TIỂU MƠ HỒ

Thời gian trôi qua mau, hai người đã kết hôn được ba tháng. Ngày tổ chức hôn lễ đã gần tới, nhưng việc Cố Khâm nghĩ thế nào về cuộc hôn nhân này, La Tiểu Tố vẫn luôn không thăm dò.

Anh luôn luôn đâm chọc người khác không hề nể nang. Mỗi ngày cô đều bị anh quở trách đến không còn mặt mũi. Mà anh còn có chủ nghĩa đàn ông rất lớn, định ra một đống quy tắc. Thực ra lần Cố Khâm trầm mặt, La Tiểu Tố vẫn rất sợ anh.

Ví dụ như lúc này, La Tiểu Tố lề mà lề mề chơi điện thoại trong phòng khách không đi ngủ, giọng Cố Khâm không có chút dịu dàng nào, nói: "Mau tới đây ngủ!"

"Chơi một lúc nữa thôi."

"Cho em ba phút, mau đánh răng đi ngủ." Lúc này đang hào hứng ăn dưa trên Weibo, La Tiểu Tố sao có thể chú ý tới mấy lời này, hai người cứ giằng co như vậy một lúc lâu.

"La Tiểu Tố, đừng để anh phải đi xuống." Giọng nói của Cố Khâm càng lúc càng không tốt, La Tiểu Tố yên lặng đặt điện thoại xuống, ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt, sau đó chậm rì bò lên giường.

Cố Khâm nhăn mặt chăm chú nhìn cô. La Tiểu Tố len lén nhìn anh một cái, sau đó vén chăn lên, lúc đầu định ôm lấy cổ Cố Khâm, không ngờ anh lại lạnh như băng hỏi: "Em bật đèn phòng khách làm gì, đi xuống tắt đi."

Tủi thân trong lòng La Tiểu Tố lập tức dâng lên, trong mắt toàn là nước mắt, "Anh hung dữ với em, thế mà anh lại hung dữ với em?" Tay cô vặn vặn áo ngủ, trong lòng vừa sợ vừa bất lực, thế là chỉ biết khóc.

"Vậy nếu em nghe lời, chẳng phải anh sẽ không hung dữ với em nữa sao?"

"Ngày nào anh cũng hung dữ với em." Nghĩ tới đây, La Tiểu Tố càng cảm thấy tủi thân. Tất cả những việc anh đã từng làm cho cô dường như không tồn tại, còn khi anh đối xử với cô không dịu dàng, cô đều nhớ kỹ từng li từng tí.

La Tiểu Tố vừa khóc, trái tim Cố Khâm liền mềm nhũn, muốn ôm cô vào lòng. Nhưng La Tiểu Tố bỗng nổi quạu, dùng sức đẩy anh ra.

"Không phải anh ỷ vào việc em thích anh cho nên mỗi ngày đều bắt nạt em sao?"

"Bắt nạt em khi nào chứ?"

"Lúc nào cũng bắt nạt."

"Được rồi, không khóc, có chuyện gì từ từ nói." Mùi sữa tắm trên người Cố Khâm lẫn với mùi thuốc thoang thoảng, mùi thơm ngòn ngọt nhưng cũng mang theo một chút vị đắng, khiến người ta muốn trầm mê trong đó. Đây là mùi hương gần đây La Tiểu Tố quen thuộc nhất, cho nên lúc Cố Khâm lại ôm cô, cô không đẩy anh ra, mùi hương quen thuộc ấy khiến cho người ta cảm thấy an tâm.

La Tiểu Tố lên án Cố Khâm rất nhiều việc, ví dụ như luôn luôn động tí là rống mình, mắng mình ngốc nghếch, khiến cô càng ngày càng không có tự tin khi ở bên anh.

Cố Khâm định nói một câu, đúng là mọi người đều không có tự tin khi đứng bên cạnh anh, nhưng nhìn bộ dạng không thể chịu đựng đả kích của La Tiểu Tố thì quyết định không nói nữa.

"Anh thích mắng người thân cận, những người không quen biết anh lười phải mắng, nhưng không nên để nó trong lòng, được không?"

La Tiểu Tố hít mũi một cái, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, hết sức nghiêm túc nhìn anh: "Cố Khâm, rốt cuộc tại sao anh lại kết hôn với em?"

"Còn có thể vì sao, em xấu như vậy, ngốc như vậy, lại còn không nghe lời như thế..." Cố Khâm nói mấy lời tổn thương liên tiếp, La Tiểu Tố lúc đầu chỉ thút tha thút thít, giờ lại khóc lớn.

"Nhưng mà, anh yêu em mà, dù sao cũng là của mình, không thể ghét bỏ."

Bình luận

Truyện đang đọc