TIỆN NỮ HOÀNG HẬU


Editor : Minh Nguyệt Tâm Vy ^^
Beta: Tiểu Hồ Điệp
Ngồi trước gương đồng trạm khắc phượng hoàng cùng những đóa Phù Dung tinh xảo. Ôn nhi đang vì nàng mà trang điểm thật tỉ mỉ.
Tóc đen thật dài búi lên, tạo thành một cái tiên tử Phi Thiên trâm thật đẹp đẽ tinh tế. Thoạt nhìn, quả nhiên là tăng thêm vài phần khí chất cao quý, chính là kết hợp với nàng một mảnh liễu yếu đào tơ, nhìn thế nào vẫn là có chút chênh lệch.
Ôn nhi lấy từ trong hộp trang sức ra một cây trâm song phượng hoàng gắn trân châu lấp lánh mỹ lệ, đang muốn cài, Hạ Nữ lắc lắc đầu: “Rất long trọng, dùng cây trâm này đi.”
Nàng tự mình từ trong hộp lấy ra một cây kim trâm Hồ Điệp song phi, cây trâm tỏa ra ánh sáng bạc lấp lánh tao nhã, xem ra vừa hoa lệ lại nhẹ nhàng, lại vừa không sẽ có vẻ keo kiệt, cũng sẽ không có vẻ quá mức trang nghiêm long trọng. Không giống một ít cây trâm song phượng hoàng gắn trân châu, rất nặng mà cảm giác hoa lệ quá, sẽ làm đầu nàng đã thấp lại càng thấp hơn.
“Hoàng thượng không phải muốn nương nương ăn mặc long trọng một chút sao?” Ôn nhi hỏi nàng, động tác trên tay vẫn không ngừng lại, tinh tế kết tóc thành nụ hoa nhỏ, rồi thay nàng cài lên trâm cài Hồ Điệp.
Hạ Nữ cười cười: “Như thế này là thực quá long trọng rồi.” Như thế nào mới là long trọng, tóm lại là mang đầy người y phục, trang sức vàng bạc phải không, nàng nhẹ nhàng lắc lắc, tiếng kim khí va chạm vào nhau thùng thùng vang lên, như vậy đủ long trọng rồi chứ .
Lúc này, Lý Đức đi đến. Hành lễ với Hạ Nữ : “Hoàng thượng kêu lão nô đến hỏi nương nương, người đã chuẩn bị xong?”
Thật ra Hạ Nữ đối với Lý Đức rất này rất có hảo cảm, hắn xem ra tuy rằng gian gian giảo hoạt, nhưng lại không làm ra việc ác gì quá mức. Ở trong cung này nhưng vẫn đứng về lẽ phải không sai.

Vì thế khóe môi nàng tràn ra một đóa hoa: “Làm phiền công công đến bẩm hoàng thượng, nô tì cũng sắp chuẩn bị tốt rồi.” Nàng rất muốn kêu hắn đi bẩm báo với tên hoàng đế kia, muốn nàng trang hoàng long trọng là muốn nàng ngàn phẫn vạn trang , nếu đã không chờ được, vậy thì chính hắn tự mình làm đi.
Nhưng mà dù sao nàng cũng không phải loại người thích can thiệp vào việc người khác. Vẫn là thành thật an phận một chút thì tốt hơn. Chọc giận hoàng đế, sẽ không có quả ngon để ăn đâu a. Lời này, chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng mà thôi.
. . . . . .
Dục Húc ở Phượng Hoàng điện ngồi đợi nửa canh giờ, đã kêu Lý Đức đi thúc dục hai lần, vẫn không thấy Hạ Nữ đi ra.
Vẻ mặt sớm đã tối tăm, hắn biết nữ tử ra ngoài cần phải trang điểm chỉnh chu, nhưng mà thời gian đã lâu như vậy, đây rõ ràng chính là cố ý .
Nếu như là các phi tử khác được hắn cho gọi, còn không phải là nhanh nhanh chạy tới sao, chứ đâu có giống như nàng, trang điểm so với rùa bò còn chậm hơn.
Rốt cuộc là chờ không nổi, hắn đi nhanh vào trong phòng ngủ của nàng. Mới tới ngoài cửa, đã thấy Hạ Nữ nhẹ nhàng đi ra.
Quả nhiên là khiến hắn thất thần một cái, cái gì gọi là người đẹp vì lụa, Phật quý nhờ ánh hoàng kim, chính là như người trước mặt đây.
Tóc xanh búi lên tiên tử Phi Thiên trâm tinh tế mà cao quý, chỉ cài một cây kim trâm Hồ Điệp song phi, lại điểm chút hoa nhỏ li ti xanh biếc tinh tế, xem ra, đúng là hoa mỹ mà không dung tục, cao sang mà lại tao nhã.
Bên dưới mày liễu dài nhỏ cong cong là một đôi mắt trong sáng long lanh như có một dòng suối nhỏ chảy qua, đôi môi được vẽ lên một chút son đỏ mọng mượt mà , lại có vẻ no đủ mà mềm mại.

Mặt nàng ngày thường tái nhợt không mang theo huyết sắc thoa chút phấn hồng bột nước, xem ra lại cực kỳ xinh đẹp.
Một thân phượng bào màu đỏ thêu trăm điệp rất đúng phong thái Hoàng hậu, càng làm nổi bật lên dáng người yểu điệu của nàng.
Mặc dù không phải nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng là thập phần tú lệ, càng ngắm kỹ lại càng thấy nàng đẹp hơn một phần, thoạt nhìn dĩ nhiên thuận mắt hơn nhiều, rất có ý vị riêng. Dục Húc không muốn thừa nhận, nhưng thật sự là hôm nay nàng rất đẹp. Dịu dàng mà thanh tú.
Toát lên khí chất cao quý, không còn là cái vẻ mặt tái nhợt, dáng người đơn bạc trước kia, cũng không giống dạng nữ tử thấp kém.
Như vậy coi như cũng không uổng hắn đợi suốt nửa canh giờ, một thân lửa giận lúc này vì nàng cũng giảm hơn phân nửa, vì thế khuôn mặt tươi cười nghênh đón nàng: “Không thể tưởng được, Hoàng hậu của trẫm lại có vẻ đẹp mê người như thế này a.”
Hạ Nữ cúi đầu: “Tạ hoàng thượng khích lệ.” Trên mặt như thường không gợn sóng nói, nàng không vì có người khen mà vui sướng. Nếu là nữ tử bình thường, có thể được Thánh Thượng ca ngợi như thế, hẳn là mừng rỡ như điên.
Nhưng Hạ Nữ lại không cảm thấy nửa phần vui vẻ, nữ tử nhà người ta vì người mình yêu mà trang điểm lộng lẫy, còn nàng mê người như thế là vì ai đâu? Hơn nữa vị hoàng đế này lời nói ra được, giống như thật thật giả giả, ai mà biết được hắn là thiệt tâm hay là cố ý khích lệ đây. Tốt hơn hết là không cần đi phỏng đoán xa vời, miễn cho gây chuyện không cần thiết làm nàng đi chơi cũng không vui vẻ.
“Đi thôi! Đừng phụ cảnh đẹp hoa nở!” Hắn hô một tiếng, cư nhiên bá đạo kéo tay Hạ Nữ bước đi.
Nhìn hắn biểu hiện tự nhiên như vậy. Hạ nữ càng cảm thấy không được tự nhiên tới cực điểm.

Hắn làm cái gì vậy? Hôm nay sao lại kỳ quái như thế ? (*tiểu Vy Nhi : dự là anh này bắt đầu kết Hạ tỷ rồi a~// ^^ *tung hoa* )
Nhìn bàn tay nhỏ bé bị hắn nắm lấy, còn có gương mặt hắn tràn đầy tươi cười đắc ý. Nàng nheo mắt, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn. Tay co lại, muốn rút về. Chỉ thấy hắn liền quay đầu, cho nàng một cái ánh mắt cảnh cáo.
Làm hại nàng đành phải thành thành thật thật để hắn nắm tay.
Chỉ mong Phượng tê cung này cùng ngự hoa viên có thể gần một chút, như vậy, nàng cũng không cần chịu loại dày vò này lâu.
“Hoàng hậu rất nóng sao?” Hắn bỗng nhiên quay đầu hỏi.
Hạ Nữ suốt đoạn đường bị hắn lôi chạy vẫn trầm mặc, nay bất thình lình đâm vào người Dục Húc, nàng nhăn mặt ngẩng đầu nhỏ giọng trả lời: “Không nóng.”
Xong lại cúi đầu nói thầm một tiếng, không có việc gì dừng lại hỏi một câu nhàm chán vậy làm gì chứ. Cũng may nàng không có việc gì, nếu là có hơi chút không bình thường sợ là lại chọc giận hắn mất. Nàng không dám cho là hắn thực sự quan tâm chính mình đâu! Còn làm hại cái mũi của nàng chịu đau một trận. Tay nhẹ nhàng xoa xoa cái mũi thanh tú.
“Không nóng sao trong lòng bàn tay lại toàn mồ hôi thế này? Khi quân chính là tội chết đó.” Nàng không cần nhìn, dám chắc lúc này hắn nhất định là híp hai mắt phượng, mang theo vài phần áp bức nhìn chằm chằm nàng à xem.
A? Làm ơn đi, kia tất cả đều là mồ hôi lạnh đó? Nhưng là nàng nào dám nói ra những lời này đâu, để cho hắn đích thị là hỏi không dứt. Còn nói cái gì tội chết, hoàng đế như vậy thật tốt, động cũng không cần động hô một tiếng giết, liền không có người dám vuốt râu rồng của hắn rồi.
Khẩu thị tâm phi mà nói : “Đó là nô tì ngày thường trong lòng bàn tay đều dễ đổ mồ hôi như vậy.”
Thật vất vả một đường cuối cùng cũng nhịn được đến ngự hoa viên, nhưng là vừa nhìn vào, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lập tức nhăn lại.
Một đám người ăn mặc muôn hồng nghìn tía, oanh oanh yến yến, cười rộ lên thanh âm nũng nịu của nữ tử, không phải cung phi thì còn có thể là người phương nào nữa. Thật đúng là càng sợ nhìn thấy người nào thì liền gặp ngay người đó, hơn nữa, xem ra là có không ít người đâu.

Nàng đột nhiên cảm giác đầu cũng hơi nặng xuống . Vì sao nam nhân luôn thích lấy nhiều mỹ nữ như vậy chứ? Nàng thấy, đối diện với mấy cái tiểu mỹ nhân này, so với nàng trước kia đối mặt với núi cao quần áo còn thống khổ hơn.
Nàng xem Dục Húc, tựa hồ cũng không có cảm giác khác nàng là mấy, vì thế tay nàng dùng sức một chút, muốn rút về, nhưng ai biết hắn lại càng nắm càng chặt.
Không cần xem mặt của hắn, nàng cũng biết là nét mặt không tốt rồi, nàng không có dũng khí lại rút tay về.
Ai! !
Nàng chỉ là người hèn mọn, lại không làm được chuyện can đảm loại này!
Vì thế đành phải cúi đầu nhận mệnh theo hắn hướng về một đám Mỹ phi đi tới.
Ai! !
Xem ra,nàng bất đắc dĩ lại trở thành mục tiêu của đám Mỹ phi này rồi.
Mắt nàng hung hăng trừng đôi giày thêu Bàn Long đen của hắn, thật không hiểu là có phải hắn cố ý không nữa.
Nàng thật không muốn trở mục tiêu ghen tuông của đám phi tần này đâu?
Ai, lần này thì nàng đúng là con chim đầu đàn nhận mọi công kích rồi ! !


Bình luận

Truyện đang đọc