TIỂU THANH MAI TRONG TRUYỆN TRỜI GIÁNG NỮ CHÍNH


Edit: Du Tử Tĩnh
Beta: HuynM
-
Thành phố tổ chức lại cuộc thi tài nghệ của các bạn nhỏ.

Ở trong nhà trẻ, Trà Trà là bạn nhỏ báo danh tích cực nhất, tiết mục cô chuẩn bị chính là đọc diễn cảm thơ.

Sáng sớm thứ bảy, Trà Trà cùng các bạn nhỏ khác trong nhà trẻ đi cung văn hóa ở thành phố.

Trà Trà đội chiếc mũ vàng nhỏ mẹ mới mua cho, mái tóc được cột thành hai cái bánh quai chèo xinh xinh, khuôn mặt mềm mại, mềm mềm trắng trắng, môi hồng răng trắng, giọng nói lanh lảnh ngây thơ, bé con có giá trị nhan sắc cao ở trong đám người cũng mười phần khiến người để ý.

Thầy cô cho bọn trẻ ngồi xếp hàng thật tốt, phát cho mỗi người một hộp sữa bò, "Mấy em không được chạy loạn nha, một tiếng nữa là bắt đầu thi đấu rồi đó.

"
Mấy bé con chỉnh chỉnh tề tề gật đầu, người nào người nấy đều ngoan ngoãn
Thời điểm thi đấu đã mau đến, những bé muốn lên thi trước tiên sẽ được thầy cô đưa tới hậu trường để chuẩn bị.

Trà Trà chủ động vươn bàn tay béo béo của mình ra, rất nhiệt tình đối với cộng sự của mình, "Vu Cố, tớ nắm tay cậu đi nhé.

"
Khuôn mặt nhỏ của Vu Cố không có biểu tình gì, cũng không chịu vươn tay, dường như không muốn đáp lại cô.

Trà Trà hơi nhụt chí, tuy rằng cô và cậu bạn nhỏ Vu Cố này đã từng phát sinh những việc nhỏ không thoải mái nhưng hiện tại bọn họ là bạn tốt ngồi cùng bàn cơ mà, sao hắn có thể nhỏ mọn như thế được?
Cô cau mày, nghiêm trang nói: "Tớ đây sợ cậu bị té ngã.

"
Lúc nào cậu ta cũng bị ngã.

Cô xem trên TV thì thấy bé con mà bị ngã nhiều thì tiểu não sẽ không phát triển.

Vu Cố lạnh mặt, "Tớ không đâu.

"
Trà Trà gật đầu, "Được rồi.

"
Thời gian chờ đợi ở trong hậu trường.

Trà Trà ngồi trong góc, mở ra tờ giấy nhỏ trong lòng bàn tay của mình, yên lặng ngân nga câu thơ cho nhớ hơn.

Trí nhớ của Vu Cố tốt hơn của cô, đầu óc cũng thông minh hơn cô một chút, đối với hành vi gặp nạn thì ôm chân Phật này của cô thấy rất chướng mắt, cậu có chút ghét bỏ nói: "Tiếng của cậu lớn quá.

"
Trà Trà dẩu miệng, "Vậy tớ nhỏ giọng hơn một chút là được.

"
Cô tiếp tục đọc thơ, tiếng đọc vẫn trước sau như một.


Vu Cố ngồi bên cạnh cô, bị ồn đau hết cả tai.

Cậu chán ghét nơi nhiều người, chán ghét mấy cái hoạt động ồn ào, hiện tại cậu đặc biệt hối hận khi đồng ý với thầy cô là làm cộng sự cùng Trà Trà, cùng cô tham gia thi đấu.

Quá phiền!!!!!!
Cậu muốn về nhà!!!!!
Trà Trà lại đọc mười mấy lần, cô giáo rất nhanh đã quay lại trang điểm cho bọn họ.

Trà Trà rất vui vẻ, cái đuôi phía sau đều muốn nhếch lên trời, cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế của mình, đôi mắt chớp chớp, dùng ánh mắt đáng yêu nhìn cô giáo, "Cô ơi, vẽ cái này lên mặt thì con sẽ đáng yêu hơn sao?"
Cô giáo cười rồi trả lời: "Tất nhiên là thế rồi.

"
Gương mặt Trà Trà được đánh má hồng, giữa mày được điểm thêm một nốt hồng hồng, nhìn qua thấy giống đứa bé hay dán trên tranh tết ngoài cửa.

Sau khi cô trang điểm xong thì đặc biệt quay đầu, khoe khoang với Vu Cố, "Hiện tại tớ có phải là cô bé đáng yêu nhất nhà trẻ không này?
"
Vu Cố nhíu mày, nhìn hai cái hình tròn tròn màu đỏ trên mặt cô, ăn ngay nói thật, "Mặt câu đỏ như mông khỉ ấy.

"
Lại bổ thêm một đao, nhàn nhạt mà nói: "Cực kì dọa người.

"
Suýt chút nữa là Trà Trà bị cậu làm tức khóc.

Tứ giận xoay người không thèm để ý đến cậu nữa.

Bọn họ là người thứ mười lên thi, còn thừa sương sương khoảng nửa giờ là đến họ.

Trà Trà uống quá nhiều sữa bò nên bây giờ rất muốn đi WC.

Cô nhảy xuống vị trí của chính mình, từng nước chân ngắn nhỏ đi vào toilet ở cách đó không xa.

Đi WC xong thì lại kiễng chân chỗ bồn rửa tay, ngoan ngoãn rửa rồi lau khô nước mới chậm rì rì đi ra.

Cô đi quá nhanh, chạy cũng gấp, cái người bé bé liền đụng phải người khác, bốp bốp hai cái, mông của hai bé con đều chấm đất, té ngã.

Mông Trà Trà bị đập xuống đau quá, đôi mắt cũng lập tức đỏ lên, chịu đựng không rơi nước mắt mà khóc thành tiếng.

Còn cậu bé bị va chạm với cô thì dáng người cao hơn, người cũng chắc nịch, ăn mặc giống như hoàng tử trong truyện cổ tích vậy.

Hắn chầm chậm đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, vài giây sau lại dời ánh mắt, mắt nhìn thẳng rồi đi về phía trước.

Trà Trà nắm chặt bàn tay nhỏ, có hơi tức giận, cô ủy khuất chất vấn: "Cậu đụng vào tôi rồi.

"
Cậu bé xinh đẹp kia dừng chân, không nói tiếng nào mà nhìn cô, bộ dáng cao lãnh không thèm để ý tới ai.

Hắn nói: "Là do cậu đụng vào tôi trước.


"
Trà Trà đứng dậy, mũ trên đầu bay sang một bên, má hồng khoa trương trên mặt làm cô nhìn qua có hơi buồn cười, cô hừ một tiếng, "Thế nhưng cậu cũng có trách nhiệm.

"
Tiếng của cậu bé kia lạnh lùng, "Tôi không có.

"
Trà Trà thấy hắn khá đẹp, đôi mắt trong veo, cô muốn nói với hắn nhiều hơn vài câu, nếu có thể làm bạn thì không có gì tốt hơn!
Cô nói: "Vậy chúng ta cùng nhau xin lỗi có được không?"
Thẩm Chấp nhấp miệng, "Không được.

"
Áo sơ mi của hắn có huy chương, ấy là ký hiệu của nhà trẻ tốt nhất thành phố
Trà Trà tung ta tung tăng đi lên trước, vừa mới đi được hai nước, hắn liền không ngừng lui về phía sau, "Cậu đừng có tới đây.

"
Trà Trà chọc chọc ngón tay, đặc biệt đơn thuần hỏi: "Vì sao thế? Tớ có thể làm bạn với cậu được không?"
Thẩm Chấp lạnh lùng đáp lại: "Không thể.

"
Hắn nói xong hai chữ này liền xoay người rời đi.

Trà Trà ủ rũ cụp đuôi, cô thật sự muốn làm bạn với hắn mà!
Cô giáo gọi tên cô, Trà Trà nhanh chóng chạy qua đó.

"Nhanh thôi là đến các em rồi, mau đi ra đằng sau chờ nhé.

"
"Vâng ạ.

"
Trước tiết mục đọc thơ diễn cảm của Trà Trà chính là cậu bé mà cô vừa mới đụng phải.

Thời điểm đối phương xuống đài, đôi mắt nhỏ cũng không nhìn về phía cô.

Cô than thở xong liền cùng Vu Cố lên đài.

Khi Trà Trà đọc thơ diễn cảm, không những không quên từ mà nhấn nhá rất tình cảm, chọc giám khảo dưới đài tức cười.

Lúc cô xuống đài còn không nhịn được mà hỏi cô giáo xem mình làm như nào.

Cô giáo cho bọn họ ngón tay cái, "Đặc biệt tốt luôn.

"

Sau khi hơn hai mươi bạn nhỏ biểu diễn xong, liền có bảng xếp hạn.

Trà Trà vinh hạnh đạt giải nhất cuộc thi biểu diễn tài nghệ, cậu bé không muốn làm bạn với cô đạt giải nhì, lúc nghe thấy xếp hạng, Trà Trà phát hiện mặt hắn xấu xấu, dường như là không vui.

Trà Trà nắm tay nhỏ của Vu Cố lên sân khấu lãnh thưởng.

Cô giáo chụp ảnh chung những bạn nhỏ đoạt giải làm kỉ niệm, Trà Trà nhón chân, cố gắng làm mình cao lên một chút.

Chụp xong ảnh, Trà Trà lại chạy tới trước mặt cậu bé kia, cô nói: "Cậu không vui sao?"
Đối phương không thèm để ý tới cô.

"Sao mà cậu không vui thế.

"
Vẫn tiếp tục không để ý cô.

Cô nhịn đau bỏ thứ yêu thích, "Tớ đem cúp nhỏ của tớ tặng cho cậu được không? Tớ rất muốn làm bạn với cậu nha.

"
Cậu bạn nhỏ kia vẫn cao lãnh như cũ, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lại cao ngạo không chịu được.

Trà Trà nói: "Tớ rất thích cậu, cậu đẹp mắt lắm luôn đó.

"
Cậu bé nhìn gương mặt cô, không ngừng lùi về sau, "Cậu thật xấu.

"
Mẹ tôi không cho tôi chơi với mấy bạn nhỏ xấu.

Nghe thấy tiếng khóc, cô giáo còn tưởng hai người xung đột với nhau, chạy nhanh tới, liên tục hỏi làm sao vậy?
Trà Trà vừa khóc vừa nấc, chỉ vào hắn nói: "Cậu ta mắng con xấu huhu.

"
Thẩm Chấp nhìn cô khóc đến nỗi mặt mày dữ tợn, không nỡ nhìn thẳng, "Đừng khóc nữa, như thế lại càng xấu.

"
Cô giáo của Thẩm Chấp ngay lập tức răn dạy hắn, "Con không thể nói như vậy được.

"
Tiếp đấy là cô giáo hai bên xin lỗi nhau.

Cùng ấn đầu hai bạn nhỏ xin lỗi, cầm tay nhau giảng hòa.

Lúc Trà Trà dắt tay với với hắn còn nấc lên, sau khi nấc cũng không quên biện giải cho mình: "Tớ không xấu, thật sự không xấu.

"
Thẩm Chấp nhìn nước mắt nước mũi của cô, yên lặng dời tầm mắt, vì không muốn bị cô mắng, hắn nói dối không tí cảm xúc nào: "Ừ, không xấu.

"
Hai bạn nhỏ bị phạt nắm tay nhau mười phút.

Vừa hết mười phút, Thẩm Chấp gấp không chờ nổi mà buông tay cô ra, Trà Trà xoa đôi mắt, "Cậu tên gì thế?"
Cậu bé phớt lờ cô.

Tài xế Thẩm gia đã tới cung văn hóa đón hắn.


Trà Trà chỉ thấy hắn không thèm quay đầu lại đi lên một chiếc xe rất quý giá, cô có chút khổ sở, xoay người nói với Vu Cố: "Mấy bạn nhỏ ở nhà trẻ quý tộc hình như không muốn chơi cùng chúng ta.

"
Cô nói tiếp, "Rõ ràng tớ đáng yêu như vậy cơ mà.

"
Vu Cố không dám nhìn, nắm bàn tay béo béo của cô, "Đi thôi.

"
"Đi đâu thế?"
"Đưa cậu đi rửa mặt.

"
Bộ dáng của cô bây giờ thật sự rất kh/ủng bố.

Hồng hồng trắng trắng đan xen.

Trời ơi, xấu xấu.

Trà Trà rửa mặt xong lại thành cô bạn nhỏ trắng trẻo mập mạp, người gặp người thích ngay.

Cô chống khuôn mặt nhỏ của mình, đầu nhỏ không rõ vì sao lại có người bảo mình xấu.

Cô còn rối rắm vấn đề này mãi.

Vu Cố túm tay nhỏ của cô, mang cô lên xe bus về nhà, cậu thắt dây an toàn thật tốt cho cả hai.

Trà Trà còn nhắc mãi: "Về sau tớ cũng muốn ngồi siêu xe, cực kỳ phong cách, cũng muốn đi nhà trẻ quý tộc nữa!"
"Ba ba của tớ khi nào mới mang phi cơ tới đón con gái bảo bối của người nhỉ?"
Vu Cố không còn từ gì để nói nữa, thuận tay lấy thịt bò viên trong cặp sách ra, bóc giấy gói, đưa cho cô: "Im miệng ăn thịt ngay, không được nói chuyện.

"
Quả nhiên chỉ có ăn thì chặn được miệng cô.

Sau khi Trà Trà về nhà còn nhớ mãi không quên, nói với mẹ: "Hôm nay con thất một bạn nam cực kì đẹp trai luôn.

"
Sở Thanh Ánh hỏi cô: "Đẹp như thế nào?"
Trà Trà nghĩ nghĩ, nghiêm túc đạp lại: "Giống như ngôi sao phát ra ánh sáng ấy.

"
Sở Thanh Ánh sờ sờ đầu cô nói: "Có lẽ về sau con và bạn ấy có thể gặp mặt đó.

"
Trà Trà không vui tí nào: "Sẽ không đâu, bạn ấy không thích con tí nào.

"
Không thích cô cũng không sao.

Cô vẫn có rất nhiều bạn.

Được rồi, lần sau mà có gặp được hắn, cô sẽ đem đường của mình cho hắn ăn.

.


Bình luận

Truyện đang đọc