TIÊN SINH, CÀ VẠT CỦA NGÀI LỎNG RỒI!

Sở Dung chỉ ngang chỉ dọc trong bóng tối, gợi ý lung tung chớp mắt nhìn anh.
Lục Trạch không một tia dao động, nói: "Không thích hợp với cô, đừng muốn."
Nói xong, cũng mặc kệ cô phản kháng hay không, tiếp tục đi về phía trước.
Trời, kia chính là một nghìn tệ của cô!
Sở Dung khóc không ra nước mắt.
Đáng giận, gia hỏa này nhất định đang trả thù!
"Cô sống ở đâu?" Lục Trạch Nhất vừa thất dây an toàn vừa hỏi.
Sở Dung vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên não nhảy ra ý tốt, đem lời vọt tới bên miệng nuốt xuống.
Có lẽ đây là cơ hội tốt, Sở Dung suy tư nhìn chằm chằm cổ chân mình, phải để cho anh ta thấy mình đối với công việc có bao nhiêu si mê, để anh ta biết vụ án tử trong tay đối với cô có bao nhiêu quan trọng.
Vì thế Sở Dung ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Tôi còn có việc, đến công ty đi."
Cô thâp phần chờ mong câu trả lời của Lục Trạch Nhất.
Thế nào, có đáng thương không, có yếu đuối không, có phải động lòng trắc ẩn rồi không?
Lục Trạch Nhất liếc mắt nhìn cô một cái, gật đầu: "Được."
Anh, anh ta nói cái gì?
Sở Dung không tin được vào lỗ tai của mình, cô bị thương thành như vậy, anh ta không hỏi nhiều thêm một câu?
Lục Trạch Nhất khởi động xe, vững vàng di chuyển.
Chẳng lẽ lúc này không nên tỏ ra đàn ông khuyên can cô, nói cái gì "Không cần làm nhiều như vậy, tôi đưa cô về nhà" linh tinh sao?
Sở Dung khiếp sợ, muốn nói chuyện với người đàn ông này quả nhiên không nên dùng cách của người bình thường.
Sở Dung nuốt nước miếng, thử tính mở miệng: "Cái kia......"
"Hử?"
Làm ơn, hiện tại cô chẳng muốn đến công ty một chút nào!
Hai hàng cây bên đường không ngừng lùi lại, trong lòng Sở Dung gấp như mèo cào, lại ngại mặt mũi, chỉ có thể nhỏ giọng nói: "......Chân tôi có chút đau."
Thế nào, cô nhắc nhở đủ rõ ràng nhỉ.
"Không phải bên cạnh có dầu hoa hồng sao?"
Mắt Lục Trạch Nhất nhìn thẳng về phía trước, nghiêm túc lái xe: "Cô cứ mở ra mà bôi."
Người đàn ông này đang giả ngu sao, cô rõ ràng không vó ý này!
Sở Dung cực kỳ không tình nguyện mở túi ra, làm bộ làm tịch ngửi ngửi, kiên định lắc đầu: "Mùi quá nồng, dính vào xe thì không hay lắm."
"Không thành vấn đề, dù sao cũng phải rửa xe" Lục Trạch Nhất nghiêng đầu nhìn cô, cười, "Cửa xe có giấy, cô cứ tùy tiện mà dùng."
Sở Dung: "......"
Người đàn ông này nhất định đang cố ý.
Ánh mắt hai người dừng lại một giây, cô có thể thấy rõ trong ánh mắt anh có cười nhạo.
Hỗn đản.
Sở Dung cắn chặt răng, mở miệng nói nhanh: "Anh đang chơi tôi."
Rõ ràng anh ta biết cô không có ý này.
"Không có," thần sắc Lục Trạch Nhất bình đạm như thường, "Cô suy nghĩ nhiều rồi."
Cảnh sắc xung quanh ngày ngày càng quen thuộc, Sở Dung nhìn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng sau hàng cây.
Mặt mũi là thứ gì chứ, có thể ăn được sao?
Hiện tại dưới loại tình huống này, nên làm chính là --
"Dừng xe." Sở Dung cắn răng nhả ra hai chữ.
Lục Trạch Nhất không nhanh không chậm chuyển động tay lái, hướng sang bên dừng lại.
Sở Dung hít một hơi thật sâu, nghiêm túc dò hỏi: "Lục tiên sinh, anh nói chân tôi bị thương thành như vậy, bây giờ mà bước lên bậc thang có phải không tốt lắm?"
Lục Trạch Nhất tựa lưng vào ghế ngồi, cười khẽ một tiếng, như muốn nhìn xem cô còn có thể nghĩ ra lý do gì, không trả lời.
Mẹ nó, chân bị như vậy, cô còn có thể nghĩ ra lý do gì.
Sở Dung rốt cuộc cũng hiểu rõ câu nói "vác đá nện chân mình".
Cô bất dĩ cắn đầu lưỡi, chỉ có thể căng da đầu nói tiếp: "Tôi đẹp như vậy, tăng ca đến muộn hình như không an toàn lắm?"
Lục Trạch Nhất gật gật đầu.
Còn tốt còn tốt, gia hỏa này rốt cuộc cũng cho cô tý phản ứng.
Sở Dung nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói: "Hơn nữa nếu đồng nghiệp hỏi tới, tôi cũng không thể nói tôi dẫm hụt chân, quá mất mặt đúng không?"
Lục Trạch Nhất "Ừ" một tiếng: "Là có chút."
Có chút cái gì, có chút mất mặt sao?
Cô nắm chặt nắm tay, nhẫn nại, cô có việc nhờ anh, phải kiên nhẫn, kiên nhẫn ......
"Hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn đau lắm."
Sở Dung cẩn thận ôm lấy đầu gối, hốc mắt chậm rãi tích góp nước mắt.
Lục Trạch Nhất nhìn cô chăm chú, ánh mắt yên lặng lại lạnh lùng, như đã nhìn thấu trò vặt vãnh của cô.
Nhìn cái gì mà nhìn, Sở Dung khẩn trương nhéo chân, chưa thấy qua tiên nữ khóc thút thít sao?
"Hiện tại trở về công ty không thích hợp," Rốt cuộc Lục Trạch Nhất cũng chịu thu hồi ánh mắt, một lần nữa khởi động xe, "Cô không có giày."
Đúng nha!
Sở Dung thiếu chút nữa hét lên, tại sao khi nãy không nghĩ tới?
Vì tránh cho gia hỏa này đổi ý, Sở Dung nhanh chóng báo địa chỉ.
Lục Trạch Nhất quay xe, ánh đèn cùng bóng tối đan xen nhau. Sở Dung dần dầnthả lỏng, cô lười biếng tiến lại gần ghế dựa mềm mại, có chút mơ màng sắp ngủ.
Hôm nay thật sự quá mệt mỏi, không những phải đổi kế hoạch, còn phải đối mặt với một đối thủ nguy hiểm như vậy.
Sống lưng Lục Trạch Nhất đĩnh đến thẳng tắp, đầu tóc sạch sẽ, ngón tay, quần áo......
Hình như anh đã quá quen với những ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình thế này, dù bị cô nhìn như vậy anh cũng không có một chút nào khẩn trương hay căng thẳng.
Lục Trạch Nhất.
Sở Dung ở trong lòng đọc qua đọc lại mấy lần, đừng nói, ngay cả tên của gia hỏa này cũng khiến cô yêu thích.
"Trên pháp luật, không có quy định chính xác nào về các trò chơi online." Lục Trạch Nhất bỗng nhiên mở miệng nói.
"Hả?"
Người đàn ông thuần thục thao túng tay lái, não Sở Dung đình trệ hai giây, lập tức phản ứng lại.
"Ý của anh là, cho dù chúng tôi bị sao chép cũng chỉ có thể ngồi yên để cho người ta đánh?"
Ánh đèn xa xa nhảy vào trong mắt Sở Dung, cô nhíu mày, khẩn trương chờ đợi câu trả lời của anh.
"Sao chép và ăn cắp là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau." Lục Trạch Nhất đem xe vững vàng dừng lại, nói, "Về đến nhà cô rồi."
Anh đang ám chỉ cái gì vậy?
Sở Dung ngồi yên ghế trên, không nhúc nhích tự hỏi, Lục Trạch Nhất cũng không vội, anh kéo cửa sổ xe xuống, gác tay ở bên ngoài.
Bóng cây loang lổ, phía trước những tầng lầu vẫn còn ánh sáng, duy nhất lầu bốn là bóng tôi.
Tâm tình tốt anh cong cong môi, nói: "Dưới chỗ ngồi có đôi dép lê, nếu không ngại cô có thể mang thử."
Hả, sao lúc nãy cô lại không thấy được?
Sở Dung đành phải dùng chân kia mò mẫm, quét ra được chiếc dép.
Tuy rằng tư thế không lịch sự cho lắm, nhưng cũng không thể để như thế này về nhà đúng không?
Cô nhấp môi, lại ra sức mò mẫm.
Chiếc thứ hai.
"Đã nói anh lấy giày cao gót cho tôi......" Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, cúi đầu nhìn đôi dép rộng thình trên chân mình.
Vừa nhìn đã biết dép của đàn ông, mamg lên chân cô quả thực khoa trương đáng sợ.
Lục Trạch Nhất nhẹ nhàng nhìn cô một cái, chỉ trong chớp mắt lại thu hồi ánh mắt.
Đây là ánh mắt gì!
Sở Dung cắn chặt răng, giận dỗi đấy cửa xe ra.
Thôi, hôm nay cô xui xẻo, tạm thời không so đo với anh ta.
"Còn đi được?" Lục Trạch Nhất hỏi.
"Đương nhiên." Sở Dung trả lời.
Cô mới không cần anh ta đỡ đâu, đồ mặt người dạ thú.
Lục Trạch Nhất đi đến trước mặt cô, còn chưa mở lời, Sở Dung đã giành trước một bước, nói: "Anh không cần đưa tôi lên." Ngay sau đó lại dùng giọng điệu hờn dỗi, nhỏ giọng nói: "Đau chết kệ tôi."
Thế nào, tiểu nữ sinh nhỏ nhắn có phải đặc biệt đáng yêu?
"Hình như cô hiểu lầm mất rồi." Lục Trạch Nhất bỏ qua lời cô nói, mở cửa ghế phụ, từ bên trong lấy ra hai cái túi.
"Cô đã quên cái này."
Sở Dung: "...... À."
Người đàn ông này nhất định có thù oán với cô sao?
Sở Dung giả vờ trấn định vươn tay lấy đồ, khập khiễng bước đến cửa.
Lục Trạch Nhất nghiêng người dựa vào cửa xe, nhìn bóng dáng cô từ từ biến mất, vừa muốn nhích người, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại, dừng ở bụi cỏ cách đó không xa.
Chỗ đó có người.
Ánh mắt Lục Trạch Nhất dần tối lại, không đúng, không phải một người.
Sở Dung vội vàng đi về phía trước, bụi cỏ bỗng nhiên lay động, từ bên trong có người lao ra!
Anh ta cầm gậy sắt, hung hăng đánh vào đầu Sở Dung!
Lục Trạch Nhất vừa muốn há mồm, chỉ nghe "Phanh" một tiếng --
Ồ.
Một cú vật qua vai.
Lục Trạch Nhất nhìn cô gái nhỏ, rốt cuộc cũng nhấp môi, cười.
Đây mới là cô.
Trong bụi cỏ lại lần nữa lao ra một người, Sở Dung đá xoáy gió, dép lê bay xa ra ngoài.
Không tồi không tồi, đủ đáng yêu.
Sở Dung chậm rãi khởi động một chân, như con thỏ nhỏ nhảy lò cò vài bước, đem dép lê nhặt lên mang vào.
Cô bây giờ y hệt như trong ký ức của anh, một chút cũng không thay đổi.
Rốt cuộc Lục Trạch Nhất cũng không nhịn được cười lên tiếng.
Sở Dung không quay đầu lại, sự việc mới vừa xảy ra, giống như đã biến mất không giấu vết.
Bên cạnh còn có bóng người đong đưa, không biết bọn họ đang thấp giọng lẩm bẩm cái gì, Lục Trạch Nhất thu lại ý cười, đút tay vào túi, chậm rì rì đi qua.
"Đối với phụ nữ phải luôn nhẹ nhàng."
Trong bóng tối, người đàn ông mặc vest liếc mắt nhìn anh, cảnh cáo: "Đừng xen vào việc của người khác."
Lục Trạch Nhất chỉ chỉ bả vai của mình, khóe môi nhẹ cong, nói: "Lại đây, đánh tôi."
Người đàn ông khịt mũi, thấp giọng uy hiếp nói: "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt."
Ánh mắt Lục Trạch Nhất trào phúng, lười biếng nhìn anh ta, chính là ánh mắt này, đã chọc giận người đàn ông.
Anh ta giống như con báo từ dưới gốc cây lao ra, nhanh chóng đánh vào mặt Lục Trạch Nhất!
"Phanh!"
Lục Trạch Nhất chuẩn xác bắt được nắm tay anh ta, một tay khác không chút lưu tình đánh vào mũi anh ta!
"A!"
Người đàn ông lui về phía sau vài bước, máu tươi từng giọt từng giọt chảy ra.
"Xin lỗi, không khống chế được lực đạo." Lục Trạch Nhất không chút để ý thu hồi nắm tay, lanh đạm nói, "Phổ cập kiến thức cho anh một chút vừa nãy tôi là phòng vệ chính đáng."
"Mày....." Người đàn ông muốn nói cái gì, nhưng máu mũi lại không chảy không ngừng.
"Mang theo người của anh, lập tức cút khỏi tiểu khu này."
Ánh mắt Lục Trạch Nhất như sói, âm điệu thanh lãnh như cũ, không hề phập phồng.
"Nếu để tôi nhìn thấy anh quấy rầy cô ấy một lần nữa, không phải chỉ có một đấm đơn giản thế này."
Người đàn ông hình như đã nhận ra anh, vươn tay che mũi hỏi: "Anh là luật sư kia --"
"Thật thông minh," Lục Trạch Nhất mỉm cười từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho anh ta: "Về sau có cái gì muốn nói, hoan nghênh tới tìm."
Sở Dung vội vội vàng vàng đi vào phòng, cô bò tới lầu bốn cũng đủ mệt.
Không biết khi nãy Lục Trạch Nhất có nhìn thấy không.
Sở Dung kéo màn, động tác vừa nãy là phản xạ có điều kiện, dưới tình huống đó, làm sao có thể suy xét nhiều như vậy?
Có người công kích mình, tự nhiên muốn phòng thủ, đây là việc thường tình, không thể trách cô.
Xe Lục Trạch Nhất đã không còn ở đó nữa, Sở Dung thở ra một hơi, vỗ vỗ ngực an ủi chính mình: "Còn may còn may, hẳn là không thấy."
-
-----
Tuần này tui sẽ cố gắng đăng hết mấy chương tui đã làm xong. Đợi soát lại lỗi chính tả, tầm mười mấy chương.

Bình luận

Truyện đang đọc