TIỂU DƯỢC THÊ

Thời tiết tháng ba, tháng tư vốn nóng. Tôn thập lang cầm theo quạt tay leo lên lầu coa nhất ở Tuy Châu, bộ dạng cười đùa cợt nhả khiến Tôn cửu lang nhíu mày lị nhíu mày. Tôn cửu lang gọi: “Thập đệ.”

“Đệ biết huynh định nói gì, nhưng đệ thích nhất cái quạt này, huynh đừng mong đệ sẽ để nó ở phòng.” Không đợi Tôn cửu lang nói, hắn lại cà lơ phất phơ: “Cửu ca, huynh có nhìn thấy người không? Kia chính là xe ngựa của Ân cô nương.”

Tôn cửu lang lập tức nhìn lại.

Trên đường cái một chiếc xe ngựa cũng không có, hắn liền quay đầu lại, thấy bộ dạng cười ngặt nghẽo của Tôn thâp lang.

Tôn cửu lang tức giận.

Tôn thập lang vội vàng cầu xin tha thứ: “Cửu ca tốt bụng, là đệ sai lầm rồi, huynh đừng tức giận, đệ chỉ là thích nhìn thấy bọ dạng tức giận này của huynh mà thôi.” Lời còn chưa dứt đã nhìn thấy Tôn cửu lang nắm tay thành quyền. Thấy vậy Tôn thập lang vội vàng kêu lên: “Cửu ca! Bây giờ là thật này!”

Tôn cửu lang trầm thấp lạnh lùng nói: “Một lần là đủ rồi.”

“Không, bây giờ là thật, đệ nào dám lừa huynh đến hai lần?! Huynh xem xem, đó là tên tiểu tử họ Phạm bên cạnh Ân cô nương kìa, theo sau còn có cả mười tên tùy tùng nữa. Ai, thật là hâm mộ, Phạm tiểu lang từ nơi nào mà có thể đào tạo ra tùy tùng như vậy nhỉ? Những tên đó nhìn qua thật xấu xí, nhưng vừa nhìn liền biết là huyến luyện gia tử.”

Tôn thập lang nói được tường tận như vậy, tôn cửu lang mới miễn cưỡng tin tưởng quay đầu lại nhìn.

Ngoài cửa thành Tuy Châu, quả thực là có thân ảnh của Phạm tiểu lang.

Phía trước còn có bốn năm người đi đầu, phía sau còn có bảy, tám người đi theo, ở giữa còn có ba, bốn chiếc xe ngựa. Trận thế như vậy thoạt nhìn thì thấy bình thường, không quá phù hợp với Ân thị là Thiên Thủ kỹ giả, nhưng Tôn thập lang lại là người biết phân biệt.

Nhìn những chiếc xe ngựa đó tuy đơn giản mộc mạc, nhưng nếu muốn làm thì có tiền cũng không chưa chắc đã đủ, tính sơ sơ thì không dưới năm, sáu trăm kim thì không thể mua. Lại nhìn lại mấy tên tùy tùng kia, quần áo tuy đơn bạc nhưng Tôn thập lang đã từng thử qua thân thủ với bọn họ nên biết, bọn họ đều mặc áo giáp đao thương chọc không thủng.

Làm áo giáp này ở đâu hắn cũng không biết, dù sao cũng không liên quan tới Mục Dương hầu.

Vị thiếu đông gia Thượng Quan gia kia quanh năm bôn ba nước ngoài, nói chuyện làm ăn khắp trời nam đất bắc, gặp thứ gì tốt nhất định sẽ mang về cho Ân thị.

Tôn thập lang đang suy nghĩ xa xôi chợt nghe Tôn cửu lang nói: “Nàng muốn đi Cung thành.”

“A? Sao cửu ca biết?”

Tôn cửu lang đưa tay chỉ: “Đệ nên xem nhiều sách thiên văn địa lý một chút đi. Con đường đó chỉ thông tới Cung thành, lập tức trở về cho bồ câu đưa thư.” Một lúc sau lại hỏi: “Đúng rồi, Lục Lam đâu?”

Tôn thập lang đáp: “Cửu ca, chuyện này sao lại hỏi đệ?” Hắn phe phẩy quạt, lại nói: “Hầu gia đã dặn, nhìn xem Ân cô nương muốn xử lý thế nào. Thế nhưng mà hầu gia cũng nói, thủ đoạn của Ân cô nương vẫn nhân từ, chưa đủ ngoan tuyệt, không nhổ cỏ tận gốc cuối cùng sẽ để lại hậu họa. Hiện giờ Ân cô nương đã rời khỏi Tuy Châu rồi, chúng ta cũng nên động thủ thôi. Đệ thấy Lục Lam này xác thực là có năng khiếu gây hại đó, bị khất cái vũ nhục giày vò lại tìm tới lầu xanh, bị hành hạ mấy tháng trời nhưng vẫn chưa sụp đổ. Đệ còn nghe nói tháng trước còn cùng hoa khôi thanh lâu tranh giành bát cơm. Người này thực sự là không thể lưu lại, tính tình kiên nhẫn như vậy, một ngày nào đó nếu tìm được cơ hội chẳng phải là sẽ thăng thiên hay sao?”

“Đệ đến lầu xanh ư?”

“Ai, cửu ca, trọng điểm của huynh không đúng rồi, đệ đây là đi làm việc cho hầu gia nha, nửa điểm cũng không trì hoãn.” Tôn thập lang hé ra một khuôn mặt tươi cười, nói: “Đệ đây là cho người đi tạp bãi, Lục Lam ở lầu xanh không có tí danh tiếng nào, nàng hôm qua còn mướn một chiếc xe bò, xem ra là muốn chạy trốn. Đệ đã đi thăm dò thử, nàng ta là muốn đi Thanh Châu. Nàng ta không có giấy tờ hộ tịch, không thể đi đường chính, nên nhất định là đi đường núi. Vả lại nhất định sẽ đi qua núi Mang.”

Tôn cửu lang hỏi: “Bố trí ổn thỏa chưa?”

“Trên núi Mang có vách cao, ngã xuống đó thì chỉ còn nước chết mất xác.”

“A Hà tỷ tỷ thoạt nhìn thực ra rất luyến tiếc tỷ, còn tiễn chúng ta mười dặm đường, hiện tại vẫn còn chưa đi.” Khương Tuyền buông mành xe, quay trở vào, cười nói: “A Hà tỷ quả là ngoài lạnh trong nóng, lần đầu gặp tỷ ấy tuyệt không thể nghĩ sẽ có ngày hôm nay.”

A Ân nói: “Lâu ngày mới thấy nhân tâm.”

Khương Tuyền gật gật đầu.

“Bây giờ muội đã triệt để hiểu thấu ý tứ của câu này rồi.”

A Ân lại lấy cái giũa ra mài phẳng hạt đào, rất nhanh lại cầm trùy đao lên điêu ra một đôi mắt từ bi. Khương Tuyền nói: “Đây là điêu cho A Hà tỷ tỷ sao?”

Nàng đáp: “Ừ. Chờ khi chúng ta trở về Thượng Quan gia, bụng của A Hà tỷ chắc là cũng được bốn tháng rồi.”

“Đây là Phật Tống Tử Quan Âm?”

A Ân gật đầu.

Khương Tuyền lại cảm khái: “Tài nghệ của tỷ quả thực là rất có tiến bộ, tổ phụ ở dưới suối vàng biết được khẳng định sẽ rất vui mừng.” Tỷ tỷ nửa năm này đều lên đấu trường thi đấu hạch điêu, so tài cùng với các vị hạch đêu kỹ giả đến từ ngũ hồ tứ hải, tiến bộ rất thần tốc.

Àng theo dõi động tác thành thạo của A Ân, không khỏi nghĩ tới một người.

Gần nửa năm này tỷ tỷ không có liên lạc với Mục Dương hầu.

Nàng từng có một lần dè dặt nhắc tới, vừa nhắc tới sắc mặt tỷ tỷ liền thay đổi. Nàng chưa bao giờ thấy có sắc mặt đó của tỷ tỷ, liền từ đó không dám nhắc lại nữa, sợ tỷ tỷ thương tâm.

Vả lại từ khi vào ở phòng mới nàng cũng chưa từng thấy qua tỷ tỷ điêu khắc hạch điêu Mục Dương hầu nữa. Mục Dương hầu giống như trận đại hỏa khi đó của Thượng Quan gia vậy, từ đó mai danh ẩn tích khỏi cuộc sống của bọn nàng.

Nàng từng cười thăm dò qua Phạm Hảo Hạch, nhưng hắn e ngại tỷ tỷ nên cũng không nói thêm gì. Cho đến sau này khi giọng nói của nàng đã hồi phục lại, một lần cùng mấy tên tùy tùng xuất môn mới nghe được tin Mục Dương hầu đã cùng Thanh Châu Lý thị môn đăng hộ đói bắt đầu làm mai.

Sắc mặt Khương Tuyền thay đổi. A Ân rất nhanh liền phát hiện ra, hỏi: “Có chỗ nào không khỏe ư?”

Khương Tuyền vội vàng lắc đầu, nói: “Muội chỉ đang nghĩ chúng ta về Cung thành có nên về nhà một chuyến không?”

A Ân nói: “Chúng ta chỉ ở Cung thành một ngày thôi, sau khi bái tế cho tổ phụ xong sẽ khởi hành tới Thanh Châu.”

Nàng lại nói: “Thanh Châu nằm ở phía nam, ở đó có rất nhiều loại đồ ngọt mềm dẻo, muộc chắc chắn sẽ thích.”

Nhưng mà trong đầu Khương Tuyền lại thầm khước từ, Thanh Châu, Thanh Châu không phải là nơi ở của Lý thị cô nương sao?

“Không ăn.”

“Ăn không quen.”

“Không muốn ăn.”



Lý Dung chỉ vào khay thức ăn Đào Mẫn bung tới, ra vẻ chán ghét không hề che dấu chút nào.

Đào Mẫn lên tiếng: “Dung cô nương tốt xấu gì cũng chịu khó ăn một chút đi, đợilát nữa tế tổ phải đứng nguyên một ngày đấy. Thanh Châu không bằng Vĩnh Bình, trên núi có rất nhiều muỗi…” Còn chưa nói xong Lý Dung đã trực tiếp đánh gãy lời nói của nàng: “Mục Dương hầu không tới đây sao?”

Đào Mẫn đáp: “…Tựa hồ như không có tin tức gì từ Vĩnh Bình.”

Ngón tay trắng nõn có tô móng đỏ thẫm nhẹ miết mi tâm, nàng xoa nhẹ, nói: “Rõ ràng năm trước còn tới đây, ta còn nói Hầu gia năm nay cũng sẽ tới, nếu không ta cũng không tới đây. Trầm phu nhẫn cũng cùng Lý gia chúng ta nói chuyện mai mối rồi, lần này nếu hầu gia không tới cùng đi tế tổ cũng không có gì khoog hợp tình hợp lý.”

Nàng ngước mắt nhìn chim nhạn bay liền cánh trên trời, phiền muộn: “Đào Mẫn, có đôi khi ta cảm thấy hầu gia không phải thật lòng thích ta, trong một năm này, số lần ta gặp hầu gia cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, vả lại mỗi lần gặp mặt, hắn cũng không cùng ta nói chuyện.”

Đào Mẫn bác bỏ lời của nàng: “Hầu gia quý nhân bận rộn, vả lại cô nương người xem hầu gia cũng có nói chuyện với vị cô nương nào khác đâu? Ngọc Thành công chúa, Nguyệt Minh huyền chủ đều không có. Trầm phu nhân nói chuyện mai mối với chúng ta, khẳng định là chủ ý của hầu gia rồi. Cô nương cũng biết hôn sự của hầu gia, Trầm phu nhân cũng không thể làm chủ, thánh thượng đã chọn ba mối cho ngài ấy, nếu không phải ngài ấy thích cô nương, vậy sao lại chọn Lý gia nhà chúng ta chứ?”

Đào Mẫn dù sao cũng đã theo Lý Dung nhiều năm, vừa mở miệng liền nói đúng trọng tâm.

Nàng nói: “Nhìn Ngọc Thành công chúa và Nguyệt Mih huỳn chủ kinh ngạc, ngược lại cũng rất hả dạ.”

“Đúng vậy đúng vậy, hiện tại trong lòng cac nàng khẳng định là rất hâm mộ cô nương.”

Tâm tình Lý Dung vì vậy tốt lên không ít, cũng miễn cưỡng ăn một chút. Tảng đá lớn trong lòng Đào Mẫn cũng rơi xuống. Thế hưng chỉ qua chốc lát Lý Dung lại nảy ra ý nghĩ mới, nàng nói: “Đào Mẫn, mau đi nói với tộc bá hôm nay thân thể ta không khỏe, không thích hợp đi tế tổ.”

Nhìn thấy sắc mặt hồng nhuận của cô nương nhà mình, Đào Mẫn khóc không ra nươc mắt, nói: “Cô nương người muốn đi đâu?”

Lý Dung nói: “Kề Thanh Châu là Tuy Châu, chúng ta đi Cung thành. Lần trước hầu gia tới Cung thành liền ở đó tận nửa năm, chắc là có gì đó hấp dẫn. Ta đi nhìn một chút, sau này thành hôn rồi cũng không tới mức không có gì để nói. Nhân mã từ Vĩnh Bình mang tới ngoại trừ dành cho Lý thúc,còn lại cùng ta đi. Chúng ta không đi quan đạo tránh khỏi quá mức phô trương, chúng ta đi đường khác.”

Nàng lại nói: “Hếm khi đi ra ngoài một chuyến, không đi đã một chút thì thật uổng phí, dù sao hầu gia cũng không đến Thanh Châu.”

Đào Mẫn nói: “Lỡ như có sơn tặc thì sao?”

Lý Dung nghiêm mặt nói: “Có cũng không sợ, cao thủ mang về từ Vĩnh Bình đi theo chúng ta, không có việc gì.”

Đào Mẫn đành phải hậm hực lên tiếng trả lời.

Dọc đường Lý Dung du sơn ngoạn thủy rất thích ý. Tiết trời lúc này non xanh nước biếc, lại ôn hòa, đúng là thời tiết lý tưởng để du ngoạn. Lý Dung chơi đùa đến là vui vẻ, Đào Mẫn thế nhưng suốt ngày lo lắng hãi hùng, sợ từ nơi nào đó nhảy ra một đám sơn tặc đến bắt cô nương nhà mình, hầu gia phu nhân tương lai.

Qua mấy ngày, Lý Dung truyền lệnh dừng lại nghỉ, sai phó dịch thị tỳ dùng bữa trưa ở bên bờ sông.

Đào Mẫn lại sợ từ nơi nào đó xuất hiện rắn độc đến cắn cô nương nhà mình, hầu gia phu nhân tương lai. Đang nơm nớp lo sợ chú ý xung quanh hết sức, nàng bỗng nhìn thấy một nữ thi đầy đủ đang từ từ trôi tới từ phía thượng du con sông. Đào Mẫn sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Lý Dung cũng hoa dung thất sắc.

Có tôi tớ mò đến vớt lên, Lý Dung vì vậy mà nôn mửa ghê gớm, nhanh chóng chạy lên xe ngựa. Qua một lúc, tên tôi tớ tiến đến bẩm báo: “Bẩm cô nương, vẫn còn hơi thở.”

Lý Dung nói: “Mặc kệ, ném qua một bên đi.”

Tôi tớ xác nhận.

Ngày hôm sau, Đào Mẫn phát hiện ‘nữ thi’ kia vẫn sống, nàng ta dùng giọng nói hết sức kỳ quái hỏi Đào Mẫn: “Có thể thu nhận ta không? Ta biết nấu rất nhiều món ngon.”

Nàng bày một bộ dạng điềm đạm đáng yêu.

Đào Mẫn có chút mềm lòng, nói: “Ngươi theo sát chúng ta xa xa ra, đừng lại gần cô nương nhà ta.”

‘Nữ thi’ nói: “Được.”

Bình luận

Truyện đang đọc