TIÊN TÔN NÀNG CƯNG CHIỀU MỘT ĐÓA HẮC LIÊN HOA

Nam Y ngẩn người, sau đó quay đầu lại thì thấy đó là đệ tử thân truyền duy nhất của nàng, xách theo Thanh Tùng kiếm đứng ở trước mặt nàng, sát khí trên người vẫn chưa biến mất.

“Sư phụ, người không sao chứ?”

“Vi sư không có chuyện gì.”

Sắc mặt của Nam Y chợt lạnh xuống, giọng điệu nói với Bắc Tịch cũng nghiêm khắc hơn: “Không phải ta đã bảo ngươi ở trên kia bảo vệ sư đệ sư muội sao? Sao người xuống đây?”

“Đệ tử chờ lâu không thấy sư phụ trở về, trong lòng lo lắng….” Bắc Tịch cúi đầu đáp.

“Vậy các sư đệ sư muội của ngươi đâu? Bọn họ không cần ngươi lo lắng sao?”

Suýt nữa Bắc Tịch đã buột miệng nói ‘bọn họ thế nào thì có liên quan gì đến đệ tử’, nhưng khi thấy sắc mặt lạnh lùng của Nam Y, cuối cùng hắn cũng không dám nói ra.

“Sau khi trở về sám hối kiểm điểm hai tháng.”

Bắc Tịch trừng lớn mắt, lần trước phạm lỗi cũng chỉ một tháng mà thôi…..

“A, sư thúc, Bắc Tịch sư huynh, hai người sao lại….”

Hoằng Lị vừa tỉnh lại đã không dám nói gì, hắn ta cảm thấy đôi mắt của Bắc Tịch sư huynh sắp trừng ra ngoài rồi. Vốn hắn ta còn muốn hỏi sao bọn họ ở đây, nhưng chỉ có thể sợ hãi ngậm miệng lại.

Bên kia Vũ Nhi cũng định nói chuyện, nhưng Nam Y vung tay lên làm nàng ta biến mất trong không khí.

Hoằng Lị chỉ cảm thấy một tia sáng lóe lên, cả người ngẩn ngơ một lúc.

Sau đó hắn ta nghe Nam Y hỏi: “Ngươi có biết vì sao mình xuất hiện ở chỗ này không?”

Hoằng Lị ngây ngốc nhớ lại, lạnh run nói: “Đệ tử, đệ tử không biết. Đệ tử nghe nói chợ đêm ở đây rất náo nhiệt, định đi ra mua một bầu rượu mới, sau đó nhìn thấy..….Một nữ nhân?”

“Đúng rồi, sư thúc, nữ nhân kia đâu? Đệ tử nhớ rõ nữ nhân kia đứng ở trước mặt đệ tử, sau đó đệ tử ngất đi. Người có thấy nữ nhân kia không?”

“Nàng đã chết rồi, đi thôi.”

Nam Y thấy Hoằng Lị biết cũng không nhiều nên tùy ý cho kết cục Vũ Nhi là đã chết rồi dẫn bọn họ rời khỏi đáy hồ.

Tiểu yêu trong vòng ngọc xao động bất an, lại như mất khống chế, Nam Y vuốt trâm cài đầu, lấy ra một viên đan dược màu đen ném vào trong vòng ngọc.

Viên đan dược kia có thể giải hàng trăm ngàn loại thuật pháp, thôi tình thuật chính là loại thứ nhất. Kiếp trước viên đan dược này là bị Thích Ưu xin đi.

“Sư phụ thu yêu vật kia vào người sao?”

Bắc Tịch dùng bí thuật truyền âm hỏi Nam Y.

Hắn có nhìn thấy yêu vật kia, cũng nhìn thấy sư phụ hắn vung tay áo lên, yêu vật kia lập tức biến mất.

“Ừ, thế nào?”

Bắc Tịch nhỏ giọng xuống, như là nỉ non nói: “Sư phụ, không phải người thích yên tĩnh sao….”

Nam Y không đáp lại hắn, nàng muốn đưa Vũ Nhi về là có lý do của nàng. Kiếp trước, sau khi chết đi nàng từng đi theo Bắc Tịch, từng thấy cảnh đêm hôm khuya khoắt hắn ôm kiếm ngồi bộc bạch.

Nàng còn nhớ rõ một câu: “Thích Ưu dùng ma vật bên người làm ta đọa ma, người cũng không tin ta, chỉ cho rằng ta là tâm thuật bất chính, đuổi ta xuống núi. Người cứ luôn nói sao ta nhẫn tâm như vậy.”

Ma vật bên người Thích Ưu…..

Không trách nàng đa tâm, kiếp trước nàng nhớ rõ, Thích Ưu bên người cũng chỉ một con cá mà thôi. Hiện tại cá đang ở trong tay nàng, cũng không biết tương lai sẽ xảy ra biến hóa gì.

Mấy người nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, sau đó ngự kiếm bay đi. Cuối cùng trước lúc mặt trời lặn, bọn họ cũng chạy đến núi Đảo Đoạn. Từ trên xuống dưới, chỉ có thể thấy một rừng cây rậm rạp mênh mông vô bờ bến.

Nam Y thu phi kiếm bay xuống. Vừa đi xuống, nàng phát hiện ánh sáng bị cành lá rậm rạp che khuất, không thể chiếu vào, toàn bộ rừng rậm âm u vô cùng.

“Trước kia nơi này chính là như vậy sao?”

Nàng hỏi Vũ Nhi.

Ở bên trong, Vũ Nhi tức giận nói: “Không phải đâu, trước kia nơi này rất đẹp, từ khi con yêu tu kia đến mới trở nên âm u như vậy đấy.”

Nam Y nghiêm túc hơn, bảo đám đệ tử phía sau bám sát nàng, đề cao chú ý quan sát xung quanh.

Dù sao nếu chết ở chỗ này thì chính là thật sự chết.

“Con yêu tu kia ở đâu.”

Thật không dám nói, nàng không ngửi thấy khí vị của yêu tu kia.

“Lần trước ta đánh nhau với hắn ở trong này.”

Nam Y tiếp tục dẫn người đi vào trong.

Bỗng bên người nổi lên một trận gió to, rất nhiều cành khô lá úa ở dưới đất bị thổi bay lên, phiêu bay trước mặt bọn họ.

“Đây, đây là tiếng gió gì vậy?”

“Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, hắn ta sắp tới rồi.” 

“Các ngươi là ai?” Một giọng nói lơ lớ không ra nam không ra nữ truyền đến.

Trước mặt bỗng xuất hiện một con rắn thật lớn, đầu ngẩng cao với hình thái che trời lấp đất.

“A”

Có nữ đệ tử nhát gan đã hoảng sợ hét lên, sợ đến mức làm rơi cả kiếm.

Ở trong lòng bàn tay của Bắc Tịch, Đào Hề cũng tuôn ra một câu: “Mẹ ơi!! Đây là thứ gì vậy?”

“Sư, sư thúc, đây là cái gì?” Hoằng Phù ở phía sau nhỏ giọng hỏi. Hắn ở cạnh bên Nam Y, vươn tay định kéo tay áo của Nam Y.

Bắc Tịch lập tức liếc mắt qua, chuôi kiếm gõ nhẹ lên cánh tay đang vươn ra của hắn: “Ngươi làm gì đó?”

Lời này rất bình thường, nhưng ánh mắt lại có chút âm u.

Hoằng Phù bị nhìn đến mềm nhũn chân, vội lui về sau bắt lấy sư huynh ở gần nhất, nhỏ giọng thút thít với hắn ta: “Bắc Tịch sư huynh thật đáng sợ.”

“Xà yêu?”

Nam Y không để ý đến tiếng động phía sau, nàng nghi ngờ nói. Nàng thấy con yêu xà này có chút không thích hợp, nhưng không biết là không thích hợp ở chỗ nào.

“Các ngươi là người phương nào, dám can đảm xông vào nơi này…..”

Nó gào rống, giọng nói đinh tai nhức óc.

“Lúc trước những đệ tử tông môn đến đây có phải bị ngươi giết không?”

Xà yêu kia rũ đầu to xuống, tựa như đang cẩn thận suy nghĩ, sau đó phun lưỡi rắn ‘xì xì’ nói: “Ngươi là nói mấy tên đạo sĩ thối không biết sống chết chạy đến quấy rầy bổn vương sao? Là bổn vương giết thì thế nào? Ai bảo bọn họ dám quấy rầy bổn vương, còn dám ăn nói ngông cuồng là muốn treo cổ bổn vương! Không biết sống chết!”

“Bổn vương? Nó là Yêu Vương sao?”

Nam Y hỏi Vũ Nhi.

Vũ Nhĩ nói với vẻ đương nhiên: “Đương nhiên không phải, Yêu Vương của của chúng ta sao có thể xấu như vậy, nó là chiếm núi tự xưng làm vương.”

“Sao vậy? Các ngươi và bọn họ là cùng một đám?”

Xà yêu kia vặn vẹo thân hình thật lớn trên nền đất đỏ, lá vàng bay lên đầy trời, cái lưỡi rắn thật nới dường như muốn duỗi đến trước mặt Nam Y. Trong nháy mắt, một luồng khí vị quen thuộc tràn ngập khắp xoang mũi của Nam Y.

Đáy mắt của Nam Y chợt lóe lên tia lạnh lùng, còn chưa ra tay thì phía sau chợt ném một đoàn kiếm quanh bay thắng đến lưỡi rắn kia.

“Xì, nhân tu to gan!”

Kiếm của Bắc Tịch đã ra khỏi vỏ, chỉ thẳng vào xà yêu.

Xà yêu điên cuồng ném đuôi rắn tới. Ánh mắt của Nam Y co lại, nói với các đệ tử phía sau: “Chuẩn bị sẵn sàng, chém giết xà yêu!”

Nói xong lời này, Nam Y nhanh chóng lui về phía sau. Lần thí luyện này là chuẩn bị cho những người sắp tiến vào bí cảnh Lưu Tiên này.

Nhưng đám đệ tử còn chưa kịp phản ứng, thấy Nam Y lui về sau cũng bắt đầu hoảng loạn lên: “Sư thúc, sư thúc, người đừng đi.” 

Có người nhát gan kêu lên.

Bắc Tịch chém xuống một kiếm, chặn một công kích của xà yêu. Nhưng xà yêu có thực lực vô cùng mạnh, hắn cũng chấn động đến tay tê dại.

“Đừng kêu, nếu không ra tay thì các ngươi đều chết ở chỗ này.”

Bắc Tịch cũng sẽ không nói lời dễ nghe, trong tay hắn là một chậu hoa, hung dữ nói với bọn họ vài câu rồi lập tức ra tay. Thanh trường kiếm trong tay hắn di chuyển đến xuất thần nhập hóa, hoàn toàn kế thừa kiếm pháp tài giỏi từ sư phụ Nam Y của hắn.

Chỉ là từng đường kiếm này ở trong mắt xà yêu cũng không là gì.

Bình luận

Truyện đang đọc