TIÊU HỒN HOA NGUYỆT DẠ

Nguyệt Vô Phong tựa người vào trong đình nghỉ mát, trong khoảng thời gian ngắn, không có chủ ý, hắn ngẩn người, ngây ngô thật lâu, không biết từ lúc nào mưa lớn rồi lại nhỏ, hắn đang cực kỳ lo lắng, càng lo lắng càng đứng yên không nhúc nhích.

Hắn biết, con xà yêu kia không nguyện ý buông tha Hoa Nhiễm, cũng muốn giết hắn. Hắn tưởng rằng, chỉ cần Hoa Nhiễm lựa chọn người nào, người đó chính là người thắng sau cùng, thật ra thì không phải, Xà Yêu dù sao cũng là yêu, mà hắn là người, người đấu không lại yêu.

Hắn nghĩ nghĩ, lúc trước có nghe mấy lão nhân trong thôn nói, chỗ sâu trong rừng trúc có lối ra khác, chính là bờ sông, từ nơi này đi ra ngoài có thể tiết kiệm một ngày lộ trình, vì vậy hắn không chút do dự đi vào phía trong rừng trúc, quên mất lời của mấy lão nhân nói nơi này là cấm địa.

Hắn thi triển khinh công, hai chân đạp nhẹ trên cành trúc lướt đi, tốc độ bay thật nhanh, nhưng bất luận bước chân của hắn có nhanh thế nào, cũng không cản nổi tim của hắn. Y phục ướt đẫm đã sớm khô mát, trong lúc đang bay, áo choàng tung bay, dáng vẻ thật đẹp mắt.

Trời dần tối, hắn không còn nhìn rõ được đường đi, nhưng hắn vẫn nhắm phía trước mà chạy. Nhưng vẫn cứ vòng tới vòng lui ở chỗ cũ mà không ra ngoài được. Cuối cùng tia sáng le lói cũng bị bóng tối nuốt hết, gió rét thổi tới, chung quanh cây trúc tử cũng chập chờn lay động, âm thanh kinh khủng vang lên trong bóng tối.

Lúc này, Nguyệt Vô Phong mới hiểu được như thế nào gọi là cấm địa, không ai vào nơi này mà đi ra được.

Trong lòng của Nguyệt Vô Phong càng thêm rối, giờ phút này hắn hốt hoảng không phải là vì mình lạc đường, mà là sợ mình vĩnh viễn không thấy được Hoa Nhiễm, hắn cúi đầu nở nụ cười, tiểu yêu tinh này, từ lúc nào đã chiếm lấy trái tim của hắn rồi. Hắn tùy ý bẻ gãy cành trúc bên cạnh, dùng sức múa một vòng xung quanh, những cây trúc cứng rắn cứ như vậy bị chặt đứt, trong nháy mắt đổ rạp xuống.

Thần kỳ hơn nữa, giữa nơi trúc ngã xuống phát ra ánh sáng màu xanh lá cây, lúc Nguyệt Vô Phong còn chưa tỉnh hồn lại, hắn liền nghe một giọng nói già nua: “Ơ này, là ai đã quấy rầy ta? Ta đã ngủ một trăm năm rồi, rốt cuộc là ai đã quấy rầy ta?”.

"À?”. Nguyệt Vô Phong không khỏi phát ra thanh âm nghi vấn.

"Oa ha ha, là loài người, là loài người, tiểu tử, ngươi mau thả ta ra ngoài, sau khi thả ta ra, ta sẽ cho ngươi ba nguyện vọng".

Nguyệt Vô Phong cũng biết là mình đã đụng phải vật kỳ quái rồi, sau khi hoang mang một lúc, hắn trấn định trở lại, giọng nói trở nên bình tĩnh, lạnh lùng hơn "Ngươi là ai?”.

"Ta chính là......" từ sâu trong đất bay ra một chiếc đèn Linh Lung, ánh sáng màu xanh trên đèn phát ra càng trở nên nồng đậm hơn: “Ta chính là thần đèn."

"Ồ" Nguyệt Vô Phong khẽ lên tiếng.

"Tiểu tử, ngươi còn không mau thả ta ra ngoài".

"Ta làm sao biết ngươi là yêu hay là thần, tại sao ta phải tin ngươi, nói không chừng thả ngươi còn bị ngươi cắn ngược lại một cái."

"Tiểu tử thúi, sao ngươi lại dám hoài nghi ông già đáng yêu như ta?”. Thần đèn nổi giận đùng đùng.

"Không phải là vấn đề hoài nghi, trên căn bản ta không thể dễ dàng tin tưởng người khác. Đặc biệt là vật không rõ nguồn gốc như ngươi".

"Chẳng lẽ ba nguyện vọng cũng không khơi nổi hứng thú của ngươi, một điều trong đó, thậm chí có thể giúp ngươi tìm được nương tử của ngươi, Tiểu Hoa yêu kia......" Hắn muốn nói lại thôi.

"Ngươi nói cái gì?”. Nguyệt Vô Phong không khỏi giật mình, chộp chiếc đèn Linh Lung đang lơ lửng trong không trung vào trong lòng bàn tay.

"Ta là thần đèn đó nha, mặc dù ta bị chôn giấu dưới lòng đất rất lâu rồi, nhưng chỉ cần nơi nào có ánh đèn, ta vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng"..

"...... Vậy ta phải làm thế nào mới có thể thả ngươi ra."

"Cái này rất đơn giản, chỉ cần ngươi vặn miệng đèn ra một chút, là được rồi." Giọng nói già nua trở nên vui vẻ.

"Yên tâm, chờ ngươi mang ta tìm được nương tử của ta, tự nhiên ta sẽ thả ngươi ra ngoài".

"Tiểu tử, ngươi...... Thật đúng là giảo hoạt!”. Thần đèn không vui, cũng không có cách nào.

_________________

Bình luận

Truyện đang đọc