười chế nhạo, “Được cái hai người đến đúng lúc, ta vừa mới xuống bếp nấu thức ăn ngon, chúng ta vừa ăn vừa nói.”

Tu vi tới một cảnh giới, sẽ không cần phải ăn, Lạc Tu Ý ẩn cư ở đây, ngày ngày học kỹ năng nấu nướng của phàm nhân, chẳng qua là muốn giết thời gian, nấu thức ăn xong cũng toàn ném cho chó trong viện ăn — chó cũng chẳng thèm ăn, cũng chỉ có thể vứt đi.

Lúc này chỉ là đơn thuần muốn trêu đùa Diệp Quân Trì mà thôi.

Diệp Quân Trì có hơi đen mặt, liếc mắt nhìn Kỷ Viên, lúc này mới nhớ ra người trước mặt này thân mềm sức yếu, không thể không ăn uống gì, đói thêm một chút nữa không chừng sẽ ngã lăn ra.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của hắn mới dần trở lại bình thường, vuốt cằm đáp: “Cũng được.”

Lạc Tu Ý đang giương nanh múa vuốt với Diệp Quân Trì, nhất thời trừng to mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Quân Trì, tựa như người trước mặt không phải là Diệp Quân Trì mà là một kẻ xa lạ chiếm xác của hắn: “… Đầu ngươi bị hỏng rồi à?”

Diệp Quân Trì chỉ cười lạnh một tiếng.

Cuối cùng vẫn là Lạc Tu Ý ngoan ngoãn bê thức ăn ra, đặt lên bàn đá trong sân.

Kỷ Viên quả là đã đói tới đau dạ dày, cũng không chối từ, ngồi cạnh Diệp Quân Trì rũ mắt xuống, trong lòng thầm vui vẻ. May mà hệ thống cho phép hắn được OOC tí xíu, bằng không với tính tình của nguyên chủ, cho dù có chết đói cũng không ngồi xuống.

Kỷ Viên nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy yêu mến hệ thống vô cùng: “2333.”

“… Sao vậy?”

“Sau khi ta trở về nhất định sẽ tạc cho ngươi một cái linh bài, thờ cúng ngươi.”

Hệ thống lặng im một lát, giọng nói lãnh đạm: “Ta cảm thấy đáng lẽ ra ta nên niệm một đoạn nguyền rủa cho ngươi nghe, coi như là để kỷ niệm cho ký chủ đầu tiên chết dưới tay ta.”

Kỷ Viên: “… Ngươi thật xấu xa, làm ta muốn dùng nắm đấm nhỏ đấm vào ngực ngươi.”

Vui vẻ mà ba hoa với hệ thống một hồi, Kỷ Viên cúi đầu nhìn thức ăn Lạc Tu Ý nấu, mặt cứng đờ lại.

Nếu không nhìn nhầm, trên cái đĩa sứ Thanh Hoa trước mặt, là một đống… tròng mắt?

Bên cạnh nó là cái gì vậy? Lưỡi? Còn có mấy con sâu kỳ quái nửa sống nửa chết? Củ cải có hình mặt người? Trong bình gốm còn có một con rắn còn sống?

Im lặng đối diện với con rắn độc đáng thương vô cùng trong cái bình gốm kia một lúc, dạ dày cuộn trào, ngón tay Kỷ Viên run rẩy, mặt không đổi sắc buông đũa trúc xuống, cảm thấy bản thân nên ngồi im thì hơn.

Thấy sắc mặt trắng bệch của Kỷ Viên, tâm tình Diệp Quân Trì đột nhiên trở nên rất tốt, khóe môi gợn lên một ý cười nhàn nhạt: “A Viên, mấy thứ này đều là những vật hiếm có, cũng chỉ có thể thấy được ở chỗ hắn thôi, ngươi ăn nhiều một chút.”

Kỷ Viên móc quả dại còn lại ra, lãnh tĩnh rộp rộp cắn vài miếng, cuối cùng cũng mở miệng: “Cơ thể ta, có vấn đề gì vậy?”

Lạc Tu Ý thấy tiểu mỹ nhân không thèm để ý tới thức ăn mình tự tay xuống bếp nấu, tiếc hận thở dài: “Tiểu mỹ nhân à…”

Phàm là nam nhân đều không thể chịu nổi việc người khác gọi mình như vậy, Kỷ Viên nhẫn nhịn, rụt rè nói: “Gọi ta Kỷ Viên là được rồi.”

Lạc Tu Ý không để ý chút nào, gật đầu nhẹ một cái, đôi môi màu hồng lộ ra một độ cong, lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Tiểu mỹ nhân, theo như lời nói của Diệp Quân Trì, nếu như ta không đoán sai, thể chất trong truyền thuyết này của ngươi…”

Kỷ Viên nghe thấy lời này, cũng quên phản bác lại lời của Lạc Tu Ý, mắt hơi trợn lên, tim đập cũng nhanh hơn một chút, trong nháy mắt nhớ lại các loại thể chất thường thấy trong mấy quyển tiểu thuyết – cho dù số lượng tiểu thuyết hắn đọc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Lạc Tu Ý chậm rãi nói: “… Cái loại thể chất xú danh chiêu này, rất dễ đoán ra, chỉ là nghìn năm rồi vẫn chưa từng xuất hiện lại, bây giờ cũng không có mấy người biết.”

… Xú danh chiêu?

… Có liên quan tới xú thanh danh của Diệp Quân Trì?

Tựa như hiểu được ánh mắt của Kỷ Viên, Lạc Tu Ý bật cười nói: “Đương nhiên, so với Ma quân đại nhân Diệp Quân Trì của chúng ta, thể chất của ngươi có thể coi là băng thanh ngọc khiết rồi.”

“….” Nhìn Lạc Tu Ý vênh mặt nói nhảm, Diệp Quân Trì chỉ gắp cái thứ trông từa tựa như con mắt lên, ném vào miệng, chậm rãi nhai nuốt, không nói gì thêm.

Xả một đống loạn thất bát tao ra, Lạc Tu Ý cũng thức thời không thừa nước đục thả câu thêm nữa, nhìn chằm chằm Kỷ Viên, mắt lòe lòe tỏa sáng: “Đúng là một bảo bối hiếm có — tiểu mỹ nhân, có phải là mỗi lần ngươi tu luyện sẽ đều bị cản lại, mỗi lần ngưng thần tĩnh khí, linh lực sẽ biến mất trong linh mạch không?”

Kỷ Viên chột dạ gật đầu.

“Quả thế, giống hệt như lời đồn.” Lạc Tu Ý mỉm cười, “Tiểu mỹ nhân, ngươi không phải là kẻ phế vật không thể tu luyện, ngược lại, ngươi là thiên tài nghìn năm khó gặp. Khi ngươi tu luyện lại mất linh lực, đó chính là do tất cả đều dung nhập vào trong huyết dịch của ngươi. Trong sách cổ có ghi lại, loại thể chất như ngươi, trời sinh chết cũng không thể ngưng nguyên được, tu luyện được gì cũng chỉ có thể dung nhập vào cốt nhục, cho một người khác uống máu của ngươi, máu mang theo linh lực sẽ hòa vào với linh lực của người nọ.”

Diệp Quân Trì nghe vậy, không thể không nhíu mày.

“Uống máu của người có thể chất này xong, chỉ có thể chọn một trong hai con đường. Một là không quan tâm nữa, mặc kệ chút máu này quấy phá trong người, chờ trăm năm, sẽ có thể luyện hóa máu. Đáng tiếc công pháp của Diệp Quân Trì lại vừa vặn bị huyết dịch của ngươi khắc chế… Hai là tiếp nhận máu đó, cũng duy trì uống thường xuyên, dùng cơ thể mình làm lô đỉnh, từ nay về sau lúc tu luyện phải phân ra một nửa linh lực tu vi, chờ tới lúc linh lực trong máu thực sự dồi dào…”

Lạc Tu Ý dừng một chút, cười tủm tỉm nói: “Trả lại cho nguyên chủ, cách trả lại có rất nhiều, chẳng qua không có cái nào không có hại. À, ngoại trừ giao hợp ra thì các cách đều rất có hại cho cơ thể của lô đỉnh…”

Kỷ Viên: “…”

Kỷ Viên đã không còn dám nhìn vẻ mặt của Diệp Quân Trì.

Thể chất này giống như ký sinh trùng vậy, ký sinh trong cơ thể người khác đánh cắp tu vi, cuối cùng kiếm trở về vỏ một phen, không phải là xú danh chiêu mới là lạ…

Khó trách hệ thống không chịu nói rõ, con mẹ nó thể chất đặc biệt chứ.

“Ý của ngươi là, ta chỉ có thể tự coi bản thân như một cái lô đỉnh?” Diệp Quân Trì cười như không cười liếc mắt nhìn Kỷ Viên một cái.

Lạc Tu Ý vuốt cằm: “Ta nói ngươi này, tự dưng đang yên đang lành lại chạy đi uống máu của người ta làm gì…”

Diệp Quân Trì xoa thái dương ngắt lời hắn: “Biên độ quấy phá của máu hắn quá ngắn, ta lại không thể bám theo hắn mọi lúc, đến lúc đó đành cắn một cái — ngươi có biện pháp gì không?”

“Có đấy.” Lạc Tu Ý cười tươi lại tự dưng mang theo vài phần khát máu lạnh lẽo, “Hút khô máu của tiểu mỹ nhân này, là được rồi không phải sao?”

Kỷ Viên rợn hết cả người, mẹ nó quả nhiên là biến thái, còn biến thái hơn cả Kỷ Sơn. Tuấn nhan của Diệp Quân Trì mang theo ý cười, ánh mắt hờ hững, Kỷ Viên bị hắn nhìn chăm chú tới vã mồ hôi lạnh đầy đầu, khi hắn nghĩ người này sẽ lập tức lại gần đây hút khô hắn thì ánh mắt của hắn lại chuyển sang hướng khác: “Ta không nói đùa, có cách gì không?”

Lạc Tu Ý thở dài một tiếng “Ta cũng không nói đùa”, suy nghĩ một chút, nói: “Có một cách, chỉ là phải vất vả cho tiểu mỹ nhân rồi.”

Cách của Lạc Tu Ý chính là lấy mấy bát máu của Kỷ Viên, hắn thử luyện máu này thành đan dược, tiện cho Diệp Quân Trì mang theo tùy thân.

Cũng không còn cách nào đáng tin hơn, Kỷ Viên cắn chặt răng, coi như là hiến máu xong sẽ không còn ràng buộc gì nữa, khuôn mặt trắng bệch hiến mấy bát máu, khi thiếu chút nữa đã ngất, Diệp Quân Trì gắp một đũa thức ăn hình lưỡi nhét vào miệng Kỷ Viên, buộc hắn phải nuốt xuống.

Vị không đến nỗi quá kinh như trong tưởng tượng, chỉ là làm cho người ta ghê tởm đến muốn nôn, Kỷ Viên cố gắng dán sát lưỡi lên hàm trên, chờ nuốt xuống rồi, lại phát giác mình đã không còn cảm giác lạnh như băng tới mê muội vì mất máu quá nhiều.

Diệp Quân Trì ngước mắt nhìn, không mặn không nhạt nói: “Một bàn thức ăn này của Lạc Tu Ý, đều là linh dược trời đất khó có được.”

Kỷ Viên lạnh lùng à một tiếng, thầm nghĩ giai cấp tư sản các ngươi đúng là tùy hứng, ăn một bữa thôi mà cũng phải lãng phí tới vậy.

Hệ thống cười lạnh: “Ha ha.”

Chờ tới lúc Lạc Tu Ý luyện xong đan dược rồi, dặn Diệp Quân Trì cách dùng rồi lại kéo Kỷ Viên qua lấy máu tiếp thì đã là ba ngày sau.

Trước khi đi, Lạc Tu Ý ý tứ hàm xúc không rõ nói: “Diệp Quân Trì, nghe nói máu của loại thể chất này, vô dụng đối với Ma tộc.”

Sắc mặt Diệp Quân Trì trầm lãnh hiếm thấy, không nói một lời dẫn theo Kỷ Viên rời khỏi ngọn núi nhỏ này.

Thấy Lạc Tu Ý vừa bao dung lại quan tâm Diệp Quân Trì, Kỷ Viên lặng lẽ phỏng đoán quan hệ của hai người trong lòng, còn chưa kịp nghĩ nhiều, Diệp Quân Trì dán sau lưng hắn bỗng nhiên cúi đầu, dính sát vào cổ hắn, giọng nói biếng nhác: “Ba mươi năm trước ma tôn bỏ mình, Ma giới đại loạn, khi ta và Lạc Tu Ý chạy thoát thân, trong lúc vô tình đã cứu hắn một mạng. Hắn tuy rằng vô liêm sỉ lại quái dị nhưng lại là một người tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo.”

Kỷ Viên mặt không đổi sắc: “À.”

Diệp Quân Trì xoa đầu hắn: “Đừng nghĩ nhiều.”

Dừng một chút, tay hắn thuận thế rời xuống mặt Kỷ Viên, kinh ngạc hỏi: “Sao mặt lại lạnh vậy?”

Kỷ Viên: “…”

Diệp Quân Trì bừng tỉnh đại ngộ: “Quên mất ngươi không có tu vi, không được kết giới chắn gió che chở.”

Kỷ Viên: “… Hệ thống, sao ta cứ có cảm giác là hắn cố ý?”

Hệ thống đáp: “Nén bi thương.”

Nửa ngày sau, lướt qua biên giới Ma giới và Nhân giới, hai người lần thứ hai đặt chân lên Nhân giới, tìm được một trấn nhỏ, vào quán trà nghe ngóng tin tức mới nhất, lúc đi ra Diệp Quân Trì nói: “Xem ra cả thiên hạ đều đã biết ta mang theo ngươi chuẩn bị quấy phá ở Nhân giới.”

“…”

“Những đạo sĩ đó cũng sẽ chỉ chăm chăm truy lùng một nam một nữ.” Diệp Quân Trì mỉm cười nói, “Đi thôi, ngươi thay y phục đi. Làm nữ nhân mười mấy năm rồi, không muốn trở lại làm nam nhân sao?”

Chuyện liên quan tới tôn nghiêm của đàn ông, Kỷ Viên lạnh lùng nhả ra một câu: “Ta vẫn luôn là nam nhân.”

Diệp Quân Trì lộ ra nụ cười không biết làm sao lại bao dung vô cùng: “Được được, ngươi là nam nhân được chưa.”

Kỷ Viên không nhịn được nghiến răng ken két: “Hệ thống, ta thật muốn đập hắn.”

Hệ thống đáp: “Ngoan, bảo bối, không muốn nghe ta niệm lời nguyền thì đừng có tìm đường chết.”

Bình luận

Truyện đang đọc