TIỂU THÔN Y RANH MÃNH


Thế ngoại sơn trang.

Khuê phòng của Ngụy Tử Phù.

"Tiểu thư, thần y Triệu Đại Vĩ đến rồi!" Phùng Giai dẫn Triệu Đại Vĩ đến phòng của Ngụy Tử Phù, sau đó cô ấy rời đi.

Đứng ở ngoài cửa, Phùng Giải lặng lẽ quay đầu nhìn cửa phòng của Ngụy Tử Phù một cái.

Trong lòng thầm nghĩ không biết hai người ở bên trong có thể kết hợp lại hay không?
Từ nhỏ Ngụy Tử Phù đã yếu ớt nhiều bệnh, mặc dù ở nhà họ Ngụy cô được Ngụy gia chủ cưng chiều nhưng dù sao cũng là người sắp chết, cho nên toàn bộ nhà họ Ngụy đều không coi trọng cô.

Hiện giờ Triệu Đại Vĩ đã chữa khỏi bệnh cho Ngụy Tử Phù, có lẽ giữa hai người sẽ nảy sinh một chút tia lửa chăng?
Đối với chuyện này, Phùng Giai sẽ rất vui nếu hai người thành đôi.

"Triệu thần y, thiếu niên này thật tài giỏi, hoàn toàn xứng đôi với tiểu thư nhà chúng tôi!" Trong lòng Phùng Giai thầm nói.

Tại khuê phòng.

Ngụy Tử Phù đã quen, định cởi bỏ quần áo
Triệu Đại Vĩ cũng không lằng nhằng, nhanh chóng tiến vào trạng thái trị liệu cho Ngụy Tử Phù.

Nhưng mà dù sao Ngụy Tử Phù cũng là một mỹ nữ tuyệt thế, da dẻ trắng nõn mềm mịn, gương mặt đẹp đẽ như tạc, cả người toát ra một cỗ thánh khiết.


Điều này khiến trong lòng Triệu Đại Vĩ sinh ra một chút động tâm.

"Triệu thần y, y thuật của anh thật là lợi hại.

Tôi có cảm giác hiện tại tôi đã khôi phục hơn một nửa rồi, gần đây ăn cơm cũng có thể ăn được hai chén!"
Ngụy Tử Phù cảm kích nói: "Triệu thần y, tôi nghe nói anh không thu phí điều trị đúng không? Hay là như vậy đi, nếu như anh có tâm nguyện gì, chỉ cần anh nói ra, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó, giúp anh hoàn thành!"
Phùng Giai nói Triệu Đại Vĩ có một tổ huấn, không thể vì chữa bệnh mà kiếm chác một món lợi kếch sù, vì vậy nên Ngụy Tử Phù muốn dùng cách khác để biểu đạt lòng biết ơn đối với Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ nói thầm, đây quả là mệt nhọc thì có người tặng cái gối đầu.

Anh muốn mua lại khách sạn Trường Ca Thái Vi nhưng trong tay lại không có tài chính khởi động, mà những lời Ngụy Tử Phù nói trực tiếp khiến cho anh không cần phải chủ động cầu người.

Triệu Đại Vĩ rất biết thời thế nói: "Tôi muốn mua một cái khách sạn nhưng tôi không có tiền.

Tôi muốn mượn cô sáu ngàn vạn, hai năm sau tôi sẽ trả cô cả vốn lẫn lời."
"Mua khách sạn?"
Những năm gần đây tuy Ngụy Tử Phù ở thế ngoại sơn trang tu thân dưỡng tính nhưng cô ấy cũng đã đọc không ít sách liên quan đến kinh doanh.

Cô cũng từng thử qua một số ngành sản xuất, nhưng cũng vì sức khỏe không tốt cho nên cuối cùng cô vẫn phải bán đi công ty mà mình đã làm cho khởi sắc ra ngoài.

Hiện giờ sức khỏe của cô đã tốt lên rất nhiều, cũng có tinh lực để làm chuyện mà cô muốn làm.


Cho nên khi nghe Triệu Đại Vĩ nói muốn mua khách sạn, trong lòng cô lập tức có tính toán của riêng mình.

Mặt cười lộ vẻ ung dung, cô chủ động nói: “Triệu thần y, anh muốn mượn tiền tôi mở khách sạn, không bằng hợp tác với tôi mở khách sạn đi.

Như vậy thì anh có thể nhận được sự trợ giúp về kinh tế, mà cũng không cần phải mạo hiểm việc mua lại khách sạn.”
“Hiện tại trong ngành khách sạn cạnh tranh rất khốc liệt, cho dù anh có tài hoa nhưng cũng không thể đảm bảo một trăm phần trăm không thất bại, cho nên Triệu thần y, chúng ta hợp tác đi!”
“Hả?”
Chuyện này thật sự là ngoài dự liệu của Triệu Đại Vĩ.

Ai có thể nghĩ tới, Ngụy Tử Phù vậy mà lại muốn bước chân vào ngành kinh doanh khách sạn, muốn hợp tác với anh!
“Có thể thì có thể, nhưng hợp tác như thế nào?” Triệu Đại Vĩ muốn nghe Ngụy Tử Phù nói trước đã.

“Triệu thần y, anh dám mượn sáu nghìn vạn để mua khách sạn, trong tay ắt có thứ mà người khác không có.

Hơn nữa thứ này còn có thể khiến công việc kinh doanh của khách sạn khởi sắc, đúng không?”
Ngụy Tử Phù phân tích Triệu Đại Vĩ từng chút một, sau đó nói: “Như vậy đi, tôi bỏ vốn ra, anh bỏ kỹ thuật hoặc tài nguyên, chúng ta phân chia lợi nhuận.”
“Nhưng mà tôi muốn biết phân chia như thế nào, hơn nữa đòn sát thủ trong tay anh là gì?”
Triệu Đại Vĩ kinh ngạc nhìn Ngụy Tử Phù, có cảm giác mình đã đánh giá thấp cô nhóc này.

Nhìn đôi mắt trong suốt lộ ra vẻ thông minh, anh nói: “Là nấm dại, đó là một loại nấm lớn ở trong núi, vị của nó ngon hơn thị trường ít nhất là mười lần.

Mà hiện này loại nguyên liệu này chỉ có tôi mới có thể cung cấp.”

“Đây chỉ là một loại, mặt khác là y thuật của tôi, cô cũng đã biết rõ rồi.

Tôi có thể chế tác những dược vật bảo vệ sức khoẻ, thậm chí là chế tác cơm thuốc, điểm này chính là ưu thế khác với các khách sạn khác!”
“Cuối cùng là y thuật của tôi, có thể tạo nên mạng lưới quan hệ, chính bản thân tôi cũng trở thành điểm mạnh của khách sạn, chắc chắn là không hề thua kém!”
Ngụy Tử Phù trầm mặc!
Cô ấy lặng lẽ ngẫm nghĩ những lời nói của Triệu Đại Vĩ.

Sau một hồi trầm ngâm, cô ấy phát hiện, những gì Triệu Đại Vĩ rất có thể trở thành điểm mạnh cốt lõi của khách sạn, hơn nữa còn làm cho khách sạn chiếm ưu thế vô cùng lớn!
Nghĩ tới đây, nội tâm của cô đã quyết định được phân ngạch của khách sạn, biết phải phân chia như thế nào.

“Triệu thần y, như vậy đi, tôi bỏ ra một số vốn là sáu nghìn vạn, chiếm bốn mươi phần trăm cổ phần.”
“Anh chiếm sáu mươi phần trăm cổ phần của khách sạn, trong đó có bốn mươi phần trăm là dùng kỹ thuật để nhập cổ, hai mươi phần trăm còn lại là dùng nấm dại để nhập cổ, thế nào?”
Triệu Đại Vĩ lập tức nhắc nhở: “Chỉ có chín mươi phần trăm cổ phần thôi, bởi vì mười phần trăm khác nằm trong tay bạn của tôi, cho nên sự phân chia này của cô chưa thỏa đáng.”
“À, hóa ra anh còn có đối tác?”
Trong lòng Ngụy Tử Phù cảm thấy có chút tiếc nuối.

Thực ra cô ấy chỉ muốn hợp tác với một mình Triệu Đại Vĩ.

Thứ nhất là Triệu Đại Vĩ đáng tin.

Thứ hai, cô ấy muốn kéo gần quan hệ với Triệu Đại Vĩ! Tuy nhiên cũng không phải quan hệ nam nữ, mà là nói cô ấy muốn nhà họ Hứa đứng về phía Triệu Đại Vĩ!
Tuy nhiên, nghĩ tới đối tác thần bí kia cũng chỉ nắm mười phần trăm cổ phần, chút ngăn cách trong lòng Ngụy Tử Phù cũng giảm bớt đi rất nhiều.

Cuối cùng, cô ấy cho ra một phương án trung bình: “Vậy thì bốn mươi lăm phần trăm, còn lại mười phần trăm của bạn anh, tuy nhiên anh phải cung cấp miễn phí, số nấm dại chiếm đại khái mười phần trăm là được.

“Còn chuyện mười phần trăm là nhiều hay ít, tôi cảm thấy sử dụng sáu nghìn vạn làm chuẩn, định giá sáu trăm vạn đi.” Ngụy Tử Phù cười nói: “Triệu thần y, tôi cảm thấy rất hợp lý, anh không đến mức sẽ giảm phần trăm cổ phần của tôi đó chứ?”
Ngụy Tử Phù tỏ ra tủi thân, quả thực là khiến người khác yêu thương.


“Không thành vấn đề.”
Ngụy Tử Phù bỏ ra sáu nghìn vạn, nếu như bốn mươi phần trăm cổ phần là cũng không có thì quả là có hơi không thể nào nói nổi.

Mà anh lại nắm giữ năm mươi phần trăm cổ phần, vậy cũng chính là nắm giữ quyền phát biểu, cũng không mất mát gì cả.

Hơn nữa Ngụy Tử Phù lại hạ thấp tư thái như vậy, bày tỏ thành ý như thế, anh lại càng không tiện từ chối.

Vì thế, Triệu Đại Vĩ đồng ý một cách sảng khoái.

“Hợp tác vui vẻ!”
Bởi vì có chút kích động, Ngụy Tử Phù xoay người, chuẩn bị đập tay hoan nghênh hợp tác với Triệu Đại Vĩ.

Thế nhưng…
Triệu Đại Vĩ vốn đang trị liệu cho Ngụy Tử Phù, với lại trên người của cô ấy cũng vô cùng mát mẻ.

Ngụy Tử Phù bất ngờ xoay người khiến Triệu Đại Vĩ trong chốc lát không biết nhìn đi đâu.

Ngụy Tử Phù cũng lập tức nhận ra điều không đúng, cô ấy đỏ mặt quay người lại nói: “Triệu thần ý, vừa nãy anh không nhìn thấy gì cả đúng không?”
“Đúng vậy!”
Không thể không nói, cô gái Ngụy Tử Phù này có IQ và EQ cũng rất cao, chỉ một câu nói đơn giản đã hoá giải sự xấu hổ giữa hai người!
Thế nhưng…
Mặc dù là vậy nhưng sự thật cũng đã xảy ra.

Ngụy Tử Phù thẹn thùng, hai má đỏ hồng..


Bình luận

Truyện đang đọc