TIÊN PHÁP ĐẠO KINH


Trường Sinh Tông bắc phương thần địa phân đàn, thân một ngọn núi không cao bị đục khoét ra một cái hang động.

Cửa hang động có bố trí cơ quan ngầm, không gian xung quanh lại được bài trí giống như một đền thờ ma thần hết sức nghiêm cẩn và long trọng để ngụy trang.

Ở chính giữa cánh cửa, một tượng đá ma thần ba đầu sáu tay diện mục hung tợn được đặt trên một bệ đá vuông khá lớn, trên bệ đá còn có hương án và một số khay dĩa kích thước to nhỏ đủ loại.
Bỗng phía trước hương án xuất hiện một vị ma tướng hông đeo một thanh đại đao cẩn thận tiến về vị trí tượng đá ma thần, khẽ lấy từ trong túi ra một chiếc lệnh bài đặc biệt khảm vào một cái rãnh được bố trí kín đáo ở sau pho tượng.

Ầm ầm một tiếng, tượng đá ma thần và bệ đá bỗng nhiên xoay chuyển, để lộ ra một khe hở đủ cho một người có thể dễ dàng đi vào.

Vị ma tướng kia quay đầu nhìn lại một cái, hắn ta muốn kiểm tra xem có ai bám theo hay không, sau đó mới tiến vào bên trong động phủ.

Vừa bước qua thì tượng đá và bệ đá liền xoay chuyển trở lại vị trí ban đầu, không tìm thấy nửa điểm khác biệt.
Phía trước một mặt đá tròn to như mặt trống trận được chạm trổ rất nhiều loại phù văn kì dị, vị ma tướng khẽ đọc một đoạn chú pháp, dùng móng tay sắc nhọn vạch ra trên lòng bàn tay trái một vết rách.

Vị ma tướng phất tay, một đám máu tươi vừa rỉ ra bị hất thẳng lên mặt đá, có dấu hiệu bị mặt đá hấp thu.

Đồng thời lúc này, vết thương vừa chảy ra máu tươi lúc nãy cũng đã liền lại như cũ.

Bất chợt trận pháp khắc trên mặt đá xuất hiện dị động, không lâu hình thành một vòng xoáy hắc ám sâu không thấy đáy, hắc khí bên trong đó cuộn trào như xoắn ốc miên man bất tận.

Vị ma tướng chắp tay thi lễ với vòng xoáy kia, kính cẩn nói:
- Hồi bẩm Ma Quân, đại sự có biến.

Tung tích của Ma Hoàng đột ngột biến mất.
Một hồi lâu sau, chợt từ bên trong vòng xoáy có một cỗ thanh âm đầy phẫn nộ quát vọng ra:
- Ngươi vừa nói cái gì?
- Ma Quân bớt giận.


Chuyện là sau khi chúng thuộc hạ tìm đến địa điểm tình nghi điều tra, phát hiện có người của Ứng Thiên Tông cũng có mặt ở đó từ sớm nên không tiện tiến lên tìm hiểu.

Chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
- Chỉ là sau khi đám người kia rời đi, khí tức của Ma Hoàng theo đó biến mất đâu không thấy nữa.
- Khốn kiếp.

Tại sao lại có thể có chuyện đó, các ngươi đã dò xét tất cả khu vực quanh đó chưa?
- Hồi bẩm Ma Quân, chúng thuộc hạ đã tra xét toàn thể phạm vi mấy dặm xung quanh đó một lượt.

Bất quá sau khi đám người Ứng Thiên Tông rời đi, Hắc Yêu Động cũng bị bọn chúng đánh sập, thậm chí một chút dấu vết cũng bị bọn chúng thiêu hủy sạch sẽ.
Âm thanh bên trong vòng xoáy chợt ngưng bặt, đổi lại là một bầu không khí vô cùng nặng nề.
- Lão ma đầu đúng là lão ma đầu.

Ta đúng là quá xem thường ngươi rồi.

Bất quá ngàn vạn năm ta còn đợi được, chẳng lẽ một chút thời gian này cũng không đợi được hay sao.

Hôm nay ngươi xuất đầu lộ diện còn muốn trốn, ta xem ngươi trốn được bao lâu.

Đợi ta thành công tạo hóa xong cỗ thân thể này, lập tức sẽ đích thân đi tìm ngươi tính toán một thể.
Ma Quân tự nói với mình, để mặc vị ma tướng chờ đợi mệnh lệnh của hắn mà trong lòng run lên vì sợ.

Một lúc lâu không thấy Ma Quân đáp lời, vị ma tướng kia không biết có suy nghĩ gì lại nói thêm một câu:
- Xin Ma Quân yên tâm, thuộc hạ sớm đã cho người đi an bài với mật thám của chúng ta ở Ứng Thiên Tông và khắp cả bắc phương rồi.

Thuộc hạ đã dặn dò bọn họ rất kỹ, chỉ cần có tin tức hữu ích sẽ bẩm báo lại ngay.


Nhất định sớm ngày sẽ phát hiện ra tung tích của Ma Hoàng báo lại cho ngài.
- Tốt lắm.

Phái người đi điều tra thêm một lần nữa, phải chắc chắn không được bỏ sót bất kỳ một chút manh mối nào.

Từ hôm nay trở đi nếu không có chuyện gì thì đừng làm phiền ta, biết chưa?
- Thuộc hạ hiểu rõ, xin Ma Quân yên tâm.
- Đi làm việc của ngươi đi.
Trong một ngôi nhà xập xệ tại Thanh Long thành, cặp vợ chồng họ Dự đang cãi nhau inh ỏi, ông nói gà bà nói vịt, cãi nhau nửa ngày mà không ai chịu thua ai.

Chuyện là từ khi tài sản trong nhà bị Phá Thiên quét sạch mang đi, tình cảm phu thê giữa hai người liền có khúc mắc khó lòng hòa giải.

Ả dì ghẻ thì cho rằng lão chồng dung túng cho con ruột nên mới gây ra sự việc đau lòng kia, còn bà ta là người vô tội phải gánh chịu hậu quả của cha con lão.

Lão chồng thì cho rằng do bà vợ mình đối xử với Phá Thiên quá tệ bạc khiến hắn sinh lòng bất mãn mới quyết ý từ bỏ cả cha mẹ và hàng xóm láng giềng để đi tha phương cầu thực như vậy.
Từ khi Phá Thiên bỏ nhà đi, lão Dự như tỉnh ngộ ra rất nhiều điều, cũng đâu đó hiểu ra lý do mà lão tướng số lại nói đứa con mình như vậy.

Có lẽ mọi chuyện cũng không phải vô căn cứ như lão từng nghĩ trước đây.

Tính tình của Phá Thiên lão cũng chẳng lạ gì, tuy thường ngày rất biết nghe lời nhưng tâm tính vô cùng cường liệt, thậm chí có thể nói là trời sập cũng có gan đạp trời mà lên.

Một khi hắn đã quyết tâm làm việc gì thì không ai ngăn cản nổi, cũng sẽ không giải thích với ai nửa lời.

Phá Thiên làm ra lựa chọn như thế hẳn là có lý do của hắn, người làm cha như lão ngoài trách hắn ra đương nhiên cũng phải tự nhìn lại cái hay cái dở của chính mình.


Nghĩ lại bản thân thời gian qua đối với hắn làm ra đủ chuyện như vậy, lão cũng cảm thấy hối hận lẫn buồn phiền không thôi.
Đã không nghĩ thì thôi, một khi nghĩ đến thì lão lại cảm thấy hối hận về quyết định khi xưa của mình.

Lão không biết để Phá Thiên sinh ra trên đời là đúng hay sai, cũng không biết người vợ quá cố của mình ở dưới suối vàng nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ về lão thế nào, nghĩ về đứa con mình rứt ruột đẻ ra thế nào.

Có phải nàng ấy sẽ tức giận vì bậc làm chồng làm cha thất trách như lão, hay sẽ đau buồn vì đứa con mệnh bạc số khổ của mình đây?
Bế tắc trong một đám bề bộn suy tư không có lời giải, lão ngày đêm đắm chìm trong men rượu.

Cái chết của người vợ cũ đã biến lão từ một người đàn ông chững chạc trở thành một tên nát rượu mà mọi người đều chán ghét.

Bây giờ cộng với sự kiện Phá Thiên làm ra lần này liền đẩy lão trở thành một con ma men chính hiệu, cả ngày giờ say nhiều hơn giờ tỉnh, cũng không còn quan tâm cái gì sự đời nữa.
Hằng ngày, sau khi ngủ dậy điều đầu tiên của lão làm chính là uống rượu.

Uống cho đến khi nào say mèm rồi lại ngủ, ngủ dậy rồi lại uống tiếp.

Cứ ngày qua ngày lại qua ngày như thế, ngày này tháng nọ tiếp diễn như thế, gia cảnh của lão bây giờ đã trở nên nghèo túng đến nỗi ngoài cái nhà xiêu vẹo ra thì một cái chân ghế cũng không còn.

Ngay cả chiếc giường cũ cũng bị lão gạ bán cho hàng xóm lấy tiền mua rượu.

Chưa đầy hai năm kể từ ngày Phá Thiên bỏ nhà đi, vậy mà giờ đây lão đã giống như một cây củi khô đợi ngày mang đi nhen lửa nấu bếp.
Trong nhà không có Phá Thiên, ả dì ghẻ ngày này sang tháng nọ phải chúi mặt làm việc từ sáng đến tối, bán mặt cho đất bán lưng cho trời.

Công việc thì nhiều mà chỉ có mỗi bà ta gánh vác, lão chồng thì thường xuyên say xỉn, cứ về đến nhà lại quát mắng đánh đập bà ta, lâu ngày sinh ra một bụng bất mãn.

Chỉ trong hai năm mà bà ta già đi trông thấy, vất vả làm việc nhưng cơm không đủ ăn, áo chẳng đủ mặc.

Số phận nghiệt ngã trớ trêu, bà ta trở nên lầm lì hơn trước, tính tình cáu bẩn rất dễ nổi nóng, quan hệ với bà con làng xóm cũng trở nên xa cách hơn xưa.
Trong đầu bà ta từ trước đến nay luôn tồn tại một sự phẫn hận cùng cực, đó là hận ông trời đã không cho bà ta cái quyền làm mẹ.

Nếu không phải vì không có khả năng sinh con, bà ta không có khả năng sẽ lấy phải một ông chồng vô tích sự, cũng không có khả năng nuôi con người khác, làm người hầu trong nhà người khác như bây giờ.

Chẳng qua số phận đã định rằng bà ta không có khả năng mang thai, không có một người nào chịu lấy bà ta làm vợ để nuôi bồ cô bồ quả cả, cho nên cuối cùng bà ta mới phải gả cho lão Dự nhà tranh vách đất cuối xóm.

Xèng một tiếng, ả dì ghẻ buồn bực ném cây dao thái chuối lợn xuống nền gạch một cái rõ mạnh rồi nức nở chạy vào phòng ôm mặt khóc hu hu.
- Số tôi sao lại khổ thế này, ông trời ơi, sao không cho tôi chết quách đi hả trời.
Ở cửu tầng thần giới, Đại La Kim Tiên đi dò la tin tức Ma Hoàng trở về, sắc mặt có chút lo ngại, từng bước dõng dạc tiến vào thiên điện, nói:
- Bẩm Thiên Quân, thần phụng ý chỉ của người đi dò la tin tức Ma Hoàng trở về.
- Có gì đại tiên cứ nói, không cần câu nệ.
Đại La Kim Tiên nét mặt hiện lên vẻ suy tư, chậm rãi kể:
- Thần dựa theo dấu vết ma khí xuất hiện không chút chậm trễ đi đến vị trí Thái Thượng lão quân chỉ điểm.

Nhưng khi đến đó thì lại không phát hiện ra được bất kỳ thứ gì liên quan đến sự tồn tại của Ma Hoàng.

Khu vực kia chỉ có một số thi cốt yêu thú và yêu huyết sót lại, ngoài ra không còn gì khác.

Lại nói đây có thể là một tế đàn thi triển Huyết Tế Thuật, chẳng qua theo thần suy đoán nó còn chưa đủ để hồi sinh một nhân vật cường đại như Ma Hoàng được.
- Sau đó thần lại truy tung theo dấu vết ma khí đuổi đến tây phương yêu địa, khu vực xung quanh Đoạ Quỷ Sơn có chỗ đáng nghi.

Chỉ là sau khi kiểm tra qua một lượt, thần chỉ phát hiện các loại yêu thú cấp thấp, một số còn tu luyện ma công nhưng thực lực không đáng lo ngại, chỉ giết một số cản đường, lập tức trở về bẩm báo sự việc.
Thiên Đế nghe xong ngạc nhiên hỏi:
- Đại tiên khẳng định sự kiện lần này không hề liên quan đến việc Ma Hoàng xuất thế? Chẳng lẽ lão quân có chỗ nhầm lẫn?
Đại La Kim Tiên kính cẩn đáp:
- Bẩm Thiên Quân, cũng không hẳn là lão quân nhầm lẫn.

Chỉ là số lượng ma khí sót lại rất mỏng manh, nếu một tia thần hồn kia của Ma Hoàng cố tình ẩn nấp, như vậy rất khó trong thời gian ngắn có thể lần ra được.

Thần vì sợ người và lão quân lo lắng nên mới cấp tốc trở về phụng mệnh, cũng không tra xét được lâu, mong Thiên Quân bỏ qua cho tội thất trách.
- Đại tiên nói quá lời rồi.

Chuyện này không phải chuyện nhỏ, làm sao có thể trách ngươi được.

Như vậy đi, chuyện này cứ gác lại ở đây đã, động tĩnh ở hạ giới cứ gửi mật tín báo cho đám hậu nhân dưới đó lo liệu là được.

Đợi đến khi có thông tin chính xác báo lên rồi chúng ta mới hành động cũng không muộn.


Bình luận

Truyện đang đọc