TIỂU NGƯỜI CÂM PHÚC KHÍ Ở THẬP NIÊN 70



Dư Điềm Điềm cười với cô ấy một tiếng, lắc đầu một cái, cô chưa bao giờ lợi hại, chẳng qua là không muốn chịu thiệt, nhất là trong chuyện nam nữ ngang hàng với nhau.

Có lẽ Ngô Nguyệt nhận định chuyện này đúng, sáng sớm liền ríu rít bên người Dư Điềm Điềm, làm Lâm Tiểu Mẫn có chút không vui.

"Ồn ào chết đi được, còn có thể nghiêm túc làm việc hay không?" Cô ta vừa đặt đĩa thức ăn xuống thật mạnh vừa bĩu môi lầm bầm.

Ngô Nguyệt và Dư Điềm Điềm đều nhìn cô ta một cái, Ngô Nguyệt nói: "Cô đừng để ý tới cô ta, cô ta luôn mang cái thái độ đó, cho rằng bản thân là đại tiểu thư.

"Dư Điềm Điềm tự nhiên sẽ không để ở trong lòng, con người Lâm Tiểu Mẫn, trong sách miêu tả không nhiều, nhưng cô biết, người này chính là một trong những chân chó sau này cho nữ chính, ban đầu cùng nữ chính không hợp nhau, sau này vì muốn đòi hỏi chỗ tốt hơn lại đi đút lót nữ chính, lúc nữ chính vui vẻ cũng sẵn lòng chi cho cô ta chút chỗ tốt.


Nghĩ tới đây Dư Điềm Điềm lại nghĩ tới những thanh niên tri thức sẽ xuống thôn quê vào hai tuần sau, lần này! không biết nữ chính còn có thể phát triển chút liên hệ với Phương Nghị dựa theo nguyên tác trong sách hay không.

Cô phản ứng lại, lắc đầu một cái, chuyện này có quan hệ gì với cô đâu, cô vốn là một việc ngoài ý muốn.

Hai ngày nay, buổi trưa mặt trời càng ngày càng gắt, không ít công nhân của thôn Tỳ Ba đều đến phòng ăn ăn cơm, ngồi trong hóng mát một chút còn hơn ở trong ruộng phơi nắng.

Người trong phòng ăn nhiều lên.

Chỉ là bởi vì chuyện ngày hôm qua, có không không ít ánh mắt của thôn dân nhìn Dư Điềm Điềm có chút phức tạp, dĩ nhiên cũng có một số hiểu lý lẽ, cảm thấy cô gái này có chủ kiến lại thông minh, muốn tới làm quen một chút.

Dư Điềm Điềm chỉ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ múc cơm.

Cho đến một bóng người cao lớn đứng ở trước mặt cô, Dư Điềm Điềm mới ngẩng đầu lên.

Phương Nghị giống như vừa mới trở về, trên người mồ hôi nhễ nhại, bóng dáng cao lớn yên lặng đứng ở chỗ đó liền hấp dẫn vô số ánh mắt người khác.

"Làm sao anh ta lại tới! người nhà họ Phương cũng có thể ăn thức ăn ở đây sao! ""Đừng nói nhảm, đừng sớm chụp mũ cho người ta! "Trong đám người truyền tới tiếng nghị luận, cho dù Phương Nhị làm như không nghe, nhưng anh đứng ở nơi đó, với cổ khí tức kinh người kia thì cũng làm cho người khác không dám tới gần.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy anh, ánh mắt Dư Điềm Điềm liền lóe lên ánh sáng.

Phương Nghị gần như là không có tới phòng ăn ăn cơm, hoặc có lẽ là lời nói của bà nội Phương tối hôm qua làm trong lòng anh vẫn còn buồn phiền, hoặc cũng có lẽ là hôm nay từ trong thành phố về thể xác mệt mỏi, tóm lại, đi đến đây anh liền tiến vào.


Dư Điềm Điềm không nói hai lời, liền múc cho anh chén cơm đầy.

Hôm nay vừa vặn là chủ nhật, phòng ăn có thể ăn một bữa lương thực tinh, Dư Điềm Điềm múc nhưng ước chừng, đầy một chén cơm khô, còn có thức ăn và canh đầy.

Phương Nghi và cô trong thời gian múc cơm ngắn ngủi ở cửa sổ trao đổi một cái ánh mắt, mặc dù là ngắn ngủi nhưng Dư Điềm Điềm lại lập tức đọc hiểu ý của anh.

Đồ đã mua được.

Phương Nghị bưng cơm tùy tiện tìm một vị trí, sau khi ngồi xuống liền bắt đầu ăn từng miếng to, lúc năm giờ sáng anh ăn mấy miếng lương khô, cho tới bây giờ cũng chưa uống một giọt nước, thật sự là rất đói.

Nhưng rơi vào trong ánh mắt những người khác liền bắt đầu lên giọng nói.

"Bình thường không thấy anh ta, hôm nay ngược lại biết chọn thời điểm! ""Đúng vậy, chén cơm kia cũng có thể chia làm hai phần cho người khác.

"Lời này không biết Phương Nghị có nghe được hay không, nhưng Dư Điềm Điềm lại nghe thấy, vẻ mặt của cô rất ít khi biểu lộ ra tâm tình nhưng lúc cũng xuất hiện vẻ không thích.

Đồ ăn trong phòng ăn là của chung, mỗi một người làm công đều có thể tới dùng cơm, hơn nữa cô lấy cơm cho tới bây giờ đều không có phân biệt đối xử, chén cơm kia của Phương Nghị rõ ràng là lượng cơm tiêu chuẩn cho đàn ông.

Cô đột nhiên sinh ra ủy khuất thay anh.

Nếu không phải bị trói buộc bởi xuất thân, anh chắc chắn sẽ có mảnh đất rộng lớn hơn mới đúng.


Dư Điềm Điềm nhất thời mất hồn, người lấy cơm ở cửa sổ không nhịn được gõ cái chén, giọng nói không kiên nhẫn: "Còn có bới cơm hay không? Nhìn cái gì?"Dư Điềm Điềm lập tức phục hồi tinh thần lại, thu hồi tâm tư.

Thanh âm người kia không nhỏ, Phương Nghị tất nhiên nghe thấy, anh ngẩng đầu nhìn về phía Dư Điềm Điềm, híp mắt một cái.

Người làm công cuối cùng rời khỏi phòng ăn, Dư Điềm Điềm liền cởi tạp dề, chuẩn bị rời đi.

"Điềm Điềm, cô chờ một chút.

" Ngô Nguyệt gọi cô lại.

Dư Điềm Điềm dừng lại, quay trở về.

Ngô Nguyệt chạy tới, nhỏ giọng nói: "Sao cô đi sớm như vậy, hôm nay là chủ nhật.

"Đầu tiên Dư Điềm Điềm sửng sốt một chút sau đó mới phản ứng được, mỗi chủ nhật phòng ăn công nhân nữ có thể mang chút thức ăn trở về, cho nên mấy người Lâm Tiểu Mẫn vẫn chưa đi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc