TIỂU THANH MAI PHẬT HỆ

Ánh Nắng ban mai xuyên qua cửa thủy tinh trong suốt chiếu vào phòng, có một sợi nắng chiếu thẳng vào mắt tôi, cực kì khó chịu, tôi cuối cùng cũng tỉnh lại từ cơn say.

Chỉ cảm thấy đầu nhói đau, tôi loạng choạng ra kéo rèm cửa sổ. 

Mấy ngày nay nay trời mưa, không dễ gì hôm nay mới có chút ánh nắng, tôi đứng cạnh cửa sổ hít một hơi thật sâu, tầm mắt lướt qua hoa viên ở phía sau thì dừng lại.

Vợ tôi, Ôn Thời Nghi đang cắt tỉa cây hoa, ánh nắng chiếu lên mặt cô làm làn da dường như càng trắng.

Tôi đột nhiên không còn tâm tình thưởng thức ánh nắng ấm áp này nữa, kéo rèm cửa lại rồi quay về giường.

Chẳng được mấy hồi, ngoài cửa phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa, sau đó tiếng Ôn Thập Nhất truyền đến.

“An ca, anh dậy chưa?”

Tôi đáp một tiếng, không mở cửa.

Tôi đổi quần áo rồi xuống lầu, bàn ăn dưới lầu bày đủ đồ ăn sáng thanh đạm, Ôn Thời Nghi đứng bên cạnh bàn ăn đợi tôi.

Tôi cài lại cúc tay áo, nhàn nhạt nói: “Không ăn đâu, công ty còn có việc, tôi đi trước đây.”

Mặt Ôn Thập Nhất tràn đầy thất vọng, tôi rốt cuộc cũng không ở lại, đi lướt qua cô.

Kết hôn mười năm, chúng tôi chia phòng ngủ mười năm, rốt cuộc tên của vợ tôi là Ôn Thời Nghi hay là Ôn Thập Nhất, đến nay tôi cũng không rõ ràng.

Tôi không muốn cưới cô ta, đây là điều khẳng định.

Nhưng nếu tôi không thể không cưới cô ta, đây dường như là số mệnh của hai chúng tôi rồi.

Chín giờ sáng, nhân viên công ty sớm đã đến đầy đủ, tôi đi qua phòng làm việc của bọn họ, bọn họ đều lảng tránh, không dám ngẩng đầu lên nhìn.

Công ty vừa niêm yết lên sàn chứng khoán, mỗi ngày đều có việc làm không hết, cuộc họp mở không xong, còn có đủ các loại xã giao nữa.

Nhưng sự bận rộn này lại làm nội tâm tôi được thả lỏng, chỉ có vùi đầu vào công việc, tôi mới không nghĩ lung tung, rất tốt.

Bạn cùng bàn trước đây của Lý Thanh Nhiễm- Nguyễn Nguyễn đang là cánh tay đắc lực của tôi, cô dẫm trên đôi giày cao gót mười phân đứng gõ cửa rồi tiến vào, đặt một chồng văn kiện trước mặt tôi.

“Tổng giám đốc An, đây là phương án phòng kế hoạch vừa nghiên cứu ra, mời ngài xem qua.”

Có lẽ vừa mới tỉnh rượu, hoặc cũng có thể là do giấc mơ kỳ lạ kia, anh không gấp gáp xem văn kiện luôn.

Anh đột nhiên hỏi Nguyễn Nhuyễn một câu: “Con cô mấy tuổi rồi?”

Nguyễn Nhuyễn ngẩn ra, cô không nghĩ tới Tạ Ánh An sẽ hỏi cô vấn đề này.

Khuôn mặt được trang điểm tinh xảo nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Sáu tuổi rồi.”

Đầu ngón tay tôi không khống chế được khẽ run, con của Lý Thanh Nhiễm bằng tuổi con cô ấy, tôi còn nhớ rất rõ ràng, vậy mà đã sáu tuổi rồi sao?

Tôi đột nhiên hỏi về tuổi tác con cái đã kéo gần khoảng cách lại, hoặc cũng có thể là bản tính nhiều chuyện của cô nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa thay đổi.

Cô dè dặt hỏi: “Giám đốc An, anh cũng đã kết hôn mười năm rồi, không tính toán đến chuyện sinh con sao?”

Tôi ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cô, cô đứng thẳng dậy, im bặt.

Tôi biết trong mắt cô ấy, tôi không phải là kết hôn không muốn sinh con thì chính là phương diện kia không được.

Tôi cũng lười quản mấy chuyện các cô nghị luận sau lưng, chỉ cần không truyền đến tai tôi, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.

Tôi mở văn kiện ra, nhìn qua phương án một lượt rồi lại gấp vào.

“Không được, bảo bọn họ tiếp tục sửa.”

Nguyễn Nhuyễn đã sớm quen rồi, cô ôm tập văn kiện ra ngoài.

Tôi day day trán, huyệt thái dương vẫn đau như cũ.

Điện thoại để trên bàn rung lên, màn hình hiện lên tên người gọi đến “Ôn Nhiệm”, tôi không muốn nghe máy, lật úp điện thoại lại.

Cách một hồi, chuông điện thoại lại vang lên, tôi biết tính khí Ôn Nhiệm, không gọi đến khi tôi nghe máy, oong ta sẽ không dừng lại.

Điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến giọng nói của người đàn ông trung niên mang theo ý thương lượng: “Con rể à, không làm phiền con chứ?”

“Ha ha ha,” Ôn Nhiệm cười: “Con rể, gần tay trong tay ba có chút túng thiếu, có thể lại……”

Tôi gõ ngón tay lên bàn, không nói gì.

Ôn Nhiệm đầu bên nhịn không nổi mà nói rất nhiều, tôi vẫn không nói gì như cũ.

Ôn Nhiệm cuối cùng cũng nhịn không nổi mà tức giận, lão gầm lên: “Tạ Ánh An, tôi nói cho cậu biết, tối nay nếu như không thấy tiền chuyển đến tài khoản, tôi sẽ thông báo cho anh em tôi đi báo cảnh sát, bằng chứng năm đó con gái tôi bị ***còn chưa biến mất đâu…”

Mười năm rồi, vẫn câu nói quen thuộc này, tôi cười: “Được thôi, ông đi báo cảnh sát đi.”

Nói xong, trực tiếp ngắt máy.

Tôi bấm điện thoại nội bộ trên bàn, Nguyễn Nhuyễn rất nhanh đã tiến vào.

“Tổng giám đốc An.”

“Làm cho tôi một cái sim điện thoại mới.” Tôi nói.

Nguyễn Nhuyễn đáp ứng rồi lui ra.

Tôi tựa cào sau ghế, chỉ cảm thấy thần kinh căng thẳng mười năm nay đã được thả lỏng, vô cùng thoải mái.

Con đường bảo vệ Lý Thanh Nhiễm này, một mình tôi gánh vác đã mười năm nay rồi.

Không ai biết, cũng không cần ai phải biết cả.

Năm đó Lý Thanh Nhiễm với Hoàng Thiên Dũ kết hợp với An Tiêu Tiêu không biết tại sao lại cảm thấy tôi thích Ôn Thời Nghi, họ tìm người đến bắt cóc, sỉ nhục Ôn Thời Nghi.

Ôn Nhiệm khi biết chuyện này không đòi lại công bằng cho con gái ông ta mà lại lưu lại chứng cứ phạm tội của Lý Thanh Nhiễm.

Tôi không biết tại sao ông ta lại tìm tôi, dùng bằng chứng kia ép tôi lấy Ôn Thời Nghi, lão còn nói nếu tôi không đồng ý, lão ta sẽ đưa Lý Thanh Nhiễm với Hoàng Thiên Dũ vào ăn cơm ngục.

Không dễ gì mà đối phó được với Ôn Nhiệm.

Ôn Nhiệm thích tiền, tôi muốn dùng tiền để đối phó lão nhưng thái độ lão vô cùng cứng rắn, nói cả đời con gái lão bị hủy rồi, tôi bắt buộc phải cưới cô ta. Nếu không lão lập tức đi báo cảnh sát.

Tôi làm cho Ôn Nhiệm câm miệng, không ngờ lão còn lưu lại một tay, lão chia bằng chứng ra làm nhiều phần, lại đưa cho mấy người bạn của lão giữ, nói nếu lão xảy ra chuyện, bọn họ sẽ báo cảnh sát.

Sau đó lão lại đẩy Hoàng Thiên Dũ vào ngục, nên Chuyện của Lý Thanh Nhiễm, tôi không dám cược nữa.

Tôi biết nếu để Lý Thanh Nhiễm ngồi tù, cô ấy kiêu ngạo như vậy, chắc chắn sẽ khó chịu hơn so với chết.”

Tôi vừa đáp ứng cưới Ôn Thời Nghi, vừa tranh thủ nghĩ cách.

Mấy ngày sau, tôi đi tìm Ôn Thời Nghi, tôi nói rõ ràng với cô ta, tôi không thích cô ta, lấy tôi, cô ta sẽ không hạnh phúc.

Mặt Ôn Thời Nghi tái nhợt, cô ta cười khổ: “Tôi đã ra nông nỗi nỗi này, còn có người sẽ thích tôi sao?”

Tôi không nói gì nữa, đi ra ngoài.

Không nghĩ tới tôi ở dưới lầu lại gặp phải Lý Thanh Nhiễm, nhìn thấy tôi, cô ấy không tự chủ được mà lùi về phía sau, thứ gì đó trong mắt như vụn vỡ.

Cô ấy hỏi tôi: “Ôn Thời Nghi đã thành dạng này rồi, cậu vẫn còn thích cô ta sao?”

Tại sao Lý Thanh Nhiễm từ trước đến nay luôn cho rằng tôi thích Ôn Thời Nghi? Rõ ràng nhiều năm như vậy, tôi chỉ thích mình cô ấy.

Không đợi tôi trả lời, cô ấy khóc đầy thống khổ rồi chạy đi.

Bạn Ôn Nhậm thực sự đi cục cảnh sát, cảnh sát cho người bắt dữ Hoàng Thiên Dũ.

Tôi biết, lão đang cảnh cáo thúc giục tôi, tôi không còn thời gian suy nghĩ kỹ càng.

Ôn Nhiệm mấy năm nay đều không đứng đắn, bạn bè lão quen mang đầy thủ đoạn dơ bẩn, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, tôi căn bản không thể tra ra toàn bộ.

Tôi đồng ý cưới Ôn Thời Nghi.

Ôn Nhậm vẫn chưa yên tâm, lão nói: “Trước khi tôi kết hôn, phải làm cho Lý Thanh Nhiễm bị gả đi, để tránh sơ suất.”

Yêu cầu này, có chết tôi cũng không đồng ý.

Ôn Nhậm đầu trọc không sợ bị nắm tóc, trong tay lão còn có tử huyệt của tôi, tôi căn bản không dám manh động.

Tối đó, tôi ngồi trên tầng uốn đến say khướt, gió rất lạnh.

Mẹ tôi Triệu Diễm chạy qua, ngồi cạnh tôi.

Bà hỏi tôi: “Con trai, sao vậy con?”

Tôi trong lòng đầy tâm sự nhưng ngay cả mẹ ruột cũng không thể nói.

Bóng đêm che đi nụ cười khổ, tôi nói: “Mẹ, con sắp kết hôn rồi.” 

Bà cười ha ha, vỗ vai tôi: “ Con trai thật có tiền đồ, nhanh như vậy đã nắm được Nhiễm Nhiễm rồi.”

Tôi nói: “Là kết hôn với Ôn Thời Nghi.”

Nụ cười mẹ tôi cứng lại trên mặt, bà nhỏ giọng: “Ôn Thời Nghi là ai?”

Gió lạnh như dao cắt qua mặt tôi, giây phút đó, dưới màn đêm, không ai có thể nhận ra trái tim tôi đã chết lặng.

Bình luận

Truyện đang đọc