TIÊN THÊ NAM ĐƯƠNG



Edit: Cinis
Beta: LP
Vui? Tôi vui cái rắm ấy!
Bên kia, Tề Trạch và Cố Tử Dương đang đánh nhau túi bụi.

Trong nhà ăn, người can ngăn thì cứ can ngăn, người hóng hớt thì cứ hóng hớt, nhưng Phượng Dương đã không có tâm trạng xem drama nữa.

Cậu thà gặp một trăm thằng khốn như Tề Trạch cũng không muốn thấy một tên Ban Dục.

Cái gì cậu cũng không sợ, chỉ “sợ” ánh sáng công đức trên người Ban Dục, đó là “sợ” thực sự luôn.
Không biết mới có mấy ngày không gặp tên này đã làm được chuyện tốt đẹp gì mà ánh sáng công đức lại tăng thêm một tầng dày! Ghét nhất chính là y còn không cho cậu thôi miên!
Phượng Dương xì xụp ăn mì, sau khi ăn xong thì thừa dịp Ban Dục chưa nói ra câu gây sốc nào liền nhanh chóng chạy khỏi nhà ăn.

Hiện giờ tất cả mọi người đều đang chú ý vào hai người đang đánh nhau kia.
Ban Dục vốn tới vì Phượng Dương, Phượng Dương đi ra ngoài thì tất nhiên y cũng phải đuổi theo.

Y thấy Phượng Dương đi gấp, nhanh chân bước tới kéo tay Phượng Dương lại: “Bảo bối, đi vội như vậy làm gì? Em sợ tôi à?”
Phượng Dương bực bội quay người lại chỉ vào mũi Ban Dục, rít từng chữ qua kẽ răng: “Ban Dục, tôi nhắc lại cho anh nhớ, không được gọi tôi là bảo bối! Tên tôi là Phượng Dương, nhớ đấy, dám gọi sai một lần nữa tôi sẽ cho anh biết tay!”
Ban Dục dùng bàn tay to lớn của mình nắm chặt tay Phượng Dương, nhỏ giọng nói: “Em muốn cho tôi biết tay thế nào? Bị tôi đè xuống rồi cho tôi biết tay phải không?”
Phượng Dương nghĩ đến lúc ở suối nước nóng Long cung, hít sâu một hơi nhịn xuống cảm giác muốn đánh người rồi nhìn ngó xung quanh: “Đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh!”
Đúng lúc Ban Dục cũng có chuyện muốn nói với Phượng Dương, hai người liền đi tới siêu thị Ban Dục mới thuê.

Bên trong trường thực nghiệm số một của thành phố Bàn Vân có hai siêu thị, một cái ở trước cửa kí túc xá học sinh, một cái ở ngay cạnh nhà ăn của trường học.

Ban Dục thuê siêu thị ở cạnh nhà ăn trường học.

Nó lớn hơn rất nhiều so với siêu thị ở cửa kí túc xá, trong cái siêu thị hai tầng này hầu như không thiếu thứ gì.
Sau khi đi vào, Phượng Dương phát hiện ông bà chủ trước kia của siêu thị đã không còn ở đây nữa, lão Lưu đang lau hàng hóa trên kệ.

Nhân viên ở qiaauf bán đồng phục học sinh thì có thể là đi ăn cơm còn chưa về, chỉ có vài học sinh đang lựa đồ.


Thấy hai người họ đi vào, đám học sinh kia cứ như đã bàn trước với nhau, nhanh chóng tụ họp thành một hội xì xào sôi nổi.
“Ôi chao, đẹp trai quá đi mất!”
“Đẹp thì có đẹp, nhưng mà ăn mặc hơi kì lạ á!”
“Vậy cũng vẫn đẹp trai mà!”
“Ra ngoài nói đi”, Phượng Dương cau mày nói với Ban Dục.

Cậu đã quên lúc này đám học sinh chưa bắt đầu vào học nên người đến mua đồ sẽ tương đối nhiều.

Có điều những học sinh này nói không sai, cái tên Ban Dục cà chớn này đúng là rất đẹp trai, đẹp trai tới mức nếu có y ở đây thì hotboy của trường thực nghiệm số một cũng phải né sang một bên.
Ban Dục thì chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với Phượng Dương, bảo y đi đâu cũng được, không phàn nàn câu nào đã theo sát Phượng Dương ra khỏi siêu thị.

Trước khi đi y còn thuận tay cầm hai cái kem và một đống đồ ăn vặt theo.
Phượng Dương cũng không chú ý tới chuyện này.

Cậu đi ra ngoài, thấy dưới hàng cây liễu cao lớn phía bên trái sát cổng chính không có ai liền đi tới đó.

Trên đường đi, cậu mải suy nghĩ xem phải nói thế nào với Ban Dục mới có thể không khiến Ban Dục lên cơn thần kinh như vậy nữa Sau đó cậu nghĩ đầu tiên phải giả bộ thành kẻ điên như y, bởi vì Ban Dục luôn nói anh ta là rồng nên cậu cũng không thể nói mình là con người được.
“Anh có biết lúc nãy anh gọi tôi là bảo bối nguy hiểm như thế nào không hả?”, Phượng Dương dựa lưng vào một gốc cây liễu: “Anh luôn miệng nói thích tôi, thích mà làm như thế à? Anh có biết phần lớn loài người đều vô cùng ghét đồng tính luyến ái, chính là những người đồng tính yêu nhau đấy.

Nhỡ họ biết tôi và anh đều không phải con người, lại còn ngang nhiên chơi đồng tính luyến ái thì phải làm sao? Anh nói sau này chúng ta còn ở lại nơi này thế nào được nữa?”
“Chỉ là một cái trường học thực nghiệm mà thôi, muốn ở lại thì có gì khó?”, Ban Dục đưa que kem đã bóc vỏ tới bên miệng Phượng Dương: “Trời nóng, em ăn kem đi.”
“Cảm ơn, tôi không thích ăn đồ lạnh”, Phượng Dương nói: “Nói chung sau này anh phải nói chuyện cẩn thận, tuyệt đối đừng tự nhận mình là rồng, cũng đừng gọi tôi là bảo bối, càng đừng nói tôi là vợ chưa cưới hoặc là thái tử phi gì đó của anh ở trước mặt người khác! Nếu không sẽ rất phiền toái!”
“Ồ, cũng được thôi”, Ban Dục vừa bóc vỏ chocolate cho Phượng Dương vừa nói: “Nhưng vừa rồi em nói nhiều điều kiện như vậy, nếu như tôi làm được hết thì có phải em nên thưởng cho tôi không?”
“Thưởng?”, Phượng Dương đau đầu nhức óc: “Anh muốn được thưởng cái gì?”
“Gả cho tôi đi”, Ban Dục giơ chocolate đến bên miệng Phượng Dương.
Trân châu nặng nửa ký thật sự rất khó tìm! Thế nhưng tấm lòng của y là thật!
Phượng Dương không nhịn được nhìn Ban Dục như đang nhìn một thằng thần kinh nặng.

Cậu thấy Ban Dục hoàn toàn không hề bị dao động, lại càng không cảm giác được bản thân y có vấn đề.


Cậu hít sâu vào một hơi, nghiến răng nói: “Đổi cái khác đi.”
Ban Dục không cần suy nghĩ nói: “Vậy em sinh rồng con cho tôi cũng được.

Tôi muốn chín đứa.”
Phượng Dương: “……”
Tôi có nên đánh chết anh không nhỉ?
Hoa Thành cảm giác được rõ ràng Phượng Dương sắp xù lông.

Lúc Phượng Dương tức giận, muốn giết chóc sẽ nắm chặt tay lại.

Lúc này chủ nhân cậu nhóc đã sắp siết tay mình thành vỏ sủi cảo đến nơi rồi!
Phượng Dương cũng không biết, ngay trước khi Ban Dục nói muốn thuê siêu thị, mẹ Ban đã ân cần dạy bảo Ban Dục rất nhiều lần: có thể thuê lại siêu thị, nhưng khi đã vào trường thực nghiệm số một thì nói chuyện làm việc nhất định phải chú ý.

Bởi vì một khi nói sai cái gì hoặc làm việc gì không thoả đáng thì sẽ không được ở lại nữa, mà không được ở lại thì đồng nghĩa với việc không được nhìn thấy Phượng Dương.

Vì vậy bây giờ Ban Dục vô cùng rõ ràng, mình không thể nói năng lung tung.

Nói cách khác, cho dù Phượng Dương không dặn dò thì y cũng biết mình phải cẩn thận, nếu không sẽ không được gặp vợ chưa cưới nữa!
Phượng Dương tự thôi miên chính mình bình tĩnh rồi nghiêm túc nói: “Không được.”
Ban Dục: “Tại sao?”
Phượng Dương nói: “Đến cả ngày sinh tháng đẻ của anh tôi cũng không biết thì làm sao tôi dám kết hôn với anh? Không kết hôn mà đã sinh ra rồng con, anh muốn đứa bé trở thành con hoang hả? Thế nên anh mau nói ngày sinh tháng đẻ của anh cho tôi biết đi!”
Chờ đến buổi tối, cậu sẽ nhờ tướng quân Vạn Hướng điều tra cẩn thận xem anh ta rốt cuộc là cái giống loài nào!
Ban Dục nghiêm túc suy tư một lát, cảm thấy Phượng Dương nói cũng có lý.

Thế nhưng y nghĩ mãi không ra ngày sinh tháng đẻ của chính mình là khi nào.

Y chỉ lờ mờ nhớ rằng hình như y đã hơn ba trăm tuổi, thế nhưng ngày tháng trên chứng minh thư của y lại viết rõ ràng, y mới có hai mươi hai tuổi.
Chuông vào học sắp kêu tới nơi, Phượng Dương vội đá Ban Dục một cái, thúc giục y: “Ngày sinh tháng đẻ!”
Vì vậy Ban Dục nói cho Phượng Dương: “Tôi sinh vào...giờ Tí ngày Mậu Tuất tháng Giáp Tí năm Đinh Sửu.”
Phượng Dương nhớ kĩ trong đầu rồi đứng thẳng dậy: “Tôi lên lớp trước đã.”

Ban Dục nói: “Chờ chút!”, y nhét tất cả đồ ăn vặt ngoại trừ kem vào ngực Phượng Dương: “Tan học rồi ăn, tôi thấy vừa nãy em chỉ ăn một tô mì.

Ăn ít như vậy thì chắc chắn chưa tới giữa trưa đã đói bụng rồi.”
Phượng Dương ôm đống đồ ăn, tâm trạng bất chợt trở nên phức tạp: “Cảm ơn, nhưng mà không cần đâu.”
Ban Dục bật cười: “Không cần cảm ơn, hơn nữa em nhất định phải nhận.

Em là vợ chưa cưới của tôi, không dự trữ đủ năng lượng từ sớm thì sinh rồng con cho tôi thế nào được?”
Phượng Dương: “……”
Cậu chỉ vì một tí đồ ăn vặt đã cảm động rớt nước mắt mới đúng là đồ thần kinh!
Con bà nó.
Phượng Dương ôm đồ ăn rời đi.

Đi được nửa đường, cậu tò mò quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đàn chim sẻ bay đến bên chân Ban Dục, vây quanh y.

Rõ ràng cậu mới là Phượng Hoàng, là vua chúa của các loài chim.

Tại sao không hướng về phía cậu lại hướng về con rồng kia làm gì? Đám chim ngốc nghếch này!
Lúc này Hoa Thành nhỏ giọng nói: “Thái tử ngài có phát hiện ra không? Ánh sáng công đức của tên kia lại có thêm một tầng thật dày, cứ như một cái bóng đèn cỡ bự di động ấy!”
Đương nhiên là Phượng Dương có nhìn thấy, chính vì cậu thấy nên mới bất lực như vậy đấy.
Lúc cậu về lớp đã có không ít bạn cùng lớp ăn xong trở về.

Điều khác biệt duy nhất là lúc trước cậu đi họ bàn tán về chuyện của cậu và Cố Tử Dương, hiện tại lại biến thành chuyện của Tề Trạch và Cố Tử Dương.

Chỉ thỉnh thoảng họ mới nhắc tới tên của cậu.
Tề Trạch không có ở trong lớp, cũng không biết đã bị đánh thành cái gì rồi?
Hà Đình Đình nhìn thấy Phượng Dương ôm một đống đồ ăn, lập tức reo lên: “Ôi trời, bạn cùng bàn, sao cậu mua nhiều đồ ăn ngon thế?”
Phượng Dương nghĩ thầm ‘nhiều lắm à?’, rồi mới cúi đầu nhìn kỹ, đúng là rất nhiều.

Tuy rằng không cả những thứ cỡ lớn nhưng cũng không hề rẻ.

Đặc biệt là chocolate, Ban Dục đã lấy nguyên hộp cho cậu, lớp màng nhựa ngoài hộp còn chưa xé hết.
Tôi muốn đánh chết anh, nhưng anh lại đối với tôi chân thành như vậy, chậc!
Lúc này Hà Đình Đình nói: “Này, bạn cùng bàn, vừa nãy cậu có ở nhà ăn không đấy? Tề Trạch dám hôn Cố Tử Dương trước mặt mọi người! Còn chính miệng nói thích Cố Tử Dương nữa cơ, cứ như điên rồi ấy.

Cậu có biết không hả?”
Phượng Dương đáp: “Tôi biết.


Lúc trước Tề Trạch không dám cho chị cậu ta biết mình thích anh rể, còn bắt tôi che chắn cho cậu ta nữa.

Sau đó cậu ta lại ghen tỵ lấy cớ tôi cướp đi anh rể của cậu ta để trả thù tôi, thực tế là dựa vào danh nghĩa trả thù để bắt tôi che chắn cho cậu ta gặp anh rể.”
Cậu nói đến líu cả lưỡi, nhưng Hà Đình Đình nhanh chóng hiểu ra: “Mẹ nó, thảo nào cậu ta cứ thích gây chuyện với cậu! Hóa ra là có chuyện như thế?”
Nếu như Phượng Dương nói chuyện này vào trước bữa sáng thì sẽ không có bất cứ ai tin tưởng cậu.

Thế nhưng vừa rồi Tề Trạch ở trong nhà ăn đã tự mình thổ lộ với Cố Tử Dương, vậy chuyện này đương nhiên có khả năng xảy ra.

Đừng nói là Hà Đình Đình, mọi người xung quanh nghe được lời Phượng Dương nói đều sẽ tin sái cổ.
Hiện tại ngay cả Cố Tử Dương đều tin là Tề Trạch thật sự thích anh ta.

Nếu như không thích thì bị anh ta đánh thành như vậy còn có thể nói thích anh ta được nữa sao?
Đúng là thằng điên!
Trong bệnh viện, Tề Trạch và Tề Hân bị ba mẹ mắng xối xả, Cố Tử Dương cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Lần này đúng là mất mặt đến tận cùng.
Lâm Tĩnh Vân làm giáo viên chủ nhiệm đương nhiên sẽ phải đi theo đến bệnh viện nên tiết học đầu tiên đổi từ ngữ văn thành địa lí.

Lúc này giáo viên địa lí còn chưa tới, trong lớp ồn ào như ong vỡ tổ.
Đúng lúc này, đột nhiên ngoài hành lang có một bóng người.

Người đó đi  đến cửa lớp của bọn họ thì đứng lại, dáng người cao lớn vai rộng eo hẹp chân dài, khuôn mặt tuấn tú, đứng ở cửa một lúc đã thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ngoại trừ Phượng Dương.
Phượng Dương vừa trông thấy người này đã vội vàng gục xuống bàn giả vờ ngủ!
Lớp trưởng ngồi ở hàng đầu, cách khá gần cửa nên chủ động hỏi: “Xin hỏi anh tìm ai?”
Ngày hôm nay lớp trưởng vẫn chưa tới siêu thị nên không biết ông chủ siêu thị đã đổi thành người khác.
Ban Dục đang cầm một cái cốc giữ nhiệt in hình Angry Bird, y lưu luyến thu lại ánh mắt ấm áp khỏi người Phượng Dương, giơ cốc vào trong lớp, nói với lớp trưởng: “Phiền cậu đưa cái này cho chủ nhân của nó.”
Lớp trưởng ngẩn ra: “Chủ nhân của nó là ai?”
Ban Dục cười nói: “Cái người đang nằm úp sấp thẹn thùng không dám nhìn tôi kia kìa.”
Phượng Dương: “……”
Ban Dục anh sẽ chết với tôi! Anh chết chắc rồi!
__________
Tác giả có lời muốn nói:  
Ban Dục: Tiêu chuẩn cao nhất của việc cưng chiều vợ yêu là, lúc chưa yêu phải khiến người khác tưởng rằng chúng tôi đang yêu, lúc yêu rồi thì phải khiến người khác tưởng chúng tôi vừa mới kết hôn, lúc kết hôn rồi thì phải khiến người khác nghĩ chúng tôi đã ân ái bên nhau được trăm năm… Hừ hừ!.


Bình luận

Truyện đang đọc