TIÊN THÊ NAM ĐƯƠNG



Edit: Cinis
Beta: LP
_______
Ban đêm, gió đêm thổi khẽ, sau khi hấp thu linh khí trong trời đất thì cỏ cây bị Thiên lôi tàn phá đã khôi phục sức sống.

Từng luồng không khí trong lành theo gió nhẹ len lỏi vào tẩm điện.
Phượng Dương rúc người trong lòng Mặc Đình, hai người thân không mảnh vải nằm trên giường ngủ ngon lành.

Đột nhiên lúc này có tiếng “cốc cốc” rất khẽ vang lên.
Người đầu tiên nghe thấy là Mặc Đình, cảm quan của y nhanh nhạy hơn Phượng Dương nên cho dù chỉ là một âm thanh rất nhỏ mà người thường không thể nghe được, y vẫn có thể nghe được đầu tiên, đặc biệt là trong hoàn cảnh bốn phía cực kì yên tĩnh, khoảng cách lại rất gần như bây giờ.
Phản ứng đầu tiên của y là nhìn sang phía hai đứa con trai bảo bối.
Quả trứng vẫn là bộ dáng lúc trước, hoàn hảo không tổn hại gì, nhưng nhìn kỹ thì có vẻ mỗi sáu, bảy giây nó sẽ nhẹ nhàng động đậy một cái, giống như có người dùng sức cực nhỏ đẩy một chút.

Cả hai quả đều như thế.
Mặc Đình ngồi dậy, dựa người vào đầu giường quan sát xem rốt cuộc hai đứa con trai mình muốn làm gì.

Y vừa cử động thì Phượng Dương cũng hé mắt ra, mơ màng hỏi: “Làm sao thế?”
Trời còn chưa sáng đâu, sao cái người này lại đột nhiên ngồi dậy? “Ông già” này chỉ cần ngủ cùng cậu thì từ trước đến nay đều dậy muộn lắm cơ mà?
“Hình như các con sắp ra rồi”, Mặc Đình nói: “Anh vừa mới nhìn thấy bọn nhỏ đang cử động.”
“Hả! Thật hay giả đó?”, Phượng Dương đột nhiên tỉnh táo hẳn lên.

Cậu cũng ngồi dậy theo, nhìn chằm chằm vào hai quả trứng.
“Thật mà, em có nhìn thấy hai đứa nhỏ đang cử động không?”, Mặc Đình nhìn không chớp mắt vào hai quả trứng.
Phượng Dương thấy y chăm chú như vậy thì cũng nín thở nhìn theo, nhưng cậu nhìn nửa ngày cũng không thấy quả trứng động đậy tí nào.

Trên vỏ trứng cũng không có vết rạn, trông cũng không giống như sắp nở, có lẽ chỉ là bọn nhỏ ở bên trong va vào vỏ trứng mà thôi.
Mặc Đình thấy Phượng Dương dậy thì dứt khoát lấy hoa Tầm Long ra.

Lúc trước y không dùng hoa Tầm Long là vì không muốn ánh sáng của nó ảnh hưởng đến giấc ngủ của Phượng Dương.
Đóa hoa ngọc nhanh chóng bay lên giữa không trung, ánh sáng của nó vừa chiếu xuống phía dưới thì hai con rồng vàng nhỏ đã hiện rõ mồn một trước mắt hai người cha.

Hai đứa nhỏ này đúng là đang gõ vỏ trứng thật.

Chúng siết chặt nắm tay nho nhỏ lại chứ không thả lỏng như bình thường, nhưng không biết là vì mệt mỏi hay là còn quá nhỏ không có sức lực mà mỗi lần đấm vào vỏ trứng thì vỏ trứng đều gần như không có phản ứng gì cả.
Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là bọn nhỏ đang mở mắt!
Hai vợ chồng đột nhiên hưng phấn hẳn lên, không ai bảo ai, mỗi người nâng một quả trứng lên ngang tầm mắt!
Mắt to nhìn mắt nhỏ, mắt to nhìn được tình hình bên trong, nhưng bé con mắt nhỏ bên trong lại không thấy cha mẹ bên ngoài, chỉ cảm thấy cha mẹ cách mình gần hơn nên rất sốt ruột, lại bắt đầu dùng nắm tay nhỏ gõ “cốc cốc” lên vỏ trứng.
Mặc Đình và Phượng Dương cũng không biết nên làm thế nào mới phải.

Mặc Đình suy đoán: “Có phải các con đói bụng hay không?”
Phượng Dương thấy cũng có khả năng này.

Buổi tối cậu và Mặc Đình mải mê lăn lộn đến mức quên không cho bọn nhỏ “ăn” trước khi đi ngủ, vậy nên cậu bèn dùng hai tay tụ lại một chút linh khí chấm lên vỏ trứng.

Hai đứa nhỏ thay đổi tư thế rất nhanh, dùng lưng chạm vào vị trí có linh khí.

Bọn nhỏ híp mắt, vẻ mặt thỏa mãn như rất dễ chịu.

Khi hấp thu xong linh khí thì bọn nhỏ lại xoay qua đối diện với Phượng Dương và Mặc Đình, nhưng lúc này bọn nhỏ không mở mắt nữa.
Nhìn dáng vẻ thì hình như chúng chỉ đói bụng mà thôi, cho nên được “ăn” no xong liền ngủ tiếp rồi.
Mặc Đình và Phượng Dương lại nhìn trong chốc lát, thấy hai đứa nhỏ ngoan ngoãn không động đậy nữa thì lại nằm xuống.

Mặc Đình thu hoa Tầm Long lại rồi ôm Phượng Dương hôn một cái: “Xem ra bắt đầu từ ngày mai, buổi tối trước khi đi ngủ đều phải cho bọn nhỏ ăn một lần mới được.”
Phượng Dương nghĩ đến kích thước lúc sinh ra của tiểu Ngũ, lại nhìn lại hai đứa nhỏ nhà mình, cậu quyết định về sau ít nhất phải cho ăn mỗi ngày một lần.

Chỉ là linh khí chứ không phải thứ gì to tát cả, đừng nói một lần, cứ có thời gian là cậu có thể cho ăn, nhất định phải cho bọn nhỏ “ăn” no mới được.
Vì thế từ hôm đó trở đi, cứ cách một hai tiếng đồng hồ thì Phượng Dương sẽ cho hai đứa nhỏ “ăn” một lần.

Ban đầu cậu thử cho “ăn” nửa tiếng một lần, nhưng cậu phát hiện bọn nhỏ hấp thu không kịp nên lại đổi thành một tiếng một lần, sau đó là hai tiếng một lần, nếu hai tiếng một lần thì sẽ cho nhiều linh khí hơn một chút.

Bởi vậy bọn nhỏ lớn lên rất nhanh, cường độ gõ vỏ trứng mạnh hơn trước kia nhiều.

Cũng không biết vì sao mà ban đêm bọn nhỏ vẫn sẽ phát ra tiếng “cốc cốc”, mãi cho đến một ngày… Ban đêm Phượng Dương nghe được tiếng “cốc cốc” nên cho bọn nhỏ ăn, sau đó lại bị Mặc Đình đòi hỏi thêm một lần, nhưng vừa mới ngủ bọn nhỏ lại bắt đầu gõ vỏ trứng, lúc này cậu đã loáng thoáng hiểu được điều gì đó.
“Em đã nói rồi mà, buổi tối không như vậy được đâu”, Phượng Dương xấu hổ muốn chết.

Tuy bọn nhỏ còn chưa sinh ra, nhưng rõ ràng đã có thể nghe thấy được âm thanh bên ngoài.
“Về sau buổi tối cho ăn xong thì đặt bọn nhỏ ra xa một chút.”, ngài Tiên Quân suýt chút nữa bị đá xuống giường nhìn hai đứa con trai nói.
“Đặt xa một chút thì đặt chỗ nào anh mới yên tâm?”, Phượng Dương nói: “Còn không bằng đặt kết giới, không cho bọn nhỏ nghe được âm thanh còn hơn.”
“Như vậy không tốt cho sự phát triển của các con đâu đó.”
Nhưng mà nói thì nói như vậy, ngài Tiên Quân vẫn đi tìm người làm một chiếc giường em bé nho nhỏ.

Không biết chiếc giường này được khảm bao nhiêu ngọc ngà châu báu, vừa nhìn vào đã bị lóa mắt, đúng chuẩn phong cách của ngài Tiên Quân.

Ngài Tiên Quân cảm thấy khi y còn nhỏ đã thích phong cách này nên chắc chắn con của y cũng sẽ rất thích.
Y đặt chiếc giường này bên cạnh giường lớn của y và Phượng Dương, ngày thường không đặt bọn nhỏ ở bên trong, chỉ lúc làm vận động đặc biệt mỗi ngày mới chuyển chúng vào đó, lại đặt thêm một tầng kết giới ở bên ngoài chiếc giường nhỏ.

Kết giới này chẳng những có thể bảo hộ hai đứa nhỏ không bị bên ngoài ảnh hưởng mà còn có thể giúp bọn nhỏ tụ linh khí và phúc vận lại.
Mỗi lần vận động xong, Mặc Đình lại xóa bỏ kết giới đi, ôm bọn nhỏ trở về cùng nhau ngủ.
Quả thực quá hoàn hảo!
Bọn nhỏ cứ lớn lên từng ngày như vậy.

Vốn dĩ bọn nhỏ còn có thể bơi qua bơi lại trong trứng, nhưng hơn ba tháng sau thì thân thể bọn nhỏ đã không thể cử động thoải mái trong trứng nữa, bởi vì bọn nhỏ đã lớn hơn trước nên không gian trong trứng cực kì nhỏ hẹp.

Thoạt nhìn bọn nhỏ không còn hoạt bát hiếu động giống như lúc trước nữa, nhưng đối với âm thanh bên ngoài lại nhạy cảm hơn nhiều.
Mặc Đình đặt tên ở nhà cho bọn nhỏ, quả trứng màu nhạt hơn một chút gọi là “Ve Con”, quả có màu đậm hơn một chút gọi là “Đá Quý Lớn”, đơn giản gọn gàng, đều là báu vật trong lòng cha mẹ.

Lúc họ nói chuyện với các con sẽ gọi tên này, hơn nữa mỗi lần gọi đều sẽ nhẹ nhàng gõ lên vỏ trứng.
Tuy bây giờ hai con rồng con còn chưa ra khỏi vỏ, nhưng chỉ cần gọi tên ở nhà thì bọn nhỏ đều sẽ có phản ứng, cực kì thú vị.
Đêm nay Phượng Dương cho bọn nhỏ “ăn” xong rồi, Mặc Đình ngồi khoanh chân đối diện hai đứa: “Ve Con.”
Ve Con lắc lư, quả trứng cũng lắc lư theo.
Mặc Đình lại gọi: “Đá Quý Lớn.”

Đá Quý Lớn cũng lắc lư theo.
Mỗi lần Phượng Dương nghe “Đá Quý Lớn” đều cảm thấy cái tên này quê mùa muốn chết.

Ve Con còn khá đáng yêu, Đá Quý Lớn là cái quỷ gì! Cậu chọc chọc ông già nhà mình hỏi: “Em gọi anh là “Đá Quý Lớn” thì anh có thích nghe không hả?”
Mặc Đình không cần suy nghĩ đã trả lời: “Không thành vấn đề mà.”
Phượng Dương cạn lời.

Cậu cứ cảm thấy con mình sẽ không thích loại tên này.

Nhưng mà sự thật đã chứng minh, đã là con trai của rồng vàng, cho dù trong cơ thể có dòng máu của Phượng Hoàng thì cũng là rồng vàng.
Ngày bọn nhỏ chân chính sinh ra, ông trời không tạo ra Thiên kiếp nữa, hôm nay cũng không có gì khác với bình thường cả.

Phượng Dương cho hai đứa nhỏ “ăn” xong thì song tu với Mặc Đình đến mệt nhoài rồi đi ngủ, có vẻ tất cả đều không có gì thay đổi.

Nhưng trong chính buổi tối bình thường này, hai quả trứng màu vàng kim bắt đầu xuất hiện biến hóa kỳ lạ trong yên tĩnh.
Vỏ trứng bắt đầu mềm ra, dần dần biến thành bột phấn màu vàng kim cực mịn.

Bột phấn này cũng không bay ra xa, mà tất cả đều rơi xuống trên vảy của rồng con.

Vảy của rồng con mới sinh vốn còn khá non mềm được bột phấn màu vàng kim bao trùm thì trở nên càng cứng rắn.

Hai đứa nhỏ hoạt bát chính thức rời khỏi vỏ trứng.

Hay chính là, lúc này vỏ trứng đã biến thành một loại áo giáp khác của bọn nhỏ.
Mặc Đình và Phượng Dương không nghe thấy bất cứ tiếng động nào cả, vì thế khi cảm giác được có thứ gì đó trèo lên người mình, họ còn tưởng là kẻ không có mắt nào to gan chạy vào đây.

Ai ngờ vừa mở mắt ra thì họ đã thấy trên người mình đều có một con rồng vàng nho nhỏ! Mỗi bé rồng vàng dài chừng năm mươi, sáu mươi cm, vẻ ngoài gần như giống nhau y đúc, đều đang chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn họ.
Mặc Đình: “…”
Phượng Dương: “…”
Ve Con: “Ngao ô!”
Đá Quý Lớn tên cũng như người, tính cách khá đơn giản dứt khoát, vừa đi lên dùng hai cái móng chụp lên mặt Mặc Đình hai cái “bốp bốp”: “Ngao ô!”
Bấy giờ Mặc Đình và Phượng Dương mới kịp phản ứng lại, giật mình một cái, cả hai nhanh chóng ôm bé con vào lòng.

Mặc Đình còn ném hoa Tầm Long về phía trước, muốn xem rõ ràng hơn một chút, nhưng hai đứa nhỏ sau khi ra khỏi vỏ thì có vẻ như còn chưa thích ứng được với ánh sáng mạnh của hoa Tầm Long.


Hoa Tầm Long vừa bay lên thì bọn nhỏ đã vội vàng ôm chặt lấy cha mẹ, híp mắt vùi đầu vào cổ họ.
Ánh sáng của hoa Tầm Long đối với bọn nhỏ thật sự là quá chói mắt.
Phượng Dương xoa đầu rồng con: “Mau thu hoa về trước đã.”
Mặc Đình tất nhiên là nghe lời.

Y lập tức thu hồi hoa lại rồi kêu lên một tiếng: “Đá Quý Lớn!”
Đá Quý Lớn rúc trong ngực y kêu “Ngao ô” một tiếng.
Phượng Dương cười gọi: “Ve Con!”
Ve Con ở trong lòng ngực Phượng Dương cũng kêu “Ngao ô” một tiếng.
Tuy không biết rốt cuộc là ai ra trước nhưng Mặc Đình và Phượng Dương quyết định cho Đá Quý Lớn làm anh, vì nếu cẩn thận so sánh thì sẽ thấy Đá Quý Lớn lớn hơn Ve Con cả một cỡ, hơn nữa màu sắc cũng đậm hơn một chút, sừng rồng cũng lớn hơn một chút.
Cặp chồng chồng đột nhiên được gặp các con, lúc này cũng không ngủ được nữa.

Tuy trời còn chưa sáng nhưng họ vẫn ngồi ở trên giường ôm hai đứa nhỏ chơi nửa ngày, sau đó chờ trời sáng thì lập tức dẫn hai đứa nhỏ này đi gặp ông bà nội đã mong chờ ngày đêm đến ngày bọn nhỏ ra đời.
Ngày nào hai vợ chồng lão Long Vương cũng đi thăm các cháu, nhưng cũng không biết khi nào bọn nhỏ mới chịu ra khỏi vỏ.
Trên đường đi Phượng Dương nói: “Chờ chút nữa gặp ông bà nội phải nhờ họ đặt cho tụi nhỏ một cái tên đáng tin hơn một chút.”
Mặc Đình cười: “Bảo bối, em có vẻ bất mãn với tên ở nhà anh đặt cho bọn nhỏ nhỉ? Nhưng anh chắc chắn là các con đều thực thích những thứ bling bling lấp lánh tỏa sáng đấy.”
Phượng Dương nói: “Cái này thì chưa chắc đâu nhé.”
Có lẽ bọn nhỏ lại giống cậu thích những thứ hoa lệ nhưng lại không quá lóng lánh thì sao?
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn nằm trên vai Phượng Dương nhìn trái ngó phải.

Một lát sau họ đã tới điện Tử Lăng.

Mặc Đình và Phượng Dương cùng nhau đứng ngoài cửa lớn tiếng gọi: “Phụ vương, mẫu hậu.”
Hai vợ chồng già vừa mới mặc xong quần áo định ra ngoài đi dạo một chút, nghe tiếng gọi thì vội vàng bước ra ngoài hỏi: “Sao sớm như vậy đã…”
Lời nói của Long Hậu ngay lập tức ngừng lại, ngay sau đó trong mắt bà hiện lên một tia mừng rỡ khôn xiết: “Là hai đứa cháu nội bảo bối của ta!”
Lão Long Vương nói: “Không sai không sai! Ra rồi!”
“Ngao ô / Ngao ô”, Đá Quý Lớn và Ve Con nhìn thấy ông bà nội cũng có vẻ rất hưng phấn, không đợi Mặc Đình và Phượng Dương lên tiếng đã chủ động sà vào lòng ông bà nội.
Lão Long Vương và Long Hậu mừng muốn chết, cháu ruột đúng là không giống nhau mà, mới vừa thấy mặt đã tìm họ đòi ôm rồi này!
Hai vợ chồng già giơ tay đón các cháu.

Ai ngờ hai đứa nhỏ này không nhào vào lòng họ mà mỗi đứa lại bổ nhào vào vương miện và mũ phượng, sau đó “rắc! / rắc!” hai tiếng, bẻ gãy đá quý trên vương miện và mũ phượng xuống!
Phượng Dương: “…”
Mặc Đình: “…”.


Bình luận

Truyện đang đọc