Hai người đi ra đến người cửa thì cũng đúng trùng hợp, Phương Tú Nhất vừa mở cửa ra thì thấy mẹ Phương đang xách hai túi thức ăn cho mèo bước ra khỏi thang máy.
“Các con đang làm gì thế?”
Phương Tú Nhất chỉ tay vào cánh cửa màu xanh cách đó không xa, nói: “Con đưa cô ấy đi xem căn hộ của Minh Mỹ, mẹ ở nhà trông Tròn Tròn, bọn con sẽ quay lại ngay.”
Vu Tuyết Lị có chút xấu hổ, cầm lấy chìa khóa nói: “Dì đã trở lại rồi. Thật ra cũng không cần phiền toái như vậy, hay là anh ở nhà tiếp dì đi, tôi có thể qua đó một mình, dù sao cũng không xa.”
Đúng là không xa lắm, trên cùng một tầng. Vu Minh Mỹ sống ở chéo chéo phía đối diện, cách nhau không đến 50 mét.
Mẹ Phương xua tay nói: “Không cần, hai người cùng đi đi.” Sau đó rất phối hợp vào nhà cho mèo ăn, không quản hai người nữa.
Những người trẻ tuổi nên ở chung nhiều một chút. Bà lại nghĩ tới nếu Phương Tú Nhất thực sự nhớ mãi không quên Vu Minh Mỹ, chậm rãi ở cùng với Tuyết Lị lâu, biết đâu lại có thể đồng cảm, rồi hẹn hò.
Tám năm rồi cũng không có động tâm với những người con gái khác, bà cũng sắp cho rằng con trai có phải ở phương diện kia có vấn đề hay không, thiếu chút nữa bắt người đưa đến bệnh viện.
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad và WordPress của Uri Micasa.
Phương Tú Nhất thấy cánh cửa phía sau bị mẹ anh đóng lại, mới quay sang nói với Tuyết Lị: “Đi thôi.”
Cắm chìa khóa vào ổ khóa, âm thanh cùm cụp vang lên, cửa chính mở ra.
“Thật sạch sẽ.” Vu Tuyết Lị kinh ngạc. Trong không khí còn có hương thơm tươi mát, có thể thấy nó mới được quét dọn gần đây, có khả năng là trong chính hôm nay.
“Dì giúp việc dọn dẹp cứ hai tuần đến một lần, căn hộ đã được lau dọn trong hôm nay.” Phương Tú Nhất giải thích.
Câu nói của anh có nửa thật nửa giả, đúng là có dì giúp việc tới hai tuần một lần, nhưng mà đó là dì giúp việc của nhà anh, căn hộ của Vu Minh Mỹ có người lén lút ở, dọn dẹp cũng không cần người giúp việc. Hôm nay bọn họ dọn dẹp từng cái một, đóng gói mang đi tất cả những thứ đồ dùng sinh hoạt không thuộc về nơi này, chỉ lưu lại một căn phòng như nguyên bản.
Bước qua cánh cửa, Vu Tuyết Lị thậm chí đến phòng tắm cũng không buông tha, nhìn rõ mọi ngóc ngách, rồi ghi tạc nó trong lòng.
Đây là nơi chị gái cô đã từng ở, cô phải nhớ thật kỹ.
Sau khi xem tất cả các phòng, cô quay trở lại phòng ngủ phụ, hỏi: “Phòng ngủ phụ này vẫn luôn không có ai ở sao?” Cô chỉ vào tủ quần áo trống không đầy bụi bặm, lại chỉ chỉ sàn nhà – không có cái giường nào cả, không gian trống.
Ngay sau đó ảo não mà vỗ đầu, cảm thấy chính mình vừa hỏi cái vấn đề ngu ngốc. Người yêu đương nhiên là ở cùng một gian phòng ngủ chính, căn bản không cần thiết phải chia phòng, ngay cả nếu Phương Tú Nhất ko có căn hộ ở đây, hai người cũng không cách xa, có thể đến nhà nhau bất cứ lúc nào.
Phương Tú Nhất không biết cô vỗ đầu, lắc đầu nói: “Chị cô ở một mình, trước nay cũng không từng mang bạn về nhà.” Nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Cô ấy rất chăm chỉ, quanh năm suốt tháng đều ở khách sạn, so với thời gian ở nhà còn nhiều hơn, bạn bè rủ cô ra ngoài chơi luôn luôn bị từ chối, tụ tập từ xưa đến nay đều không đi. Chỉ có tôi với Tần Phong – À, Tần Phong là một người bạn khác của cô ấy, có lẽ cô không biết, chỉ có chúng tôi kéo cô ấy ra ngoài, cô ấy mới bằng lòng thoát ra khỏi trạng thái làm việc. Nuôi mèo cũng là nhớ tới mới cho ăn, nếu không phải tôi với Tần Phong thay phiên giúp cô ấy nuôi mèo, có lẽ nó đã sớm đói đến bỏ nhà đi bụi.”
Vu Tuyết Lị phát hiện mình đã nghĩ sai, có chút áy náy.
“Ra vậy, Nếu không phải vì tôi, chị cũng không đến mức vất vả như thế.” Cảm xúc của Vu Tuyết Lị trùng xuống, càng là từ miệng người khác biết được sinh hoạt của chị gái, cô càng cảm thấy tội lỗi, cũng càng cảm thấy Phương Tú Nhất đúng là không dễ dàng, vì thế nói: “Anh là người tốt, có một người bạn gái như vậy chắc cũng rất vất vả.”
Công việc chiếm phần lớn quỹ thời gian của Minh Mỹ, còn lại 1 phần kia lại dành cho Tuyết Lị hơn một nửa, thời gian để lại cho người yêu cùng bạn bè ít đến đáng thương. Nếu không phải Phương Tú Nhất bao dung, hay người bọn họ cũng đã sớm chia tay.
Về phần cái tên Tần Phong này Vu Tuyết Lị không để ý, bởi vì trong nhật kí anh ta không xuất hiện nhiều lắm, trước kia nói chuyện cùng Minh Mỹ cũng có nhắc tới anh, nhưng Vu Tuyết Lị vẫn luôn cho rằng đó là người qua đường Giáp (1).
Bằng cách nào đó đã được phát thẻ người tốt, Phương Tú Nhất có chút bất đắc dĩ, nhưng nghe thấy hai chữ ‘bạn gái’, bất đắc dĩ biến thành áy náy. Không chỉ là đối với Minh Mỹ mà cũng là đối với Tần Phong.
Đó không phải lỗi của anh, nhưng nếu anh không đồng ý với yêu cầu của Minh Mỹ, nếu anh nói rõ với gia đình trước đó, nếu anh không xuất ngoại trong khoảng thời gian gian nan nhất của Tần Phong, thì kết cục sẽ không như này.
Kỵ sĩ nghèo đánh bại quái vật hung ác, công chúa sẽ cùng kỵ sĩ nghèo ở bên nhau, kỵ sị tạo cho nàng một tòa lâu đài tráng lệ, người một nhà vĩnh viễn hạnh phúc bên nhau.
Nhưng mà chuyện xưa đã sớm được viết lại, không hề giống vậy.
“Không có gì vất cả, chị của cô rất tốt.” Cô ấy là một cô gái dũng cảm, chỉ tiếc không gặp được một chàng trai dũng cảm.
Phương Tú Nhất nói vậy.
Hơi ít đồ đạc, không có nhiều phòng được sử dụng, rất nhanh Vu Tuyết Lị đã được Phương Tú Nhất dắt đi dạo một vòng.
Cuối cùng Vu Tuyết Lị nhìn lại căn hộ một cái, đóng cửa lại chuẩn bị chào mẹ Phương trước khi rời đi.
Nhưng mẹ Phương đã không còn ở nhà, Tròn Tròn đang nằm ngủ ngon lành trên tấm thảm. Phương Tú Nhất quyết định lái xe đưa Vu Tuyết Lị về nhà, con gái đi một mình buổi tối không an toàn, anh không yên tâm.
Vu Tuyết Lị một phen từ chối nhưng không thể át được thành ý của anh. Cô cảm thấy Phương tiên sinh là người thực sự rất tốt.
Phương Tú Nhất đưa người đến nơi, qua cửa sổ xe anh có thể nhìn thấy cổng trường trung học Nhạn Phi cách đó không xa, trong lòng anh là một mảnh yên lặng.
Vu Tuyết Lị cởi dây an toàn, cảm ơn anh: “Cảm ơn Phương Tiên Sinh.”
Phương Tú Nhất: “Không phải đã nói chỉ cần gọi tên tôi thôi sao?” Cô khách khí thì anh cũng phải khách khí theo, cái xưng hô ‘Cô giáo Vu’ quá mới lạ, anh không muốn gọi.
Vu Tuyết Lị trầm tư một phen, Phương Tú Nhất không chỉ là phụ huynh học sinh, mà còn là bạn trai cũ của chị cô. Mối quan hệ này thân mật hơn nhiều so với phần lớn các mối quan hệ mới quen, vì thế cô cúi đầu nhỏ giọng hô một câu: “Tú, anh Tú Nhất. Cảm ơn.”
Tâm tình đang bình tĩnh cũng bởi vì ba chữ này mà bỗng nhiên trở nên rực nóng, hô hấp Phương Tú Nhất cứng lại, ánh mắt dời vào khoảng không. Anh vô thức di chuyển các ngón tay, thấy đầu ngón tay trống rỗng anh mới nhớ ra không có thuốc lá bên người.
Phương Tú Nhất đột nhiên cười. Nếu ai đó nói với anh của tám năm trước rằng anh sẽ vì một người phụ nữ mà thay đổi không hút thuốc, anh nhất định sẽ hung hăng cười nhạo bọn họ. Nhưng hiện tại, vì Vu Tuyết Lị, anh can tâm tình nguyện.
Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Vu Tuyết Lị, Phương Tú Nhất đã biết rõ, anh vẫn luôn đợi chờ, cũng không hẳn vì Minh Mỹ giao phó, mà là bởi vì đã rất lâu trước kia, người con gái gầy yếu này đã để lại ấn sâu trong lòng anh một ánh trăng.
Ánh mắt nhìn thật sâu vào khuôn mặt thanh tú của cô, Phương Tú Nhất không đầu đuôi nói một câu: “Ánh trăng đêm nay thật đẹp. Ngủ ngon.”
Vu Tuyết Lị trong lòng chấn động.
Là ảo giác sao? Hay là anh ấy không biết ý nghĩa của những lời này, chỉ đơn thuần là cảm khái?
Vu Tuyết Lị ngẩng đầu, nghiêm túc dò xét người đàn ông trước mắt.
Anh rất cao, Vu Tuyết Lị nghĩ anh cao tầm mét chín, phải ngửa đầu mới có thể nói chuyện với anh, làn da khỏe mạnh màu lúa mì, răng anh rất trắng, bộ dáng mỉm cười trông rất đẹp và ấm áp. Mặt anh không có má lúm đồng tiền, nhưng có hai đường xoắn nhỏ trên khéo miệng khi anh mỉm cười, làm lu mờ đi những góc cạnh của anh, thoạt nhìn lại bình dị gần gũi hơn vài phần.
Không giống như người đàn ông kiêu ngạo trong nhật kí của chị.
Khóe miệng cô cong lên, tay phải khẽ run: “Ngủ ngon.”
~ Tác giả có lời muốn nói: [Ánh trăng đêm nay thật đẹp] lan truyền từ trên mạng, có nghĩa là ‘Tôi thích bạn’. Chúc mọi người ngủ ngon!
_______
(1) Người qua đường Giáp: có thể hiểu nôm na là vai quần chúng, như kiểu người qua đường A, B, C vậy.