TIỂU THƯ MÈO CỦA ANH


Phong Hiểu Hàn bật khóc, lần đầu tiên Cửu An nhìn thấy hắn rơi nước mắt, hắn tóm lấy cánh tay cô ta: “Cô đã làm gì Yên Sơ của tôi rồi? Cô nói đi!”
Tay Cửu An dừng giữa không trung, gương mặt cô ta phút chốc vặn vẹo, toàn bộ bất mãn lẫn cam chịu bấy lâu nay đều bộc phát.
“Tôi làm gì con khốn đó? Tôi chỉ cho nó biết rõ vị trí của nó ở đâu mà thôi.”
“Hiểu Hàn à, cô ta không đáng, không đáng mà! Anh quên rồi sao? Hồi trước cô ta bắt nạt anh, sỉ nhục anh thậm tệ.

Anh tha thứ cho cô ta sao?”
“Chuyện này thì liên quan *** gì đến cô? Cô lắm chuyện vậy làm gì?”
Phong Hiểu Hàn tức điên, ném chai rượu trong tay vào vách tường đối diện, vỡ tan nát.

Cửu An nước mắt rưng rưng: “Liên quan gì đến em ư? Em thích anh lâu như vậy, anh cố tình không nhận ra hay sao?”
Hắn thấy nực cười: “Cô thích tôi nên bắt tôi phải động lòng với cô? Không làm được liền ra tay với người mà tôi thương?”
Cửu An cúi mặt, nước mắt cứ thế rơi xuống: “Phong Hiểu Hàn, làm ơn nói cho em biết được không? Rốt cuộc em thua kém Đạm Yên Sơ ở điểm gì? Em có gì không tốt mà bao năm nay anh vẫn luôn lạnh lùng với em như thế?”
Cửu An từng nghĩ bản thân dù gì cũng là hoa khôi, gia thế tốt, sự nghiệp không tồi, nếu không vì một lòng một dạ với Phong Hiểu Hàn thì có lẽ giờ đây cũng hạnh phúc với người con trai yêu thương cô ta, thậm chí có khi đã kết hôn rồi.
Cô ta dốc hết tâm sức vun đắp cho tình cảm này để rồi nhận lại những lời cay nghiệt từ người mình thương.
“Tôi không thích cô.

Chưa bao giờ thích cô.


Trước đây không, bây giờ không, tương lai cũng không!”
“Nếu Đạm Yên Sơ có mệnh hệ gì, tôi sẽ tính sổ với cô!”
Cô ta trừng mắt không dám tin: “Anh còn muốn tìm nó sao? Nó là người đã tiết lộ bí mật thương nghiệp, vụ này mà làm lớn chỉ có nước đi tù mà thôi!”
Cô ta tưởng bản thân là kẻ mù quáng vì tình rồi, không ngờ Phong Hiểu Hàn còn nặng tình hơn nữa.
“Tôi mặc kệ thương nghiệp gì đó.

Của tôi cũng là của cô ấy! Cô ấy muốn tôi dẹp công ty tôi cũng chịu!”
“Anh!!!”
Cửu An thở hổn hển, lồ ng ngực phập phồng, kích động kêu lên.

Nghĩa là sao? Nghĩa là tất cả những gì cô ta dày công dàn dựng thời gian qua đều trở nên vô nghĩa rồi ư?
Nhưng liền sau đó, Cửu An không nhịn được mà bật cười, giọng cười càng lúc càng trở nên bi3n thái: “Phong Hiểu Hàn, anh tỉnh lại đi! Đạm Yên Sơ không quay lại nữa đâu!”
“Cô có ý gì?”
“Lúc anh lên giường với tôi, tôi đã chụp hai bức ảnh gửi cho nó.

Ha ha.

Chắc vì thế nên nó mới bỏ đi!” Cửu An cười đến chảy cả nước mắt: “Đạm Yên Sơ đúng là đứa ngu dốt, ai nói gì cũng tin.

Trước đây như vậy, bây giờ cũng chẳng khác gì.

Đáng đời nó!”
“Cửu An, cô đúng là bị bệnh rồi! Mẹ kiếp, bị thần kinh thì đi khám đi, ở đây nghĩ cách hãm hại người khác!”
“Phong Hiểu Hàn, nói cho anh biết vài chuyện.

Hai người chia tay cũng là do tôi, Đạm Yên Sơ bị hủy tư cách thi tốt nghiệp và cả việc bị cô lập ở công ty, tất cả đều là tôi làm hết!”
“Cô…”
“Tất cả là lỗi của anh! Nếu ngày đó anh đồng ý lời tỏ tình của tôi thì Đạm Yên Sơ không thảm như vậy đâu.

Anh tự nghĩ lại xem bản thân nói yêu thương nó, nhưng anh biết được bao nhiêu về nó hả?!”

Cửu An nở một nụ cười đầy vẻ mỉa mai: “Ha ha, có khi còn chẳng hiểu nó bằng tôi ấy chứ!”
Cô ta đứng dậy bước ra cửa, trước khi đi còn quay lại nói thêm: “Vậy cũng không tệ.

Cả ba chúng ta đừng ai mong được hạnh phúc cả!”
***
Tôi gặp được người bạn mới, là con ngỗng được nuôi gần đó.

Dạo gần đây tôi mới biết người ta còn nuôi cả ngỗng giữ nhà thay cho chó.
Bạn ngỗng nhà hơi béo, được nuôi đến lông trắng mướt, ngày nào cũng ra sân vườn chải chuốt đi loanh quanh.
Tôi không biết ngỗng là loài thế nào, nhưng sau khi tiếp xúc với Mây Trắng (tên tôi tự đặt cho bạn ngỗng) tôi cảm thấy ngỗng cũng khá thông minh.

Mây Trắng có trí nhớ tốt, nó nhớ được con người, phân biệt được ai là ai qua hình dạng, điệu bộ và giọng nói, nó cũng biết bên cạnh mình có bạn chó mèo nào và nhớ được tình huống và môi trường xung quanh.

Thế nên những gì bất thường, xáo trộn dù là nhỏ, kẻ lạ xuất hiện thì Mây Trắng sẽ chào đón bằng tiếng kêu và thái độ hung hăng.
Khiếp! Cũng dữ dằn phết.
Mây Trắng biết tôi là mèo lang thang, ngủ nhờ ở chùa nên cứ khi có món gì ngon đều không quên phần tôi.
Tôi rất cảm động.
Chung quy vì tôi không có nhiều bạn bè.

Cấp Một, cấp Hai toàn lủi thủi một mình.

Lên cấp Ba thì quen biết Ngọc Diệp, thân với Tú một chút, sau này mới ở bên Phong Hiểu Hàn.


Trượt tốt nghiệp, tôi về quê, không thân thiết với ai.

Lên thành phố, ở chỗ làm tôi đều giữ khoảng cách nhất định với đồng nghiệp, nhiều năm nay về phương diện tình cảm tôi luôn lẻ loi như thế.
Biến thành mèo, tôi lại có bạn thân.

Mây Trắng cùng tôi ngồi trên thảm cỏ xanh rì, tôi cuộn tròn nằm bên cạnh, nhìn ngắm hoàng hôn đang buông xuống.
Ai dà, lại một ngày nữa đã trôi qua rồi.
Mây Trắng kêu lên hai tiếng: “Về thôi.”
Tôi duỗi người, rảo bước trở về chùa.

Đêm về nương nhờ cửa Phật, bên tai văng vẳng tiếng tụng kinh, tôi theo đó mà lặng thầm cầu nguyện.

Cầu cho mẹ tôi luôn khỏe mạnh.

Cũng cầu cho hắn sống hạnh phúc thay tôi..


Bình luận

Truyện đang đọc