Lệnh Hồ Xung luyện võ trừ gian
Lệnh Hồ Xung vẻ mặt thất thần, trố mắt lên nhìn Nhạc Linh San. Mục quang ngơ ngác tựa hồ không nhận ra nàng.
Nhạc Linh San hỏi:
- Ðại sư ca! Tiểu muội đây mà! Sao đại sư ca lại ngơ ngẩn thế?
Lệnh Hồ Xung vẫn giương mắt lên ngây ngây ngố ngố hồi lâu rồi nhắm lại. Cả đến lúc Lục Ðại Hữu cùng Nhạc Linh San đi rồi hắn vẫn lờ mờ thủy chung không tỉnh táo lại.
Chuyến này Lệnh Hồ Xung bị bệnh đến hơn một tháng mới dần dần thuyên giảm.
Nhạc Linh San tới thăm hắn ba lần. Lần thứ hai thần trí hắn đã phục hồi lại. Vừa thấy nàng đến hắn tỏ ra vui mừng khôn xiết. Lần thứ ba nàng lên thăm bệnh thì Lệnh Hồ Xung đã ngồi dậy được. Hắn ăn mấy miếng điểm tâm mà nàng đem lên cho. Rồi từ hôm ấy tuyệt không thấy bóng nàng nữa.
Sau Lệnh Hồ Xung đi lại được thì quá nửa ngày hắn ra sườn núi trông ngóng tiểu sư muội, nhưng khi nghe tiếng bước chân thì biết là Lục Ðại Hữu trèo lên, chẳng thấy hình bóng Nhạc Linh San đâu cả.
Một hôm vào lúc xế chiều, Lệnh Hồ Xung đang ngồi chú ý trông ngóng sườn núi thì thấy hai bóng người bước chân mau lẹ dị thường thoăn thoắt đi lên. Người đi trước áo quần tha thướt đúng là bóng dáng người đàn bà. Hai người này khinh công cực cao, trèn vách núi dốc ngược chẳng khác đi trên đất bằng.
Hắn chú ý nhìn kỹ thì ra sư phụ cùng sư nương. Hắn mừng quá lớn tiếng reo:
- Sư phụ, sư nương!
Chỉ trong khoảnh khắc, Nhạc Bất Quần và Nhạc phu nhân song song vượt lên sườn núi.
Phu nhân tay xách thùng cơm.
Theo luật lệ phái Hoa Sơn mấy đời truyền lại thì tên đệ tử bị trừng phạt trên sơn động để quay mặt vào vách sám hối, sư huynh, sư đệ đồng môn không được lên đây trò chuyện. Dù là đồ đệ của kẻ thụ hình cũng không được lên núi thăm thầy. Thế mà chính vợ chồng Nhạc Bất Quần lại thân hành lên thăm hắn nên hắn hoan hỉ khôn xiết!
Hắn vội chạy tới trước mặt phục xuống lạy. Hắn ôm lấy hai chân Nhạc Bất Quần la lên:
- Sư phụ sư nương! Ðệ tử nhớ hai lão nhân gia đến chết đi được.
Nhạc Bất Quần nhíu cặp lông mày. Lão đã biết tên đại đệ tử này rất giàu tình cảm, khó bế khắc chế lòng mình được. Ðây chính là một điều tối kỵ về việc luyện võ công thượng thừa của phái Hoa Sơn.
Trước khi vợ chồng Nhạc tiên sinh lên núi đã dò hỏi bệnh tình Lệnh Hồ Xung. Tuy bọn đệ tử không nói rõ, nhưng nghe giọng lưỡi chúng, hai vị đã đoán ra nguyên nhân nhuốm bệnh của hắn do Nhạc Linh San mà ra. Khi hai vị kêu con gái đến gạn hỏi ngọn ngành cho rõ sự thực thì thấy nàng ấp úng, giọng nói không được tự nhiên lại càng biết rõ hơn.
Bây giờ Nhạc Bất Quần nghe hắn thổ lộ tâm tình liền biết ngay nửa năm trời ở trên sơn động sám hối, hắn tuyệt không tấn tới được chút nào. Trong lòng lão rất đỗi không vui, lão buông tiếng thở dài.
Nhạc phu nhân đưa tay ra nâng Lệnh Hồ Xung dậy, cặp mắt trong sáng của bà chăm chú nhìn hắn hồi lâu thấy dong mao tiều tụy kém vui tươi hớn hở ngày trước xa lắm. Bất giác bà sinh lòng thương xót cất giọng dịu dàng hỏi:
- Xung nhi! Sư phụ cùng ta vừa ở ngoài quan ải về nghe tin ngươi mắc bệnh trầm trọng, bây giờ ngươi đã bớt nhiều chưa?
Lệnh Hồ Xung nóng cả mặt mày cơ hồ sa lệ. Hắn đáp:
- Ðệ tử bình phục rồi. Hai vị lão nhân gia đi đường xa nhọc mệt về tới nơi đã lên thăm đệ tử....
Hắn nói tới đây, tâm tình xúc động, không nhịn được đâm ra nghẹn ngào, phải quay đầu nhìn ra chỗ khác mà lau nước mắt.
Nhạc phu nhân lấy trong thùng cơm ra một bát sâm thang nói:
- Ðây là thứ "Dã sơn nhân sâm" ở ngoài quan ải nấu thành thang rất bổ ích cho thân thể. Ngươi hãy uống đi!
Lệnh Hồ Xung nghĩ đến sư phụ cùng sư nương đi đường xa muôn dặm vừa đến lại đem ngay nhân sâm cho mình uống trước tiên thì trong lòng cảm kích vô cùng. Hắn bưng lấy bát sâm tay run lẩy bẩy để vãi ra mất một chút.
Nhạc phu nhân liền giơ tay ra cầm lấy bát sâm kề vào miệng cho Lệnh Hồ Xung uống.
Lệnh Hồ Xung uống từng hớp lớn cho xong rồi nói:
- Ða tạ sư phụ cùng sư nương.
Nhạc Bất Quần đưa ngón tay ra chẩn mạch cho Lệnh Hồ Xung thì thấy mạch phù động mà chạy nhanh quá thì biết nội công so với ngày trước thoái bộ rất nhiều. Lão càng không vui, lạnh nhạt nói:
- Bệnh thì khỏi rồi...
Ngừng một lát lão hỏi tiếp:
- Xung nhi! Ngươi ở đây sám hối mấy tháng đã làm những việc gì? Sao nội công ngươi chẳng những không tiến mà còn thoái bộ?
Lệnh Hồ Xung cúi đầu đáp:
- Dạ! Xin sư phụ cùng sư nương tha tội cho.
Nhạc phu nhân mỉm cười nói với trượng phu:
- Xung nhi phải một phen mắc bệnh trầm trọng, hiện giờ cũng chưa khỏi hẳn thì dĩ nhiên nội lực phải kém trước. Chẳng lẽ sư ca muốn gã càng phát bệnh công phu lại càng cao cường...
Nhạc Bất Quần ngắt lời:
- Ta khảo nghiệm đây không phải là để coi thân thể gã mạnh hay yếu mà để hiểu nội công tu luyện. Cái này không liên quan gì đến có bệnh hay không. Nội công của bản môn không giống như các phái khác, nếu tu luyện chuyên cần hơn thì dù là trong lúc mắc bệnh cũng tiến bộ không ngừng. Huống chi Xung nhi tu luyện nội công bản môn đã qua 10 năm, nếu gã không bị ngoại thươong thì chẳng thể mắc bệnh đươc. Ðây chỉ là vì duyên cớ không kiềm chế được thất tình lục dục.
Nhạc phu nhân biết trượng phu nói đúng bèn quay sang bảo Lệnh Hồ Xung:
- Xung nhi! Sư phụ ngươi trước nay vẫn ôn tồn răn dạy là để ngươi dụng tâm luyện khí tập kiếm.
Vậy có phạt ngươi lên sơn động này ở một mình sám hối cái đó không hẳn là để trách phạt mà còn có ý muốn cho ngươi khỏi bị những điều phiền nhiểu bên ngoài làm cho phân tâm. Ngươi ở đây trong một năm thì bất luận nội công hay kiếm thuật phải tiến nhanh mới đúng. Không ngờ... không ngờ... hỡi ôi....
Lệnh Hồ Xung hổ thẹn vô cùng. Hắn cúi đầu xuống nói:
- Ðệ tử biết mình có lỗi. Từ nay trở đi sẽ ráng dụng công tu tập.
Nhạc Bất Quần nói:
- Trong võ lâm càng ngày càng xảy nhiều biến cố. Ta cùng sư nương ngươi mấy năm nay không ngớt bôn ba tứ xứ về nhận thấy những mầm họa sắp tới khó mà giải trừ được. Rồi đây tất phát sinh vạ lớn nên trong lòng rất đỗi không yên.
Lão ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Ngươi là đại đệ tử bản môn, ta cùng sư nương ngươi tất đem lòng kỳ vọng vào ngươi, mong ngươi ngày sau có thể chia sẻ gánh nặng phái Hoa Sơn ngày thêm hưng thịnh. Nhưng ngươi vướng víu vào mối tình nhi nữ, không cầu tiến bộ, trể nhác võ công, khiến chúng ta rất là thất vọng.
Lệnh Hồ Xung thấy sư phụ lộ vẻ lo âu thì vừa sợ hãi vừa hổ thẹn, lạy phục xuống đất nói:
- Ðệ tử... đệ tử thật là đáng chết, vì đã cô phụ tấm lòng kỳ vọng của sư phụ cùng sư nương.
Nhạc Bất Quần giơ tay ra nâng hắn dậy mỉm cười nói:
- Ngươi tự biết lỗi là được rồi, nửa tháng sau ta lại lên đây khảo nghiệm kiếm pháp của ngươi.
Lão nói xong chuyển mình đi xuống.
Lệnh Hồ Xung la gọi:
- Sư phụ.... có một việc...
Hắn toan bẩm về những đồ hình trên vách đá hậu động nhưng Nhạc Bất Quần đã vung tay áo một cái rồi băng băng xuống núi.
Nhạc phu nhân khẽ bảo Lệnh Hồ Xung:
- Nửa tháng tới ngươi nên dụng công luyện kiếm pháp cho tinh thục. Vụ này có liên quan đến tương lai suốt đời của ngươi. Vậy ngươi chớ có lơ là, chểnh mảng.
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Dạ! Sư nương...
Hắn lại toan nói đến những kiếm chiêu trên vách đá, nhưng Nhạc phu nhân mỉm cười trỏ vào sau lưng Nhạc Bất Quần xua tay gạt đi, rồi trở gót rảo bước theo lão.
Lệnh Hồ Xung tự hỏi:
- Tại sao sư nương lại nói việc luyện kiếm có liên quan đến cuộc tương lai của đời ta và khuyên ta chớ có lơ là chểnh mảng? Tại sao sư nương chờ sư phụ đi rồi mới ngấm ngầm dặn dò ta. Phải chăng... phải chăng...
Hắn nghĩ tới một việc mà trái tim đập thình thình, nóng cả mặt mày nên không dám nghĩ thêm nữa.
Trong tâm tư hắn nẩy ra một mối hy vọng, tự nhủ:
- Phải chăng sư phụ cùng sư nương đã biết ta vì tiểu sư muội mà sinh bệnh và muốn cho tiểu sư muội hòa duyên với ta? Chỉ cần sao ta luyện công cho giỏi, bất luận nội công hay kiếm thuật đều phải xứng đáng để nhận lấy chân truyền của sư phụ? Sư phụ không tiện nói rõ còn sư nương coi ta như con một nên mới thầm dặn ta. Nếu không thì còn có việc gì quan hệ đến cuộc tương lai trong đời ta nữa?
Hắn nghĩ đến đây bất giác tinh thần phấn khởi, liền cầm lấy thanh kiếm luyện lại những chiêu tối cao thâm mà sư phụ đã truyền cho. Nhưng mới luyện chưa xong một lượt trong đầu óc hắn lại nổi lên những đồ hình trong vách đá tại hậu động. Rồi bất luận hắn ra chiêu nào lại nhớ ngay tới cách phá giải.
Hắn sử chiêu dở dang rồi dừng kiếm lại nghĩ thầm:
- Những bức đồ hình trên vách đá trong hậu động lần này mình chưa kể rõ được với sư phụ cùng sư nương, nửa tháng sau hai vị lại lên núi mình phải coi kỹ lại để bẩm xin hai vị phá giải mối nghi ngờ cho mình mới được.
Những lời nói của Nhạc phu nhân tuy khiến cho Lệnh Hồ Xung phấn khởi tinh thần nhưng trong vòng nửa tháng việc tu luyện nội công kiếm thuật cũng chẳng tiến bộ được mấy, vì mỗi lúc luyện tập hắn lại phân tâm nghĩ vẩn nghĩ vơ:
- Sư phụ cùng sư nương gả tiểu sư muội cho ta nhưng chẳng hiểu nàng có vui lòng không? Khi ta cùng nàng kết thành phu thê chẳng hiểu nàng có quên được Lâm sư đệ chăng? Thực ra Lâm sư đệ bất quá mới nhập môn được mấy tháng rồi xin nàng huấn luyện kiếm pháp. Thói thường gã có trò chuyện với nàng chỉ là để giải buồn, chắc hai người chưa có tình ý gì. Ta cùng tiểu sư muội sớm tối ở với nhau trong mười mấy năm trời thì gã bì với ra thế nào được? Bữa trước suýt nữa ta mất mạng dưới chưởng lực của Dư Thương Hải, may nhờ Lâm sư đệ tiến ra nói mấy lời khẳng khái ta mới thoát nạn. Suốt đời ta không thể quên việc này được và ngày sau ta nên hết lòng tử tế với gã. Nếu gã gặp hoạn nạn mà ta cần hy sinh tính mạng, ta cũng phải xông vào giải cứu cho gã.
Thời gian thấm thoắt chẳng bao lâu đã hết nửa tháng.
Hôm ấy vào lúc xế chiều, vợ chồng Nhạc Bất Quần lại đưa nhau lên sơn động sám hối. Lao Ðức Nặc, Lục Ðại Hữu và Nhạc Linh San ba người theo sau hai vị.
Lệnh Hồ Xung thấy tiểu sư muội cũng lên, hắn mở miệng chào:
- Sư phụ, sư nương!
Thanh âm hắn run lên vì xúc động.
Nhạc phu nhân thấy Lệnh Hồ Xung tươi tỉnh, sắc mặt hồng hào khác hẳn nửa tháng trước đây, bà mỉm cười gật đầu nói:
- San nhi! Ngươi lấy cơm cho đại sư ca ăn no rồi còn luyện kiếm.
Nhạc Linh San vâng lời mở thùng lấy bát đũa, đơm đầy một bát cơm trắng rồi cười nói:
- Ðại sư ca! Mời đại sư ca dùng cơm đi!
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Ða... đa tạ...
Nhạc Linh San cười hỏi:
- Sao? Ðại sư ca hãy còn nóng lạnh hay sao mà giọng nói run run?
Lệnh Hồ Xung cười đáp:
- Không... không có gì cả.
Hắn tự nhủ:
- Nếu rồi đây sớm tối mình được có nàng ngồi bên mà ăn cơm thì suốt đời chẳng còn mong mỏi điều chi nữa.
Lúc này lòng hắn rạo rực chẳng để ý gì đến cơm nước, chỉ ăn lấy ăn để cho chóng hết.
Nhạc Linh San cười hỏi:
- Tiểu muội lấy thêm cơm cho đại ca ăn nhé.
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Ða tạ! Tiểu huynh không ăn nữa. Sư phụ cùng sư nương đang chờ ngoài kia.
Hắn rảo bước ra ngoài động thấy vợ chồng Nhạc Bất Quần đang sánh vai ngồi trên phiến đá lớn.
Ánh tịch dương chiếu vào phía sau hia vị in bóng dài lê thê trên sườn núi.
Lệnh Hồ Xung chạy đến trước mặt hai vị khom lưng thi lễ. Hắn muốn nói nhiều cảm thấy nói gì cũng không ổn.
Lục Ðại Hữu đưa mắt nháy hắn mấy cái, vẻ mặt ra chiều hóm hỉnh.
Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:
- Chắc Lục sư đệ được hay tin gì đây nên gã hoan hỉ cho mình.
Nhạc Bất Quần đưa mắt nhìn Lệnh Hồ Xung mấy lần rồi nói:
- Hôm qua Cao Căn Minh ở Trường An về cho hay Ðiền Bá Quang đã gây ra mấy vụ đại án tại trong thành.
Lệnh Hồ Xung sửng sốt nói:
- Ðiền Bá Quang đến Trường An ư? Hành động của gã hầu hết là những việc đồi bại.
Nhạc Bất Quần nói:
- Cái đó lại còn phải bàn. Ngươi có biết nhà họ Hoắc ở Thiên Cân trang trong thành Trường An chứ?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Vâng! Ðệ tử biết lắm. Hoắc trang chủ có mối thâm giao với sư phụ "Cương tiên thiết bài thiên cân trọng" nổi tiếng võ lâm từ lâu. Chẳng lẽ Ðiền Bá Quang... lại đến sinh sự ở Thiên Cân trang ư?
Nhạc Bất Quần ngửng đầu lên nhìn đám mây trắng bay lơ lửng trên trời, thủng thẳng đáp:
- Nhị tiểu thư của Hoắc trang chúa đã chết treo trước đây ba đêm.
Lệnh Hồ Xung nghe nói Ðiền Bá Quang gây ra án mạng ở thành Trường An thì chắc là gã đã gian dâm cướp bóc, nhưng hắn không ngờ gã dám lớn mật càn dỡ với cả nhà Hoắc Quyền trang chúa.
Hoắc Quyền năm nay đã ngoài 70 tuổi. Lão tay trái sử "thiết bài" tay hữu dùng "cương tiên", võ công rất cao cường. Người võ lâm kêu lão bằng "Cương tiên thiết bài thiên cân trọng" không phải vì hai món binh khí của lão nặng tới nghìn cân mà là tán dương ngoại công của lão mãnh liệt hơn đời. Luồng lực đạo vận vào khí giới nặng tới nghìn cân.
Nhạc Bất Quần chỉ nói nhị tiểu thư nhà lão chết treo, không muốn kể rõ ràng đã bị Ðiền Bá Quang cưỡng gian ô nhục là vì ở trước mắt Nhạc phu nhân cùng Nhạc Linh San, lão chỉ nói ý mà thôi.
Lệnh Hồ Xung ủa lên một tiếng rồi hằn học nói:
- Thằng cha này chẳng điều tàn ác nào là gã không làm. Thật là đáng giết. Sư phụ! Chúng ta...
Nói tới đây hắn ngừng lại. Nhạc Bất Quần hỏi:
- Làm sao?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Gã đến hoành hành trong thành Trường An thì rõ ràng coi phái Hoa Sơn ta không vào đâu. Nhưng sư phụ cùng sư nương địa vị tôn trọng không tiện giết gã cho nhơ bảo kiếm. Còn đệ tử bản lãnh không địch lại tên ác tặc kia. Huống chi hiện mình là kẻ có tội không thể đi kiếm gã được.
Nhạc Bất Quần nói:
- Nếu ngươi nắm chắc có thể giết được tên ác tặc Ðiền Bá Quang để báo thù cho Hoắc trang chúa thì ta cho ngươi hạ sơn lấy công chuộc tội. Vậy ngươi hãy diễn lại chiêu "Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếm" mà sư nương đã truyền cho để ta thử coi. Nửa năm nay trên này chắc ngươi đã luyện được đến bảy tám thành. Bây giờ ngươi xin sư nương chỉ điểm thêm cho, chẳng lẽ lại không đối phó được với gã ác tặc họ Ðiều ư?
Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:
- Chiêu kiếm này sư nương chưa truyền thụ cho ta nhưng bữa trước người đã diễn thử thì tuy người chưa chính thức truyền thụ song về công phu của bản môn ta đã học tinh thâm, vậy phải lĩnh hội được yếu điểm về chiêu này và sư phụ tưởng ta ở đây nửa năm rèn luyện thành thuộc không còn sai mấy nữa.