TIỂU KHẢ ÁI ANH ĐẦU HÀNG


Sau đêm tân hôn nồng nhiệt ấy, Thời Khanh được Cao Thần cho nghỉ phép để hưởng trọn tuần trăng mật của mình.
Ngôn Án cùng Thời Khanh bay đến khắp nơi để hưởng thụ cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ.
“Bà xã, xuống cơm chưa?”
Khi nãy vừa ăn tối xong nên Ngôn Án muốn đi dạo bờ biển để tiêu hoá thức ăn nhanh hơn.
“Em muốn đi một chút nữa”
Ngôn Án lâu rồi mới có cảm giác thoải mái như vậy cô tham lam muốn hưởng thụ nhiều một chút.
“Cẩn thận”
Bỗng nhiên một đợt sóng cao trào đến, Ngôn Án lại mặc váy dài nên Thời Khanh nhanh chóng bế cô lên xoay một vòng để tránh nước.
Ngôn Án thích thú cười tươi.
“Nhìn em giống như công chúa vậy”
Ngôn Án được Thời Khanh bế lên thì tự luyến biến mình thành công chúa.
“Khanh Khanh, ngày mai chúng ta dậy sớm ra biển đánh cá về làm bữa sáng nhé”

Ngôn Án lại lần nữa đưa mắt nhìn về phía vùng biển bao la phía sau.
“Được, đều nghe em”
Thời Khanh vẫn chưa thả Ngôn Án xuống, anh bế cô ra xe cả hai cùng trở về khách sạn.
Sáng hôm sau, Thời Khanh dậy sớm muốn cùng Ngôn Án thực hiện lời nói tối qua là đánh cá về làm bữa sáng nhưng cô nhóc dường như rất mệt nên ngủ vô cùng ngon không có dấu hiệu muốn dậy.
Thời Khanh đành một mình ra biển tác chiến.
Đến tận lúc anh mang cá trở về, cô vợ nhỏ vẫn chưa dậy.
Thời Khanh thở dài một hơi vô cùng bất lực.

Dạo gần đây Ngôn Án rất thích ngủ nướng.
Anh xoắn tay áo đi vào bếp làm sạch đống cá vừa bắt về rồi chia khẩu phần ra làm các món vô cùng đa dạng.
Làm đồ ăn sáng xong, Thời Khanh đi tắm, cả buổi sáng anh lăn lộn với những con cá khiến cả người lấm lem đến không chịu được.
Khi Thời Khanh tắm xong, cô nhóc nhỏ đang ngồi thẩn thờ trên giường đợi anh.
“Ông xã…”
Thấy Thời Khanh, Ngôn Án dụi dụi mắt rồi dang tay về phía anh.
Thời Khanh tiến tới ôm ôm Ngôn Án đang làm nũng trước mặt.
“Anh không gọi em dậy”
Ngôn Án nhỏ giọng trách Thời Khanh.

“Con heo nhỏ ngủ nướng bây giờ còn trách anh sao? Hửm?”
Thời Khanh bế Ngôn Án dậy, người cô nhẹ như bông, anh không cần dùng sức nhiều vẫn bế gọn lên được.
Ngôn Án hai tay ôm cổ Thời Khanh, hai chân câu lấy eo anh, cả người cô như con thằn lằn dính người anh.
“Được rồi, rửa mặt rồi ra ăn sáng nhé”
Thời Khanh ôm Ngôn Án vào phòng tắm cho cô vệ sinh rồi quay ra lấy dép cho cô đặt ở trước cửa sau đó ra ngoài dọn bữa sáng.

10 phút sau Ngôn Án đã có mặt tại bàn ăn.

Cô nhìn đồ ăn trên bàn mà hai mắt sáng long lanh.
Thời Khanh gắp một miếng cá chiên bỏ vào chén cô.

Ngôn Án dùng đũa gắp lên chuẩn bị bỏ vào miệng mình nhưng vừa đưa lên tới miệng thì mùi tanh xộc thẳng vào mũi khiến cảm giác buồn nôn dâng lên trong người Ngôn Án.
Không chịu được Ngôn Án ôm miệng chạy nhanh vào nhà vệ sinh nôn lấy nôn để.
Thời Khanh cau mài nhanh chóng theo sau cô.
Ngôn Án nôn đến xanh cả mặt.
Thời Khanh lo lắng ngồi vuốt vuốt lưng cô để giảm cơm buồn nôn.
Anh đứng lên hứng một ly nước cho Ngôn Án súc miệng.

Thấy Ngôn Án đã ngừng nôn, anh liền đỡ cô ra ngoài.
“Đỡ chưa em? Còn khó chịu nhiều không?”
Thời Khanh rót cho Ngôn Án một cốc nước ấm để cô làm dịu cổ họng mình.
Ngôn Án nhận lấy cốc nước uống một ngụm rồi gật gật đầu.

“Em không nhịn được, mùi tanh xộc thẳng lên mũi em”
Ngôn Án xua xua tay không dám nhớ đến cảm giác lúc nảy.
“Chúng ta đi bệnh viện nhé”
Thời Khanh không yên tâm nhìn Ngôn Án.
“Không cần phiền phức vậy đâu anh, chắc là đau bao tử bình thường thôi.

Chờ chúng ta về nước rồi đi kiểm tra cũng được”
Ngôn Án lắc lắc đầu trả lời.
Thời Khanh thấy vậy liền bảo cô nghỉ ngơi, anh ra ngoài nấu lại những món thanh đạm cho cô.
Để chắc chắn cô không bị gì, Thời Khanh gọi về nước hỏi bà An Cẩn.
Khi nói cô nghe mùi cá tanh liền nôn thì hai mắt bà An Cẩn sáng bừng lên bảo anh đưa Ngôn Án về nước ngay lập tức.
Thời Khanh thấy có vẻ nghiêm trọng nên để Ngôn Án khoẻ lại cả hai liền về nước sau hai ngày..


Bình luận

Truyện đang đọc