TIẾN VỀ PHÍA NHAU

Chu Nghi Ninh hờn dỗi ngã xuống sofa, mới sáng sớm đã không thấy tăm hơi của Quý Đông Dương đâu cả, chẳng biết đi đâu mà không thèm để lại một mẩu giấy nào, điện thoại cũng chẳng có tin nhắn, biến mất không một lời.

Chu Nghi Ninh gọi điện cho Quý Đông Dương, điện thoại cúp nguồn, gọi cho A Minh, cũng tắt máy.

Tối qua ôm cô đã đời rồi bây giờ bỏ chạy không để lại lời nào.

Chẳng lẽ anh hối hận rồi ư?

Chu Nghi Ninh nằm vật ra sofa, xả cơn giận lên cái gối ôm, lấy chân đá bay gối, cuối cùng giằng mạnh miếng bịt mắt của anh, mắng: "Khốn kiếp!"

Đúng lúc này, điện thoại vang lên chuông báo có thông báo từ weibo, cô vội vàng mở ra.

Tám giờ sáng nay Quý Đông Dương xuất hiện ở sân bay, anh không mặc áo khoác dài màu đen đơn giản như thường ngày mà mặc bộ đồ vô cùng sang trọng, thân hình cao ráo, chững chạc, dù đeo khẩu trang và đội mũ nhưng cũng không che giấu được thần thái vốn có, fans chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay. Trong hình, fans rất điên cuồng, nhân viên an ninh và trợ lý cũng không ngăn nổi họ.

"Đông ca mặc như thế ra sân bay? Đây là lần đầu tiên đúng không? Mà hình như Đông ca đi Anh chụp hình cho tạp chí."

"Đông ca đẹp quá má ôi! Tại sao lúc đó tui không có mặt tại sân bay??? Hâm mộ mấy thím được đứng gần Đông ca quớ."

"Vì mấy fans cuồng như này mà sân bay mới hỗn loạn đó!"

"Mị là fan não tàn đó, sao nào? Mị thích Đông ca đó, sao nào? Mắc mớ gì tới bát gạo nhà thím?"

...

Chu Nghi Ninh ném điện thoại qua một bên, quả nhiên là bỏ chạy thật, mà còn là chạy ra nước ngoài mới chịu cơ.

Xem cô là cái gì? Ôm một cái, sờ đầu một cái rồi bỏ chạy! Chu Nghi Ninh trở mình, tức chết mất!

Trợ lý của Vạn Vi đem chìa khóa nhà tới cho cô, nhân tiện mua luôn thức ăn. Chu Nghi Ninh để cửa mở rồi ra thang máy đứng đợi, trợ lý đưa đồ xong rồi về ngay.

Chu Nghi Ninh quay lại nhà Quý Đông Dương, ăn xong thì ở lì trong nhà anh đến tối, sau đó mở tủ đồ, nâng cằm suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng đưa ra một quyết định trọng đại.

Lấy hết quần áo của anh!

Ai bảo anh bỏ chạy chứ, cô giận rồi.

Suốt nửa tiếng, chạy qua chạy lại mấy vòng, cuối cùng cũng lấy hết quần áo của Quý Đông Dương.

Cô đứng ở phòng treo đồ, nhìn hai hàng trang phục của đàn ông, rốt cuộc tâm trạng cũng tốt hơn một chút.

Chiều hôm sau, Chu Nghi Ninh nhận điện thoại của Vạn Vi, báo mười giờ sáng mai sẽ diễn ra buổi thử vai, "Ngày mai chị sẽ qua đón em, tối nay em ngủ sớm nhé, nhớ đắp mặt nạ, phải có được trạng thái tốt nhất."

Chu Nghi Ninh đáp: "Dạ, tới đó mới có kịch bản ạ?"

Vạn Vi nói: "Ừ, chuẩn bị ngay tại buổi thử vai, để khảo nghiệm tố chất của diễn viên."

Chu Nghi Ninh nghĩ ngợi, "Vâng, em biết rồi."

Sau khi Tinh Vũ rút vốn đầu tư, mặc dù Hoa Thần không đầu tư nhưng tiếp nhận phần hậu kỳ, chẳng khó để đoán được nguyên nhân.

Ngày thử vai, Chu Nghi Ninh và Vạn Vi tới công ty điện ảnh Hoa Thần, tổng cộng có sáu người thử vai, ai cũng nổi tiếng hơn cô, có tiểu hoa đán Đỗ Nhụy, diễn viên tên tuổi Lục Tuyết Tâm, nhưng nổi tiếng nhất phải kể đến Thẩm Thanh. Năm năm trước, "Đen trắng" không những đem về giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất cho Quý Đông Dương mà còn khai quật được bông hoa Thẩm Thanh, mặc dù mấy năm gần đây không quá thành công như Quý Đông Dương nhưng cô ấy vẫn có tác phẩm hay, danh tiếng vẫn lừng lẫy.

Cô còn tưởng sẽ giống như "Triều đại thái bình", chỉ có một mình mình cùng với đạo diễn và phó đạo diễn thôi chứ.

Những người khác vừa nhìn thấy Chu Nghi Ninh, vẻ mặt ai cũng hơi biến đổi, nơi đây là Hoa Thần, Chu Nghi Ninh là em họ của tổng giám đốc Tần Sâm chẳng phải là bí mật gì nữa, điều này khiến người ta không thể không nghi ngờ tính công bằng trong buổi thử vai hôm nay, nên ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường.

Vạn Vi nói đối thủ lớn nhất của cô là Thẩm Thanh, tuy điều mà đạo diễn Vệ quan tâm nhất là diễn xuất nhưng ông cũng là người có tình có nghĩa, và cũng rất muốn để Quý Đông Dương và Thẩm Thanh hợp tác thêm một lần nữa, đặc biệt là phim "Khúc mắc".

Vạn Vi cũng nói ưu thế của cô so với Thẩm Thanh là cô nhỏ hơn cô ấy mười tuổi, xấp xỉ với tuổi của nhân vật nữ chính trong "Khúc mắc", đó cũng chính là nguyên nhân khiến đạo diễn Vệ do dự, phụ nữ cho dù có chăm sóc kĩ càng tới đâu thì cũng có thể nhận ra sự chênh lệch khi cách nhau mười tuổi.

Nếu cô vượt qua buổi thử vai, cô sẽ giành chiến thắng.

Chu Nghi Ninh mím chặt môi, yên tĩnh ngồi đợi ở một bên, nửa tiếng sau, nhân viên mới để mọi người rút thăm thứ tự thử vai.

Chu Nghi Ninh rút một lá thăm, số 6.

Thẩm Thanh nhìn con số 5 trên lá thăm của mình, nháy mắt với Chu Nghi Ninh: "Chị ở trước em."

Chu Nghi Ninh lễ phép cười lại, nói một cách chân thành: "Vậy càng làm em thấy áp lực."

Ai không biết còn tưởng hai người đã quen nhau từ trước rồi, nhưng thật ra đây là lần đầu tiên Chu Nghi Ninh gặp Thẩm Thanh, cũng là lần đầu tiên nói chuyện với cô ấy.

Mọi người trở về chỗ ngồi của mình, cố gắng điều chỉnh tâm trạng.

Gần hai tiếng sau, Thẩm Thanh đi ra, cô ấy cười với Chu Nghi Ninh rồi rời đi.

Không hiểu sao mà Chu Nghi Ninh thấy vô cùng căng thẳng, cô cắn môi, hít sâu một hơi rồi đi vào.

Vệ Trung nhìn cô, nói: "Đưa phân cảnh thứ sáu cho cô ấy. Chu Nghi Ninh, cô diễn thử đoạn này."

Chu Nghi Ninh gật đầu nhận lấy kịch bản, nhanh chóng đọc lướt qua, nhìn bàn đạo cụ, hỏi: "Đạo diễn, tôi phá hỏng hiện trường được không?"

Vệ Trung thoáng sửng sốt, "Tùy cô."

Đây là cảnh nữ chính phát bệnh, không có lời thoại.

Chu Nghi Ninh lấy điện thoại ra, giả vờ nghe điện thoại, sắc mặt lơ đãng lúc ban đầu từ từ trở nên lạnh lùng, dần dần, vẻ mặt cô thay đổi hoàn toàn, cô chợt cắn môi, tựa như đang cố gắng khống chế tâm trạng của mình, hàm răng trắng muốt cắn rách môi dưới, máu từ từ rỉ ra.

Những người có mặt ở đó đều hoảng sợ, cô cắn thật! Cô gái này tàn nhẫn với bản thân quá!

Đạo diễn Vệ nắm chặt tờ giấy làm nó nhăn nhúm, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn cô gái trẻ trước mặt.

Đột nhiên, cô bất ngờ ném điện thoại làm nó vỡ tan tành, cô thở dốc nhìn chằm chằm vào điện thoại, từ từ ngồi xuống, vùi đầu giữa hai đầu gối, đè nén tiếng nức nở, bờ vai gầy khẽ run, cô khóc.

Ngay sau đó, cô bất chợt đứng dậy đi tới bàn, hét lên mấy tiếng rồi giơ tay quét toàn bộ đồ đạc trên bàn xuống, tiếng loảng xoảng vang lên liên tục.

Cô nghiến chặt răng, đôi mắt đỏ hoe đạp mạnh cái bàn, sau đó vừa nhìn một mớ hỗn loạn dưới đất vừa thở dốc.

Nửa phút sau, Chu Nghi Ninh hít sâu một hơi, lau mắt, cúi đầu: "Tôi diễn xong rồi, cảm ơn mọi người."

Ai cũng bị thót tim lên tới cổ họng, đầu tiên là cắn rách môi, sau đó ném vỡ điện thoại, phá hỏng đạo cụ, đá bàn, tâm trạng rất bất ổn... Như một bệnh nhân tâm lý thật sự.

Vệ Trung nhìn cô, cười: "Chu Nghi Ninh, bình thường khi nổi giận cô cũng đập đồ như thế hả?"

Chu Nghi Ninh thoáng sửng sốt, lắc đầu: "Không có."

Trước đây thì có, bây giờ thì không. Cô hết rồi.

***

Kết quả sẽ được báo cho người đại diện vào ba ngày sau, Chu Nghi Ninh không biết cơ hội giành chiến thắng của mình là bao nhiêu, chỉ đành ở nhà chờ.

Buổi tối nằm trên sofa lướt weibo, thế mà cũng biết được hành tung của Quý Đông Dương, có fan ở nước ngoài nhìn thấy anh chụp ngoại cảnh, vậy là chụp lén mấy tấm.

Ba ngày rồi! Không hề liên lạc, Chu Nghi Ninh tức giận thoát khỏi weibo.

Ở Anh, Quý Đông Dương vừa chụp xong, lấy điện thoại từ tay A Minh, mở điện thoại lên, có rất nhiều tin nhắn, nhưng không có tin nào của cô.

Anh khẽ nhíu mày, trước kia thường làm phiền anh lắm mà, sao bây giờ yên tĩnh thế?

Có lẽ cô chỉ nhất thời xúc động thôi.

A Minh nhìn sang, hỏi: "Đông ca, anh đang chờ tin nhắn hả?"

Vẻ mặt Quý Đông Dương lãnh đạm, nhét điện thoại vào túi quần, "Không có."

A Minh không tin, "Đông ca, anh cãi nhau với cô Chu hả? Lúc trước cô ấy luôn nhắn wechat cho em hỏi lịch trình của anh, nhưng mấy ngày nay không thấy đâu cả."

A Minh nghi ngờ cũng đúng thôi, hôm đó anh ta đến đón Quý Đông Dương thì thấy anh ngủ trên sofa, cửa phòng ngủ khép chặt, trên bàn có túi xách màu đỏ, nhìn là biết của phụ nữ. Lúc đó anh ta hết hồn, lần này bắt tại trận rồi!

Quý Đông Dương kéo bịt mắt xuống, sắc mặt u ám ngồi dậy, có vẻ như ngủ không ngon giấc.

A Minh sợ anh nổi giận vì mới ngủ dậy, đành đứng ở một bên, có chết cũng không dám hỏi gì.

Quý Đông Dương cầm đồng hồ lên xem, mới bảy giờ.

Quay đầu nhìn về phía phòng ngủ, suy tư một chút rồi nhìn A Minh: "Có đem quần áo cho tôi không?"

A Minh vội vàng mở vali ra, "Có, mấy hôm trước nhãn hiệu mà anh đại diện có gửi tới mấy mẫu mới, bây giờ có thể mặc được."

Quý Đông Dương "ừ", đi tới chọn một bộ đồ trong vali rồi vào phòng tắm thay đồ.

A Minh nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ngủ, chắc chắn trong đó giấu phụ nữ.

Không nghi ngờ gì cả.

Đông ca tránh xa nữ sắc thật đấy! Phải ngủ ở sofa, đáng thương quá.

Quý Đông Dương thường ngày ăn mặc giản dị đến không thể giản dị hơn thì sáng hôm đó đã mặc mẫu mới nhất của nhãn hiệu lớn đến sân bay làm fans nhận ra trong chớp mắt.

***

Cãi nhau? Quý Đông Dương chau mày, "Không có."

Không chỉ không cãi nhau mà còn dung túng để cô tiến thêm một bước.

A Minh không hiểu lắm tình huống của hai người, gãi đầu, "Đông ca, có cần mua quà cho cô Chu không, túi xách hay là cái gì đó?"

Chẳng phải phụ nữ đều thích Hermes, Chanel,... sao?

Quý Đông Dương xoay người bỏ đi, "Không cần."

Tặng túi xách thô thiển quá, mà Chu Nghi Ninh đeo túi xách cũng chỉ để đựng tiền. A Minh rất quý mến Chu Nghi Ninh, anh ta thấy cô không giống với các nữ nghệ sĩ khác, ngẫm nghĩ cũng thấy tặng túi xách thô thiển quá, vội vàng đuổi theo: "Đông ca, ngày ba mươi đoàn phim "Triều đại thái bình" sẽ tham gia một chương trình giải trí trên truyền hình để tuyên truyền cho phim, họ muốn anh tham gia, anh Dương bảo tùy anh."

Mấy năm nay Quý Đông Dương không tham gia chương trình giải trí, mấy chương trình rất muốn mời anh nhưng họ cũng hơi e dè khi mời ảnh đế rất hiếm khi cười đến chương trình gây cười, quan trọng nhất là có mời cũng không đến.

Bước chân Quý Đông Dương dừng lại một chút, "Ngày ba mươi hả, về kịp không?"

A Minh gật đầu: "Chiều hôm đó chúng ta về tới nơi, chương trình được ghi hình vào buổi tối, nếu không có gì bất ngờ thì sau khi xuống máy bay, chúng ta đến thẳng đài truyền hình luôn là kịp."

Quý Đông Dương suy nghĩ, "Tham gia."

Bình luận

Truyện đang đọc