TIẾNG VANG

Đúng là anh vẫn luôn theo tôi thật.

Từ đó trở đi đến nhiều năm sau, mãi cho đến lúc chết.

Mấy thứ linh tinh trên bàn trà đã được tôi đặt sang một cái bàn khác, chỉ là tôi muốn cho anh nằm lặng lẽ ở đó, chỉ mỗi mình anh thôi.

Tôi nhìn anh, thầm nghĩ, quả thật anh đã tìm được một nơi có thể yên tâm mà nằm, một nơi không bao giờ phải chạy nữa.

Tôi năn nỉ ba mình giữ anh lại, giúp cho anh đi học, mỗi ngày anh đều ở bên cạnh tôi, từ sáng sớm đến tối mịt, từ trường học về đến nhà.

Tôi không cảm thấy tôi thích anh.

Anh quá lắm chỉ là người ở trong nhà tôi mà thôi, ba tôi nuôi một người bạn cho tôi chơi cùng, anh không đẹp như cậu chủ nhỏ của tập đoàn Vinh Thịnh, cũng không thông minh, còn ngu ngốc đến không ai bằng.

Tôi chắc chắn, chắc chắn sẽ không thích anh.

Cho nên, giây phút anh tỏ tình tôi đã đánh anh, anh bị tôi đá đến ngã rạp, món quà đang ôm trong tay rớt xuống, là một lọ thuỷ tinh thật lớn có vô số ngôi sao, đủ loại màu sắc rơi vãi ra đầy đất.

Tôi mắng anh là đồ bệnh h.oạn, anh chật vật ngẩng đầu nhìn tôi, chỉ biết nở nụ cười, song nơi đáy mắt lại thoáng vụt qua một ít lúng túng và cả bi thương chưa kịp cất giấu, dường như anh có phần khó hiểu mà hỏi: “Không thể thích em sao? Nhưng có nhiều người thích em lắm mà?”

Tôi đúng là bị vấn đề ngu xuẩn này của anh chọc đến tức cười, đến mức muốn tung chân đá chết anh ấy.

“Người khác là người khác, còn anh sao có thể thích em được?”

Anh ấy nói: “Nhưng mà anh thật sự rất thích em.”

“Sao anh lại không thể thích em? Bởi vì em không thích anh hả?”



Tôi bị anh hỏi đến nỗi không biết phải trả lời làm sao, quả thật tôi không hề thích anh ấy, chỉ là tôi không muốn rời xa anh, không muốn… Trái tim và ánh mắt của anh không có tôi.

Tôi thật ích kỷ.

Không yêu anh nhưng lại muốn anh yêu tôi, rồi lại không cho phép anh yêu tôi.

Làm người ở trên đời thật quá khó, để anh ấy ở nơi đây càng khó hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc