TIỂU MIÊN HOA

Áo ngủ Úc Linh mặc đêm rời đi, hiện giờ đã được giặt sạch sẽ, lại một lần khoác lên thân thể nhỏ gầy kia.

Sô pha trong nhà Chung Sở Vân thoải mái hơn rất nhiều so với cái trong tiệm Lý tỷ.

TV không bật, Úc Linh ngồi ở trên, bả vai hơi hơi co lại, đôi tay đặt ở hai chân, mũi chân không tự giác chọc chọc, trên mặt tràn đầy bất an.

Chung Sở Vân nói sẽ không lại ép nàng gả cho Chung Sở Thiên, nhưng nàng vẫn cảm thấy đây chỉ là kế hoãn binh.

Rốt cuộc nàng cùng hai hồ ly Chung gia nếu thật sự không cần thành lập quan hệ như vậy, nàng một tiểu miên hoa bé nhỏ không đáng kể như vậy chạy đi cũng thôi, với bọn họ mà nói căn bản không hề tổn thất, thậm chí còn có thể bớt đi một phần đồ ăn, lại vì sao còn bị hai tỷ đệ túm về đâu?

Nhưng Úc Linh hiện tại cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám hỏi, rốt cuộc chính mình vừa trải qua một lần trốn đi thất bại, dùng ngón chân ngẫm lại cũng biết, Chung Sở Vân khẳng định sẽ càng thêm cảnh giác, trong khoảng thời gian ngắn lại muốn chạy cũng không thoát.


Còn có một chuyện, nàng đã bị người ta viết lên sổ hộ khẩu nhà mình, vấn đề này muốn xử lý như thế nào còn phải nghiên cứu thêm đâu.

Trân mưa lớn một tuần trước như là ranh giới phân chia thu đông trong một đêm, làm hôm nay lạnh hơn không ít, bên bàn trà phòng khách cũng thêm một cái máy sưởi màu trắng lùn lùn, vuông vuông.

Gió ấm vù vù thổi qua khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của nàng, Chung Sở Vân ngồi bên cạnh, cầm tương ớt, ăn hộp sủi cảo còn chưa nguội trong tay.

Úc Linh thường thường trộm ngắm một cái, lại vội vàng thu hồi tầm mắt.

Hồ ly xấu tính ăn uống thực ưu nhã, một ngụm một ngụm nhai kỹ nuốt chậm, trên môi một chút dầu mỡ cũng không dính tới.

Lâm Song cũng là như vậy, chẳng sợ có khi ăn cũng không đủ no, lại như chưa bao giờ mất đi cảm giác ưu nhã phảng phất như sinh ra là đã có.


Úc Linh buông xuống đôi mắt, giữa mày hơi nhăn lại, răng nanh bên trái nhịn không được cắn cắn môi dưới.

Nàng cũng không muốn so sánh hồ ly trước mắt cùng Lâm Song quá nhiều, nhưng cố tình trong lòng lại có cảm giác vi diệu vứt đi không được, khiến cho dù Chung Sở Vân làm gì, nàng đều nhịn không được sẽ nhớ tới Lâm Song.

Nhưng Lâm Song không phải hồ ly lạnh như băng như vậy đâu.

Hồ ly xấu tính nơi nào cũng không tốt như Lâm Song, có quái thì quái gương mặt kia, hại nàng luôn sinh ra một ít ảo giác kỳ quái.

"Tờ giấy ngươi để lại cho ta, ta đã xem."

Bên tai bỗng nhiên vang lên lời nói, sợ tới mức Úc Linh run rẩy.

Nàng chột dạ mà chớp mắt hai cái, nhất thời cũng chưa dám ngẩng đầu.

Thân mình Chung Sở Vân hơi khom, đặt hộp cơm đã ăn xong trên bàn trà trước mặt, kéo xuống một tờ khăn giấy xoa xoa tay.


"Nhận nhầm hồ ly, xin lỗi." Chung Sở Vân nói, ánh mắt nhàn nhạt nhìn phía Úc Linh, "Có ý gì?"

Úc Linh rụt rụt cổ: "Ta, ta chỉ muốn nói, hết thảy đều là hiểu lầm, ta vốn dĩ chỉ muốn trộm đi theo ngươi rời đi, không muốn tới nhà ngươi ăn nhờ ở đậu. Nhưng ngươi rất giống một vị bằng hữu của ta, cho nên tối đó, tối đó ta mới...... Ta mới có thể xin ngươi dẫn ta rời đi."

"Vậy có gì để xin lỗi." Chung Sở Vân trầm giọng nói.

"Nếu sớm biết rằng ngươi không phải nàng, từ lúc bắt đầu ta sẽ không nói chuyện cùng ngươi, nói vậy, ngươi sẽ không vì giúp ta mà đưa ra lựa chọn không thích hợp." Úc Linh nói, chua xót mà mím môi, "Ta chỉ là đóa miên hoa, sinh ra đã nhỏ yếu, nỗ lực tu luyện như thế nào đều không thể thành châu báu. Hơn nữa, hơn nữa ta còn là kẻ không được ưa thích nhất trong nhà, không ai để mắt đến ta, trong nhà như thế, trong tộc như thế, toàn bộ yêu tinh Tích Tuyền Sơn đều như thế. Nếu không phải ta, ngươi hoàn toàn có thể đưa ra lựa chọn càng phù hợp tâm ý ."
"Lúc kết giới Tích Tuyền Sơn mở ra, Úc gia tất cả đều ở đó, tu vi của ngươi không tránh được nhiều đôi mắt như vậy." Chung Sở Vân nhẹ giọng hỏi, "Ta không mang theo ngươi, bọn họ có thể thả ngươi rời đi?"

"Có lẽ sẽ không, nhưng phải thử một chút." Úc Linh nhất thời cúi đầu xuống càng thấp.

"Nhưng ngươi đã bị ta mang đi."

"Ngô......"

Chung Sở Vân nhìn Úc Linh trong chốc lát, theo một tiếng than nhẹ, nàng chuyển ánh mắt hướng ngoài cửa sổ, lúc này mới nhàn nhạt nói một câu: "Nào có ai là hợp tâm ý?"

Ngữ khí dường như tiếng than nhẹ.

Úc Linh không tự giác ngẩng đầu nhìn Chung Sở Vân một cái, cũng không biết có phải ảo giác hay không, ánh mắt Chung Sở Vân mê man nhìn phía phương xa, dường như ẩn chứa vài phần mất mát khó có thể miêu tả.

Nàng thu hồi ánh mắt, lại lần nữa cúi đầu, đáy lòng thêm chút cảm giác nói không rõ.
Trong khoảng thời gian ngắn, trừ bỏ tiếng quạt gió nóng, trong phòng chỉ là im lặng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Chung Sở Vân bỗng nhiên khẽ thở dài một tiếng.

"Không có ai là hợp tâm ý, dù ta mang ai về, đều là người hắn chưa từng gặp qua, chưa từng hiểu biết. Hắn không thích ngươi, cũng không chắc chắn sẽ thích tỷ tỷ của ngươi." Chung Sở Vân nói đến đây, rũ mi nhìn phía Úc Linh, nghiêm túc nói, "Ta nói rồi, đây chỉ là một hồi giao dịch, Hồ tộc cũng vậy, Mộc tộc cũng thế, đều chỉ để ý đến kết quả, chỉ là hai tộc có thêm một tầng quan hệ. Là ai cũng được, không cần xin lỗi."

"......"

"Ta cũng đã nói, ta không ép ngươi."

Úc Linh cắn chặt răng, đánh bạo giương mắt hỏi: "Nếu không ép ta, chúng ta cũng coi như không có quan hệ, vì sao ngươi lại muốn tìm ta trở về?"
"Có quan hệ." Chung Sở Vân nói, "Hôn có thể không kết, nhưng ngươi phải lưu lại, ít nhất vào thời điểm tất yếu, ngươi phối hợp với chúng ta diễn kịch trước mặt mộc tộc. Trước mặt nhiều tộc nhân của ngươi như vậy đưa ngươi đi, không thể trở về thay người."

Úc Linh miệng nhỏ khẽ nhếch, lại là muốn nói lại thôi.

"Ta tìm ngươi trở về, bởi vì ngươi căn bản không biết yêu tinh muốn sinh tồn ở thành thị của nhân loại có bao nhiêu khó khăn, bởi vì không có bằng cấp, hiểu biết dù nhiều cũng sẽ có rất nhiều cương vị không thể tiến vào, rất nhiều công việc không thể làm. Nếu ta đã đưa ngươi theo, không thể nhìn ngươi ăn không đủ no cũng mặc không đủ ấm." Chung Sở Vân nói, thấy Úc Linh không có ý muốn, liền lấy ra một chiếc chìa khóa, nhẹ nhàng để lên bàn trà, "Trước khi ngươi tìm được nơi nào tốt hơn, có thể coi nơi này là nhà của ngươi, có thể hoải mái ra ngoài, ta sẽ không hạn chế tự do thân thể của ngươi lần nữa."
Trả lời như vậy, không thể nghi ngờ làm Úc Linh cảm thấy bất ngờ.

Ngữ khí Chung Sở Vân không giống như đang gạt người, tay nải của nàng không bị tịch thu, hai giấy tờ trong bao quần áo cũng không bị lấy mất.

Chìa khóa trên bàn trà càng là một phần thành ý mắt thường có thể thấy được.

Thân là một đóa miên hoa trời sinh nhỏ yếu, có thể làm hồ ly nhượng bộ lớn như vậy, Úc Linh cảm thấy mình có lẽ không nên tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước.

Nàng nghĩ nghĩ, quyết định xác nhận lại một lần nghi hoặc trong lòng.

"Ta thật sự có thể thoải mái ra ngoài sao?"

"Ân."

"Các ngươi cũng chỉ yêu cầu ta phối hợp diễn kịch sao?"

"Ân."

"Cho nên ta cũng có thể đi ra ngoài tìm công việc kiếm tiền sao?"

"Ân."

Ba câu hỏi, đều nhận được câu trả lời thập phần khẳng định.
Úc Linh chần chờ trong chốc lát, hơi cúi người về phía trước, yên lặng cầm chìa khóa trên bàn trà giữa những ngón tay, khóe miệng không tự giác hơi giơ lên vài phần.

Nàng nhẹ giọng nói một câu "Cảm ơn", thanh âm thấp thấp mềm mại, như một chú mèo con.

Kỳ thật nàng rất thích ở nơi này.

Chung Sở Vân tuy rằng lạnh như băng, nhưng đối xử với nàng cũng không tệ.

Nơi này có sô pha thoải mái, có TV có thể thoải mái đổi kênh, có nước nóng có thể thoải mái dùng, còn có áo ngủ cùng chăn ấm áp hơn cửa hàng của Lý tỷ không ít.

Đúng rồi, trong phòng ngủ giường đã đổi, nàng cũng có giường của chính mình.

Mấy thứ này, tất cả đều là nàng từ trước nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng Chung Sở Vân cho nàng tất cả.

Duy nhất ưu thương chính là, nàng vô pháp trở về làm cho Lý tỷ.

Bởi vì nàng đã đồng ý với Lý tỷ sẽ về trường ngoan ngoãn học hành, cho dù nàng căn bản không có thể đi học giống như hài tử nhân loại nhưng đồng ý chính là đồng ý rồi, lúc này nàng trở về, Lý tỷ nhất định sẽ cảm thấy nàng lại trốn nhà đi ra ngoài.
Đành vậy, qua một đoạn thời gian tìm cơ hội lại trở về nhìn xem đi.

Úc Linh nghĩ, nắm chìa khóa chặt trong lòng bàn tay.

Thất thần một lát, Úc Linh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chung Sở Vân, chỉ thấy hồ ly không biết từ khi nào đã nhắm lại hai mắt, giữa mày hơi hơi nhăn lại, có vẻ tràn ngập mỏi mệt.

Đây là làm sao vậy?

Úc Linh có chút mờ mịt mà nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt tò mò dừng lại ở giữa mày hơi cau lại của Chung Sở Vân.

Gương mặt hết sức thân thuộc, tinh xảo như ngọc, làm nàng không tự giác mà thất thần, chăm chú nhìn một hồi lâu, thẳng đến khi phát hiện chính mình thất thố, lúc này mới vội vàng đứng dậy dường như chạy trốn vào tới phòng ngủ.

Úc Linh ôm đầu gối ngồi ở bậc thang gỗ trên giường tầng ngẩn ngơ hồi lâu.

Sau khi lấy lại tinh thần, nhìn khắp mọi nơi một lượt, lúc này mới nhìn thấy một tờ giấy mỏng đè dưới bình nước trên bàn sách.
Nàng nhẹ nhàng đi về phía trước, cầm lên trang giấy, chóp mũi không khỏi hơi đau xót.

Đó là một tấm giấy phép sử dụng thuật lục soát do cục quản lý yêu tinh phê duyệt.

Thời gian đệ trình là ngày đầu tiên sau khi nàng rời đi, thời gian phê duyệt là đêm qua.

Phía trên viết trong vòng 3 ngày có thể tiến hành thuật lục soát nhưng phải tránh đi đám đông, trong quá trình phải khống chế tốt linh lực phóng ra ngoài, nếu sử dụng thuật dẫn tới dị tượng, tạo thành khủng hoảng, hết thảy hậu quả người xin sử dụng thuật phải chịu trách nhiệm.

Úc Linh tu vi tuy thấp, nhưng cũng biết thuật lục soát cần phóng thích linh lực trên phạm vi lớn, mà muốn ở giữa đô thị phồn hoa tránh đi đám đông sẽ phải hao phí tinh lực rất lớn thao túng linh lực lưu động, đây không phải một việc dễ dàng.
Khó trách Chung Sở Vân thoạt nhìn mỏi mệt như vậy.

Hồ ly vội vã tìm nàng như vậy, là sợ nàng ở bên ngoài chịu khổ đến mức nào?

Các nàng mới quen biết bao lâu? Chung Sở Vân vì sao lại để ý chuyện này a?

Hơn nữa, nàng hai đời này cộng lại cũng chưa được mấy ngày ngày lành, nào có không chịu được khổ như vậy a?

Úc Linh đi đến mép giường, đón gió lạnh, nhìn ngoài cửa sổ.

Nhà cao tầng nơi thành thị tựa như đại thụ trong rừng nơi sơn dã, nhiều lại dày đặc như vậy, liếc mắt đều thấy không đến tận cùng.

Úc Linh nhớ tới ngọn núi sâu vô danh kia, nhớ tới hồ ly đã mang theo mình ở trong núi tu luyện.

Hồ ly có một điểm cực kỳ không tốt, chính là cảm thấy chính mình rất cường đại, hồ ly cường đại nên bảo hộ miên hoa nhỏ yếu.

Hồ ly đều thích như vậy sao?

Nhưng các nàng nhất định không nghĩ tới, miên hoa nhỏ yếu một khi đã gặp qua chuyện tốt sẽ không dễ dàng thấy đủ.
Tiểu yêu không có sức mạnh rồi lại không biết đủ, tháng ngày cũng sẽ không quá tốt đẹp.

Như vậy, hồ ly thật là sinh vật nguy hiểm.

Một đóa miên hoa lý trí hẳn nên đề phòng cạm bẫy ôn nhu của mỗi một con hồ ly.

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người lễ Giáng Sinh vui vẻ nha!

Bình luận

Truyện đang đọc