TIỂU MỸ NHÂN VÀ CHỒNG CŨ CỦA CẬU ẤY

Sinh nhật của bà nội không thể không tham gia.

Nhưng mà bà nội này không phải là bà nội của tiểu mỹ nhân, mà là bà nội của ngài chồng trước.

Bây giờ ông nội của tiểu mỹ nhân và bà nội của ngài chồng trước vẫn sống một mình, công thêm đoạn tình cảm thời trẻ, mặc dù nói tuổi đã cao không ai đâm thủng tấm giấy mỏng ngăn cách hai người đó, nhưng vẫn luôn tồn tại sự ân cần cùng thiên vị từ lâu đã được âm thầm ấp ủ.

Ít nhất trước đây tiểu mỹ nhân chưa từng nhìn thấy ông nội ân cần chăm sóc ai như vậy.

Khi cậu còn nhỏ, ông nội gặp ai mặt cũng lãnh đạm cứng nhắc, gặp đứa cháu nội này cũng chẳng tỏ ra chút yêu thích, từ trước cũng chỉ có bà nội ruột thương cậu, nếu như bây giờ bà nội vẫn còn sống, nhìn thấy người chồng mà mình đã ở bên cạnh cả đời này bây giờ lại có bộ dáng hầu hạ tháp tùng như vậy với người khác, có lẽ tròng mắt cũng lọt cả ra ngoài.

Tiểu mỹ nhân nhìn ông nội ruột của mình, người đang rót trà vào ly cho bà nội của ngài chồng trước, cả người đều cảm thấy khó chịu.

Ngài chồng trước ngồi bên cạnh, múc một muỗng trứng chưng vào chén cậu.

“Ăn cơm.”

Lúc này tiểu mỹ nhân mới phản ứng lại, buồn bực mà nhét cơm vào miệng.

Một bữa cơm ăn không biết vị, nếu như không phải nhờ ngài chồng trước vẫn gắp thức ăn vào chén cho tiểu mỹ nhân, có lẽ cậu sẽ nhin đói đến cuối bữa rồi.

Cũng may là ăn cơm xong mọi người đã mạnh ai trở về phòng người nấy, đương nhiên tiểu mỹ nhân và ngài chồng trước chỉ có một phòng ngủ.

Nói là phòng ngủ, thật ra có rất nhiều phòng khác thông với nhau, không khác mấy căn phòng kết hôn của họ.

“Không cần buồn quá, bữa tiệc đã kết thúc rồi, cố gắng đợi qua sáng ngày mai là chúng ta có thể quay về rồi.”

Ngài chồng trước an ủi cậu.

Tiểu mỹ nhân lại lắc lắc đầu, lẩm bẩm một mình.

“Em không phải đang phiền chuyện này, em chỉ cảm thấy kì lạ.”

“Chuyện gì kì lạ?”

Trong mắt tiểu mỹ nhân là cô đơn và bi thương.

“Rõ là không phải là người mình yêu, tại sao phải kết hôn với nhau chứ?”

Bà nội ruột của cậu thiệt sự là xui xẻo muốn chết, gặp phải một người đàn ông như vậy.

Ngài chồng trước đờ ra một lúc, đột nhiên có chút ngập ngừng, mất nửa ngày mới nói.

“Chuyện tình cảm… quả thật không thể miễn cưỡng.”

“Thì đó!” Tiểu mỹ nhân điên cuồng gật đầu, “Hôn nhân sắp đặt là đáng ghét nhất!”

“Ừm.” Giọng của ngài chồng trước có hơi khàn, “Em nói đúng.”

Hôn nhân sắp đặt chỉ có ghét bỏ, không thể giữ lại được người hắn yêu.

Bình luận

Truyện đang đọc