TIỂU ĐỆ

Sử Kiến Nghiệp ở đây vài ngày thì đột nhiên phát hiện ra có gì đó không đúng, buổi sáng bạn cậu Vương Chương dẫn cậu đi một văn phòng, nói là giới thiệu công việc cho cậu, mới đi vào đã bị giữ chứng minh nhân dân, cậu muốn lấy về, những người đó lại bảo muốn giữ lại chỉ để đảm bảo, những người đó sau đó giới thiệu cậu cho cậu bảo những sản phẩm của họ tốt cỡ nào, nhưng trên người Sử Kiến Nghiệp chỉ mang đủ tiền sinh hoạt nên nhất quyết không mua, ông chủ của mấy người đó mất hứng.

Ngày hôm sau họ nói sẽ huấn luyện nghiệp vụ, cậu đi vào nghe ngóng, đột nhiên nhớ tới đây không phải là tổ chức bán hàng đa cấp sao?

Rất nhiều người bị nhốt trong khu vực này, bạn cậu rõ ràng là đang trốn tránh cậu, cậu nhìn thấy bạn mình đi WC thì đi theo.

“Cậu nói thật đi, đây là nơi bán hàng đa cấp đúng không?”

Người bạn kia của cậu nhìn trái nhìn phải, nói rất nhỏ.

“Tớ cũng không có biện pháp, bọn họ giữ chứng minh nhân dân của tớ, tớ ngay cả về thăm gia đình cũng khó khăn, tiền lại đều cầm đưa cho bọn hắn.”

“Chúng ta chạy đi báo cảnh sát đi.”

“Có người canh chừng ra không được, bọn họ nói mua đủ ba vạn sản phẩm là có thể đi ra ngoài buôn bán, số sản phẩm của tớ còn chưa đủ. Hơn nữa tớ còn mặt mũi nào mà về nhà?”

Bọn họ mới nói vài câu bên ngoài đã có người đi vào, hai người đành phải im lặng.

Sử Kiến Nghiệp trở về phòng phát hiện đồ đạc của mình đã không cánh mà bay mất, di động không có, tiền cũng không có, vừa nghĩ tới muốn đi tìm, bên ngoài đã có hai người ôm một thùng hàng hóa đi vào.

“Chỗ này không phải nhà trọ, tiền của mày đều đổi thành hàng hóa, bán hết chỗ này mày có thể kiếm được 500% đó.”

Sử Kiến Nghiệp lập tức choáng váng, tiền mặt cậu mang theo tận năm nghìn, mà cái đống kia bán đi khẳng định là không đủ.

“Tôi không muốn ở chỗ này nữa, đem chứng minh nhân dân trả lại cho tôi, tôi đi.”

“Cùng công ty ký hợp đồng rồi, muốn chạy thì trả ba vạn tiền đền hợp đồng, lôi kéo thêm mười lăm thành viên nữa thì được đi.”

Sử Kiến Nghiệp do dự, sổ tiết kiệm của cậu chỉ có ba vạn đều đưa cho bọn họ thì về sau phải làm sao đây, hơn nữa lôi kéo thêm người khác không phải là hại họ sao?

Bị giam giữ giằng co hơn mười ngày, một hôm đang ngủ cậu cảm thấy có cái gì đó cấn dưới người, lấy lên nhìn, là cái khuyên kia, hẳn là lần trước bọn người kia lục ra thấy không đáng giá nên bỏ lại, nó rất nhỏ nên bị vướn ở khe giường.

Thoát khỏi hang sói lai rơi vào hang cọp.

Nhớ tới những ngày đi theo Cư Ứng Phong, mặc dù không có tôn nghiêm nhưng được ở trong biệt thự, có điều hòa thổi mát, có xe hơi xịn để ngồi, được ăn đồ ngon, còn hiện tại? Mười mấy tên đàn ông nhét chung trong một phòng không chút riêng tư, điều kiện sinh hoạt còn kém hơn trong tù, thức ăn cũng dở, mỗi ngày còn nghe mấy bài giảng tẩy não.

Dù sao đi nữa thì cậu cũng phải tìm cách ra ngoài, hơn nữa người duy nhất cậu nghĩ tới có thể cứu mọi người lại là người cậu mới chạy trốn không lâu, Cư Ứng Phong.

Sử Kiến Nghiệp hạ quyết tâm, dùng toàn bộ tiền trong sổ tiết kiệm đổi lấy cơ hội có thể ra ngoài tự do, nhưng vẫn có hai người đi theo giám sát cậu. Cậu ngay cả cơ hội gọi điện thoại cũng không có.

Mãi cho tới một ngày cậu đi tới một tòa cao ốc, một người đàn ông đeo kính đen bước xuống từ một chiếc xe hơi Cadillac sang trọng, trước ngực người nọ đeo một cái thẻ bài rất khác biệt, Sử Kiến Nghiệp thấy hắn thì lập tức ngây người, trên thẻ bài đó đúng là ký hiệu cậu đã rất quen thuộc, mặt âm dương một đen một trắng cùng hai con rồng quấn quanh một chỗ, báo hiệu cho cậu một tin, người trước mắt này khẳng định có quan hệ với Cư Ứng Phong.

Sử Kiến Nghiệp xông lên giữ chặt người kia.

“Cứu tôi với!”

Có người đi lên muốn đem cậu kéo ra, người nọ mạc danh kỳ diệu nhìn cậu một cái.

“Tôi là Cư Ứng Phong……, tôi là tiểu đệ của Cư Ứng Phong.”

Lúc Sử Kiến Nghiệp nói lên câu này vẫn còn có chút do dự, nhưng giờ chỉ có dùng quan hệ với Cư Ứng Phong mới được, cậu cũng thật lạ, trước đó không lâu thì ước gì cùng Cư Ứng Phong không có quan hệ, giờ phút này, lại sợ trước người trước mặt không tin bọn họ có liên quan hệ.

Bình luận

Truyện đang đọc