TIỂU THÀNH HOÀNG HIỆN ĐẠI


Cùng thời khắc đó, Nguyễn Tiêu đem sinh hồn từ Ấn Thành Hoàng phóng xuất ra tới.
Sinh hồn vẫn là dáng vẻ thần chí không rõ, đứng cạnh nhang phản hồn cũng không nhúc nhích.
Nhang khói lượn lờ mới vừa dâng lên, đột nhiên chui vào lỗ mũi của sinh hồn, bị sinh hồn hút vào trong hồn thể.
Sinh hồn khẽ run run.
Ngay sau đó, y xoay người, lung lay bay về phương hướng nào đó.
Nguyễn Tiêu vừa lòng mà nói: "Thành công rồi." Lại nghiêm nghị phân phó, "Để một nữ quỷ ở chỗ này nhìn nhang phản hồn, những người khác đều cùng ta đi theo đi."
Đầu Trâu Mặt Ngựa, đông đảo nữ quỷ cùng nhau đáp lời: "Dạ rõ! Thành Hoàng gia."
Đàm Tố chọn chọn, để lại quỷ có thực lực mạnh nhất trong số các nữ quỷ.
Sau đó, mọi người nhanh chóng đuổi kịp sinh hồn kia.
·
Khi khói nhang phản hồn khuếch tán nhè nhẹ từng đợt từng đợt, tốc độ sinh hồn cũng càng lúc càng nhanh, này tựa hồ không phải là tốc độ của chính y, mà là một loại sức mạnh đặc biệt của riêng nhang phản hồn.
Mắt thấy nhóm quỷ sai sắp sửa theo không kịp, Nguyễn Tiêu lấy cờ đen ra cuốn chúng quỷ vào, biến thành gió xoáy gắt gao đi theo.
Hai bên là tiếng gió gào thét, hướng mà sinh hồn đi là một đường phố tương đối phồn hoa ở phía bắc thành phố, bên kia các loại tiểu khu cũng nhiều, cũng có rất nhiều khu giàu có nổi tiếng.
Nguyễn Tiêu đi tuần thành phố còn chưa kịp tuần đến bên này, cho nên cũng cảm thấy tương đối xa lạ.
Trước một tiểu khu tên là "Hoa viên Đinh Lan", sinh hồn lẳng lặng mà đứng trong chốc lát, kế tiếp, y liền chui vào trong tiểu khu.
·
Hoa viên Đinh Lan cũng phần lớn đều là nhân vật có tài sản xa xỉ sinh sống, cũng như rất nhiều tiểu khu giàu có khác, có các loại biệt thự, cũng có chung cư cao tầng vân vân, hơn nữa hoàn cảnh lịch sự tao nhã.
Nơi sinh hồn đi ở tận cùng bên trong tiểu khu, cũng là nơi yên lặng nhất, phong cảnh đẹp nhất toàn bộ tiểu khu.

Ở chỗ này, biệt thự chỉ có hai ba văn cách xa nhau không gần mà thôi.
Gió xoáy màu đen dừng lại, Nguyễn Tiêu thu hồi cờ đen.
Lý Tam Nương nhìn phía trước, nhịn không được phát ra một tiếng hô nhỏ: "Thành Hoàng gia, nhà này khí đen dày nặng quá!"

Trên đầu trâu Đàm Tố thì lại lộ ra một tia cười lạnh: "Kim quang công đức cũng rất dày, thực sự là thú vị."
Nguyễn Tiêu mở ra mắt thần, nghiêm túc vọng khí.
Khí ở nơi này… có chút cổ quái.
Thông thường mà nói, nếu là có người tội nghiệt quá nhiều, vì giảm bớt tội nghiệt mà đi làm từ thiện tích cóp công đức, khí đen cùng kim quang hẳn là quấn quanh bên nhau.

Nhưng hiện tại khí đen là khí đen, kim quang là kim quang, không hề liên lụy lẫn nhau.

Chẳng lẽ nói, người một nhà ở cùng một căn biệt thự còn có thiện nhân thuần túy và ác nhân thuần túy ư?
Đồng thời, Nguyễn Tiêu bỗng nhiên cảm thấy, loại tình huống này hình như khá giống như đã từng quen biết.
Không đợi mọi người nghĩ nhiều, sinh hồn đã nhanh chóng chạy về phía lầu hai biệt thự.

Khi đến nơi này rồi, có thể là bởi vì thân xác đã có ác quỷ chiếm trước, cho nên tốc độ y trở về cũng không nhanh như lúc trước nữa.
Mấy người Nguyễn Tiêu chạy nhanh đuổi kịp.
Ý tưởng của nhóm quỷ thần không sai, bởi vì khi sinh hồn tiếp cận một căn phòng, trên cửa có một lá bùa máu sáng lên, đột nhiên liền chặn lại động tác của sinh hồn động.
Sinh hồn lại lần nữa muốn đâm mạnh vào, bùa máu lại lần nữa sáng lên, chỉ là ánh sáng ảm đạm hơn vừa rồi một chút.
Ngay sau đó, y đâm mạnh vào lần thứ ba, lần thứ tư…… Mỗi lần đâm vào ánh sáng đỏ tươi đều sẽ suy yếu, nhưng sinh hồn cũng đồng dạng chấn động.

Nếu không phải bởi vì khói của nhang phản hồn vẫn luôn đi theo sinh hồn bảo vệ y lại, e rằng đụng phải vài lần là sinh hồn sẽ tàn khuyết nhiều hơn, thậm chí dần dần ý thức trở nên càng hỗn độn, cả bản năng cũng biến mất.
Chờ đến khi đông đảo quỷ thần, nữ quỷ đuổi tới trước cửa, nhìn thấy chính là cảnh sinh hồn liên tiếp đâm mạnh vào bùa máu.
Nguyễn Tiêu ngẩng đầu nhìn bùa máu kia, sắc mặt trầm xuống, nói: "Vậy mà dám dùng máu mẹ ruột để vẽ bùa!"
Đàm Tố kinh hoàng: "Máu của mẹ ruột?"
Tâm tình Nguyễn Tiêu thật sự không tốt, nói: "Cũng là một loại tà thuật.


Bởi vì con cái là dùng máu thịt của mẹ dựng dục ra tới, nếu dùng máu của người mẹ vẽ bùa đuổi đi dán trên cửa, cũng đồng nghĩa như mẹ không cho con vào nhà, đương nhiên có thể ngăn cản sinh hồn muốn trở về cơ thể.

Hơn nữa nếu con cái muốn mạnh mẽ trở về, như vậy chính là bất hiếu với mẹ, sinh hồn sẽ bị ánh sáng máu tổn thương." Cậu lộ ra một biểu cảm cực kỳ chán ghét, "Loại bùa máu này từ xưa là người mẹ dùng máu của chính mình để bảo vệ con cái không bị tà ma quấy nhiễu, kết quả sau lại bị tà thuật sĩ lợi dụng, ngược lại lợi dụng trái tim người mẹ yêu con.…"
Tà thuật sĩ không chỉ có giúp ác quỷ chiếm đoạt thân xác, chỉ sợ còn hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt mẹ của sinh hồn, mới có thể dùng máu của người mẹ để ngăn cản sinh hồn —— Này tương đương với sống sờ sờ khiến người mẹ tự tay hại chết con mình! Tàn nhẫn đến nhường nào, làm người ta ghê tởm đến nhường nào!
Lý Tam Nương không đành lòng mà nói: "Chúng ta có thể lau khô bùa máu đó không? Chung quy không thể để cậu ấy lần lượt đâm đầu vào……"
Miêu Tiểu Hằng càng là gấp đến độ muốn tiến lên giữ chặt sinh hồn kia, chỉ là bị Đàm Tố ngăn cản —— Bé vẫn là một tiểu quỷ nhỏ nhoi, vẫn là đừng hành động thiếu suy nghĩ thì hơn.
Nguyễn Tiêu trầm mặc mà đi ra phía trước, trong lòng bàn tay bọc một đoàn thần lực, nhanh chóng hoạt động trên cửa.
Giây tiếp theo, một tầng ánh sáng cuối cùng của bùa máu cũng đã biến mất.
Lần này sinh hồn không hề bị ngăn cản mà vào phòng.
Bọn Nguyễn Tiêu cũng vội vàng theo vào.
·
Phòng rất lớn, là một phòng ngủ rất thoải mái, có một chiếc giường rộng lớn, còn có phân ra khu máy tính, phòng sách nhỏ vân vân, mỗi một chỗ đều tràn ngập sự cẩn thận của mẹ, mặt đất còn trải một thảm mềm mại, là một nơi làm người trẻ tuổi sẽ vô cùng thoải mái.
Tv màn hình mỏng treo trên tường, phía trước có sô pha rắn chắc, mà có một người trẻ tuổi giống sinh hồn như đúc đang ngồi xếp bằng trên sô pha, một bên ăn trái cây một bên xem TV.
Miêu Tiểu Hằng là diện mạo rất đáng yêu, dáng vẻ giống giống bé sau khi lớn lên đương nhiên cũng sẽ không khó coi, nhưng gương mặt đẹp trai lai láng kia lại tựa như bao phủ một tầng khói mù, làm suy yếu dung mạo của y không ít.
Có một người phụ nữ ôn hòa đang thay y gọt trái cây, thêm nước vào mâm đựng trái cây, còn thật từ ái mà nói: "Tường Vũ, con bệnh vừa mới khỏi, đừng xem TV quá lâu, biết không?"
Người trẻ tuổi đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia không kiên nhẫn, ngoài miệng lại đáp ứng: "Mẹ cứ yên tâm, con chỉ xem trong chốc lát.

Mẹ cũng đừng ở chỗ này bận bịu vì con nữa, đi ngủ sớm một chút đi."
Người phụ nữ ôn hòa cười: "Cắt trái cây xong mẹ đi ngay, con ăn xong trái cây cũng nghỉ ngơi sớm một chút nha?"

Người trẻ tuổi không kiên nhẫn mà nói: "Mẹ cũng đừng thúc giục con nữa, con đau đầu."
Người phụ nữ ôn hòa vội vàng nói: "Được được, mẹ không thúc giục con, con đau đầu chỗ nào, không thoải mái sao? Mẹ đi bảo bác sĩ Lưu lại đến xem cho con nhé?"
Người trẻ tuổi nhíu nhíu mi, ném nĩa thẳng lên bàn, phát ra một tiếng "keng" lớn.
"Tôi đã nói là không cần!"
Nĩa đột nhiên bắn ngược ra, xẹt qua mu bàn tay của người phụ nữ, tạo thêm một miệng vết thương cho bà.
Người phụ nữ đau đến cổ tay run lên.
Người trẻ tuổi cũng dường như mới phát hiện, nói: "Mẹ, thật xin lỗi, con không phải cố ý đâu."
Người phụ nữ tươi cười có chút miễn cưỡng, bà khe khẽ thở dài, nói: "Mẹ không sao."
Người trẻ tuổi: "Vậy mẹ mau đi băng bó đi."
Người phụ nữ gật gật đầu, đứng dậy, một giọt máu rơi trên mặt đất.
Nguyễn Tiêu nhìn một màn này, cảm thấy thật chói mắt.
Đàm Tố cũng chán ghét cực kỳ mà nói: "Thật là một con ác quỷ!"
Mấy quỷ thần đều thấy được rõ ràng, khoảnh khắc người trẻ tuổi ném nĩa trên mặt hiện lên ác ý, nó là cố ý muốn làm bị thương người phụ nữ đó, thậm chí khi nhìn thấy máu của bà trên mặt đất, trong mắt nó có khoái ý.
—— Quá ác độc.
Nguyễn Tiêu cau mày, ánh mắt dừng trên người người phụ nữ ôn hòa.
Thật là trùng hợp một cách kỳ lạ, người phụ nữ này còn không phải là thiện nhân khi cậu mới vừa làm Thành Hoàng, gặp được trên tàu cao tốc đến Đế Đô sao? Khi đó trên người bà đã có ánh sáng công đức và khí đen dính lên, hiện tại xem ra, khi đó chỉ e là bà cũng đã bị tính kế rồi…… Thế mà có người làm hại con trai của bả, còn lợi dụng bà như vậy.
Khó trách khí trong biệt thự này làm cậu cảm thấy quen thuộc, hóa ra là đã từng gặp qua, chỉ là khí đen ở đây ít hơn nhiều so với lúc ấy thiện nhân bị dính trên người.
Lý Tam Nương cũng nhận ra, cô không khỏi nói: "Là cô ấy?"
Miêu Tiểu Hằng trợn to mắt: "Dì trên tàu cao tốc!"
Nguyễn Tiêu thở dài nói: "Chính là dì ấy.

Khi đó tìm thật lâu không tìm được, hiện tại thật ra lại đụng phải."
Như vậy cũng tốt, giải quyết chuyện này cho trọn vẹn xong, cậu cũng không cần mãi nhớ thương vị thiện nhân này.
Sau khi sinh hồn tiến vào căn phòng này, xoay vài vòng, có chút do dự.
Nhưng là nhang phản hồn trước sau có tác dụng, làm y nhanh chóng vọt về hướng thân thể của chính mình——
Gần như là đồng thời, bên ngoài đầu tiên là vang lên tiếng đập cửa dồn dập, sau đó cửa bị đẩy mạnh ra, có người vội vã vọt vào, giơ tay lên, rải thứ gì đó lên người phụ nữ ôn hòa.

Sự việc phát sinh quá nhanh, Nguyễn Tiêu còn chưa kịp phản ứng gì.

Đầu tiên là cậu nghe thấy người phụ nữ kinh ngạc mở miệng: "Bác sĩ Lưu, muộn như vậy sao anh lại đến đây……" Ngay sau đó biểu cảm của người phụ nữ trống rỗng, ngã xuống.
Người đàn ông xông tới thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, để râu ngắn, dùng một lá bùa tràn ngập ánh sáng máu đánh về phía thân thể sinh hồn!
Nguyễn Tiêu vội vàng đánh ra một luồng thần quang, chặn lại lá bùa kia.
Lý Tam Nương thì vội vàng đi xem người phụ nữ, xem qua xong thì hơi yên tâm một chút —— còn may, chỉ là trúng thuốc bột bị hôn mê, không phát sinh chuyện gì liên quan đến tính mạng.
Đông đảo nữ quỷ động tác nhất trí mà vây quanh người phụ nữ, để tránh bà bị sức mạnh bên ngoài thương tổn.
·
Bên kia, sinh hồn đã tiến vào thân thể của mình.
Cậu trai trẻ vốn dĩ khá đắc ý tựa như rối bị đứt dây ngã vào sô pha, ngũ quan trở nên vặn vẹo, mơ hồ, thật giống như có thứ gì trong thân thể y phát sinh, tranh đấu kịch liệt.
Trong tầm mắt của quỷ thần, trong thân thể kia rõ ràng có hai linh hồn đang tranh đoạt, mà một hồn phách trong đó rõ ràng chiếm cứ thượng phong, bản thân thể xác nhanh chóng sinh ra bài xích mạnh mẽ, sau đó, một hồn phách tràn ngập khí đen đã bị ép ra ngoài.
Cùng lúc đó, khuôn mặt người trẻ tuổi cũng trở nên bình tĩnh, an tường.
Nhưng mà, quỷ hồn bị bài trừ ra ngoài cũng không cam tâm, vẻ mặt của nó hung ác nham hiểm mà hung tàn, điên cuồng mà đánh tới thể xác lần nữa.

Nhưng quỷ thần Đầu Trâu đứng ở bên cạnh lại không phải ăn chay, cô bắt lấy cương xoa đột nhiên cản lại ác quỷ nọ —— Trong phút chốc, ác quỷ liền phát ra một tiếng quỷ kêu thê lương, quỷ khí cả người đều không tự chủ được sôi trào lên.
Tên đàn ông trung niên được xưng là bác sĩ Lưu bị cản bùa máu, tức khắc nhìn sang Nguyễn Tiêu.
Nguyễn Tiêu đầu mang mặt quỷ, thân mặc quan bào đỏ thẫm quan bào, quanh thân thần quang lập loè.
Đồng tử của bác sĩ Lưu bỗng dưng co rút lại: "Ngươi là người nào?" Tuy rằng hỏi như vậy, động tác trên tay gã cũng không chậm, rất nhanh bắt lấy một cái đầu lâu, ném về phía Nguyễn Tiêu.
Một luồng khí đen từ miệng đầu lâu phun trào ra, xông thẳng vào mặt Nguyễn Tiêu.
Vuốt quỷ của Nguyễn Tiêu trảo một cái, khí đen đó đã bị trảo thành dập nát.
Tà thuật chính mình lấy làm tự hào dị loại bỏ dễ dàng, bác sĩ Lưu tức muốn hộc máu, lạnh giọng nói: "Ngươi là người nào? Ở đây xen vào việc người khác! Ta chính là đệ tử phái Ngũ Quỷ, ngươi dám cản trở ta, ta……"
Nguyễn Tiêu không muốn nói chuyện lung tung với thứ bại hoại này, vuốt quỷ lại vung lên.

Lúc này chính là trải về bộ xương khô vừa nhìn là thấy rất tà kia..


Bình luận

Truyện đang đọc