TIỂU KHOÁI LẠC CỦA NGÀI CHỈ HUY

Buổi tối ngày hôm ấy khi ăn cơm xong, Phùng Kiến Vũ ngồi ở bên cạnh mẹ Phùng khó khăn mở lời:

"Mẹ à, con lần này về thăm nhà một thời gian thôi, ngày mai phải làm việc cho nên không thể ở lại được, tiền con sẽ thu xếp gửi về sớm nhất có thể"

Mẹ Phùng nghe Phùng Kiến Vũ nói lại sắp chuẩn bị rời đi liền lo lắng cầm lấy tay Phùng Kiến Vũ hỏi han:

"Đại Vũ, lần đó con đột nhiên bị người ta đến bắt đi là sao vậy, còn có con bây giờ rốt cuộc đang ở chỗ nào, làm việc gì?"

Phùng Kiến Vũ không thể nói mình hiện tại đang sống ở nhà của Vương Thanh, càng không thể nói công việc của cậu hiện giờ là làm cho Vương Thanh vui vẻ, nếu như mẹ Phùng mà biết được chuyện này khẳng định sẽ tức giận, mà nếu như tức giận nhất định sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, chính vì thế mà Phùng Kiến Vũ mới trả lời thế này:

"Mẹ à, con mới chuyển công việc mới, công việc này tốt lắm... rất nhàn hạ không có áp lực gì cả đâu, mẹ yên tâm đừng lo lắng"

Phùng Kiến Vũ nói ra câu công việc nhàn hạ không áp lực, ngón tay còn tự giác đưa tới xoắn lấy vạt áo của mình một chút, không có một công việc nào so với công việc cậu đang làm vất vả hơn, lúc nào cũng bị Vương Thanh tinh lực dư thừa ra vào không ngừng nghỉ, còn luôn luôn phải lấy lòng sợ hắn nổi giận. Phùng Kiến Vũ đang định nói gì đó thì bên ngoài cửa liền có tiếng chuông, Phùng Kiến Vũ không biết ai đến giờ này liền ra ngoài mở cửa, người bên ngoài mặc một bộ vest lịch lãm đứng ở phía trước hướng cậu cúi đầu:

"Xin hỏi Phùng tiên sinh có phải không?"

Phùng Kiến Vũ hả một tiếng:

"Đúng vậy, anh là ai thế?"

Người đàn ông kia lấy ra một túi đồ lớn đưa đến trước mặt Phùng Kiến Vũ: "Cái này là ngài chỉ huy tặng cho ngài..." Sau đó anh ta từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ: "Cái này ngài chỉ huy nói là thuốc cho ngài"

Phùng Kiến Vũ tiếp nhận lấy túi đồ kia, còn chưa kịp nói cám ơn với người nọ thì anh ta đã rời đi rồi.

"Đại Vũ, là ai tới vậy?" Mẹ Phùng từ bên trong nói vọng ra.

Phùng Kiến Vũ nhanh chóng cất chiếc hộp nhỏ kia vào trong túi áo rồi xoay người bước vào bên trong:

"Là người giao đồ thôi mẹ"

Phùng Kiến Vũ đặt túi đồ xuống bàn, cậu cũng không biết trong đó có cái gì vì thế liền nói dối:

"Là đồ công ty con thưởng..."

Phùng Kiến Vũ vừa nói vừa mang từng thứ đồ trong túi bỏ ra, tất cả đều là thuốc bổ có giá trên trời, Phùng Kiến Vũ nhìn cũng giật mình chứ đừng nói là mẹ Phùng. Mẹ Phùng tiếc tiền nhíu mày hỏi Phùng Kiến Vũ:

"Đại Vũ, mấy thứ đồ này..."

Phùng Kiến Vũ nhanh chóng kiếm cớ:

"Con gần đây mới làm cho một công ty sản xuất thuốc bổ, mấy thứ này bán ra thị trường thì đắt, nhưng trong công đoạn sản xuất cũng không đắt đến mức như vậy đâu, cho nên công ty mới thưởng nhiều thuốc bổ đến như thế"

Phùng Kiến Vũ vừa nói vừa nhanh chóng bỏ bảy tám hộp thuốc bổ ra đặt ở trên bàn, đúng lúc này không cẩn thận tiền từ trong túi cũng bị bay ra một chút rơi cả xuống sàn nhà. Phùng Kiến Vũ giật mình nhìn số tiền rơi ở dưới đất cũng hoảng hốt, tiền này quả thật rất nhiều, trong túi đồ này lại còn nhiều hơn. Phùng Kiến Vũ không dám mang hết tiền bỏ ra mà chỉ nhanh chóng cúi người nhặt lên số tiền này xếp gọn lại:

"Mẹ à, đây là tiền thưởng công ty thưởng cho con, chỉ là số tiền nhỏ thôi, công ty mấy năm nay làm ăn rất được"

Mẹ Phùng nghi ngờ nhìn Phùng Kiến Vũ:

"Đại Vũ, con có phải giấu mẹ chuyện gì hay không?"

Phùng Kiến Vũ lắc đầu giấu giếm:

"Không có, con nói đều là thật hết"

Sau đó mẹ Phùng và Phùng Kiến Vũ ngồi nói chuyện một lúc rồi trở về phòng ngủ. Phùng Kiến Vũ mang theo số tiền kia cầm về phòng, phân vân một hồi liền cầm điện thoại lên gọi cho Vương Thanh, đầu dây bên kia tưởng chừng như không bắt máy, khi Phùng Kiến Vũ định cúp máy rồi thì ở đó mới truyền ra giọng nam quen thuộc:

"Còn chưa ngủ?"

Phùng Kiến Vũ giật mình nhìn đồng hồ đã mười rưỡi rồi, cậu có phải hay không là đánh thức Vương Thanh:

"Ngài ngủ rồi sao? Xin lỗi ngài, em không có cố ý đâu"

Vương Thanh vẫn còn chưa ngủ, hắn đang giải quyết hết số công việc còn lại để ngày mai có thể trở về:

"Gọi có chuyện gì?"

Phùng Kiến Vũ a một tiếng, sau đó liền ấp úng:

"Ngài sao lại đưa em nhiều tiền như thế, thật nhiều..."

Vương Thanh thản nhiên đáp:

"Để cho em có thể chu cấp cả đời cho mẹ em, sau này không cần trở về đó nữa"

Phùng Kiến Vũ nghe vậy liền buồn bã, nhưng vẫn nói một tiếng cám ơn với Vương Thanh:

"Cám ơn ngài, số tiền đó em nhất định sẽ trả cho ngài"

Vương Thanh hỏi:

"Em lấy đâu ra trả cho tôi?"

Số tiền kia đúng là Phùng Kiến Vũ cậu có đi làm cả đời cũng chưa chắc có được:

"Em sẽ đi làm việc..."

Phùng Kiến Vũ còn chưa kịp nói xong, Vương Thanh đã cắt ngang lời cậu:

"Tôi khi nào nói đồng ý cho em đi làm? Tôi nói cho em biết, em sau này chỉ có thể ở trong nhà của tôi, tôi muốn lúc nào em cũng phải xuất hiện trước mặt tôi"

Phùng Kiến Vũ im lặng, Vương Thanh liền dịu giọng đi một chút:

"Bôi thuốc chưa?"

Phùng Kiến Vũ không hiểu Vương Thanh nói cái gì:

"A?"

Vương Thanh kiên nhẫn nhắc cho Phùng Kiến Vũ nhớ:

"Thuốc tôi đưa cho em"

Phùng Kiến Vũ nhớ ra liền đưa tay vào trong túi áo lấy ra hộp nhỏ đó:

"Là thuốc gì a?"

Vương Thanh thản nhiên đáp:

"Thuốc thoa động nhỏ của em".

Bình luận

Truyện đang đọc