TIỂU THỤ Ở HOANG DÃ

Nam nhân đi sau cùng kia nhìn qua cao tầm 1m9, để tóc ngắn, gương mặt góc cạnh rõ ràng trông lạnh nhạt kiệm lời.

Dáng người hắn cao to vừa nhìn là biết sức lực rất lớn, cơ bụng rắn chắc làm người đỏ mặt, làn da ngăm đen lộ ra chút màu mật, mồ hôi chảy dọc từ trên xuống càng thêm cảm giác dụ hoặc.

Trong đầu Bách Nhĩ nổ thành hồ nhão, tiếp tục nhìn xuống liền bắt gặp bắp đùi thô to chắc nịch. Chân hắn không mang giày làm lộ ra bàn chân dày rộng. Tuy rằng có một tầng kén dày nhưng trái lại Bách Nhĩ cảm thấy gợi cảm muốn chết.

A! Trời ơi!

Bách Nhĩ kín đáo nhìn bên hông Thương Viêm, ở đó treo một khối da thú màu xám. Phía dưới váy da thú dường như cất giấu mãnh thú có thể tùy thời thoát khỏi nhà giam lao ra làm Bách Nhĩ tim đập nhanh hơn. Hắn bất giác lùi ra sau một bước, suýt chút nữa hai chân mềm nhũn ngồi trên mặt đất.

"Ca ca". Mạn Đạt cao hứng tiến lên, nhìn hung thú to lớn Thương Viêm vác trên vai lộ ra kinh hỉ: " Ngươi thật lợi hại, cự thứ thú đều có thể săn được".

Gương mặt lãnh khốc của Thương Viêm xuất hiện vẻ tươi cười, đưa tay xoa đầu Mạn Đạt: "Ừm, buổi tối có thịt ăn".

A a a a a! Bách Nhĩ đứng một bên hâm mộ muốn chết, hắn cũng muốn được Thương Viêm xoa đầu!

Nam thần ơi, nhìn ta này!

Như là chú ý đến còn có người nhìn mình, Thương Viêm quay đầu qua, sau khi thấy là bạn lữ được khế ước của Xích Vĩ hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt đi.

Bách Nhĩ cảm thấy hơi tủi thân, Thương Viêm hình như không thích bộ dáng của hắn cho lắm.

Nhưng mà cũng đúng, hiện tại hắn vẫn còn mang thân phận vị hôn phu của Xích Vĩ. Mà Xích Vĩ và tù trưởng vẫn luôn nhằm vào Thương Viêm, lại thêm trước đây nguyên thân che chở Xích Vĩ như vậy. Thương Viêm có ấn tượng tốt với hắn mới lạ!

Không thể được, hắn phải thay đổi tình trạng hiện tại. Phải khiến Thương Viêm nhìn hắn bằng con mắt khác mới được.

Mạn Đạt thèm chảy nước miếng nhìn con cự thứ thú trên vai ca ca mình. Hung thú này lớn như vậy để lại mùa đông ăn, phần dư lại tối nay có thể ăn trước nhỉ?

"Đúng rồi. Ca, đêm nay có thể để Bách Nhĩ đến ăn cùng không? Hắn đào quả của khổ diệp thảo, chúng ta cùng ăn..... " Mạn Đạt càng nói càng nhỏ tiếng, chột dạ.

Mọi người đều biết quả của khổ diệp thảo không ăn được, ăn vào sẽ đau bụng rất lâu.

Ánh mắt của Thương Viêm dừng trên người Bách Nhĩ.

Mặt Bách Nhĩ nóng lên, trong lòng kích động muốn chết. A a a a a nam thần nhìn ta rồi, làm sao đây? Ta bây giờ vừa đen vừa gầy lại còn xấu.

"Có thể".

Hắn nghe Thương Viêm nói như vậy sau đó nhìn Thương Viêm vác hung thú rời đi.

"Tốt quá rồi! Bách Nhĩ, đêm nay ngươi cùng ăn thịt với chúng ta đi, ta chia cho ngươi ít rau, chắc chắn để ngươi ăn đến no". Mạn Đạt kích động kéo tay Bách Nhĩ nói.

Bách Nhĩ thấy ấm áp trong lòng, thịt ở hoang dã rất trân quý, vì vậy mọi người sẽ không chia cho người khác. Mùa đông sắp tới rồi, một ngụm thịt có thể sống thêm vài ngày, chia cho người khác một ngụm bản thân mình liền mất một ngụm a.

Về sau hắn không chỉ phải đối tốt với Thương Viêm, còn phải đối tốt với Mạn Đạt, không thể làm Mạn Đạt hối hận khi chia cho hắn phần thịt này.

Phải đem tiểu bằng hữu Mạn Đạt nuôi cho béo nha!

Bách Nhĩ và Mạn Đạt theo sau đoàn người đi săn trở về, hướng về phía doanh địa. Suốt đường đi Bách Nhĩ vẫn luôn chăm chăm nhìn eo lưng của Thương Viêm, nhìn cánh tay cơ bắp tráng kiện đẹp đẽ hướng phía trước giơ lên nắm lấy hung thú. Còn có xương bả vai to rộng rắn chắc, cơ bắp rõ ràng không hề có chút thịt thừa, thật sự là mang đậm hương vị nam nhân.

Hắn không muốn nhiều lắm, cắn một ngụm thôi là được, hắc hắc.

Bách Nhĩ bỉ ổi cười.

(Chời đất ơi)

"Các dũng sĩ đã trở về! Đi săn trở về rồi!"

"Thật nhiều thịt a".

" Đúng vậy, hôm nay thu hoạch thật nhiều".

Thấy tiểu đội đi săn đã trở lại, người trong doanh địa lập tức vây lại, hai mắt sáng lên nhìn mấy con dã thú, hung thú. Từng gương mặt ngăm đen khô gầy hiện lên vui vẻ, mấy đứa con nít trần tru.ồng vây xung quanh chạy tới chạy lui.

Gần đây hung thú trở nên hung mãnh hơn, có thể thu hoạch nhiều như hôm nay là không dễ dàng.

Tù trưởng đã tới, Xích Vĩ và Bạch Linh đi theo bên người.

Xích Vĩ nhìn thấy con hung thú Thương Viêm đang vác trên vai liền hơi siết chặt nắm tay.

Hôm nay Thương Viêm vậy mà may mắn như vậy,  cự thứ thú cũng bị hắn săn được.

Bạch Linh an ủi nhìn Xích Vĩ.

Tù trưởng Cự Ba nhìn về phía cự thứ thú, hai mắt vẩn đục hiện lên một tia tinh quang.

Cự thứ thú là tam cấp hung thú, tinh hạch không tồi chỉ là cực kì hung hãn, bình thường khó mà bắt được.

Tiểu đội đi săn đem con mồi bắt được toàn bộ đặt trên mặt đất, bởi vì là cùng nhau đi săn nên phân chia thịt dựa trên công lao. Chỉ có Thương Viêm vẫn vác cự thứ thú hình dạng giống con trâu không có ý định buông xuống.

Đây là hắn tự mình săn được, trong bộ lạc ngoài Xích Vĩ thì cũng chỉ có hắn là tam cấp chiến sĩ thân thể cường hãn mới không sợ hai cái sừng nhọn của cự thứ thú.

"Tù trưởng, chút nữa ta lại đến lấy phần thịt của mình". Thương Viêm nhàn nhạt nói, xoay người muốn đi.

"Chậm đã". Tù trưởng Cự Ba mở miệng.

Hắn dạo một vòng quanh Thương Viêm, bỗng nhiên đứng lại, tròng mắt vẩn đục chuyển động một chút, duỗi tay chỉ cự thứ thú: " Con cự thứ thú này là Xích Vĩ phát hiện, cho dù là bị ngươi săn được thì hắn cũng có công lao. Nhà ngươi có Man Đạt, còn có a phụ ngươi muốn ăn thịt. Xích Vĩ liền từ bỏ phần thịt đó. Nhưng mà tinh hạch ngươi phải phân cho Xích Vĩ ".

Đệt, có biết xấu hổ không? Bách Nhĩ ở trong lòng chửi ầm lên.

Phải giúp Thương Viêm đoạt lại cự thứ thú tinh hạch!

Những người trong tiểu đội đi săn với Thương Viêm nhìn thoáng qua nhau, không dấu vết siết nắm tay.

Tổng cộng có tám người, quan hệ giữa bọn họ và Thương Viêm khá tốt, cũng biết rõ Thương Viêm hôm nay tiêu hao bao nhiêu sức lực mới săn được cự thứ thú, thậm chí suýt bị nó đâm xuyên bụng.

Mà Xích Vĩ chẳng qua là ở rất xa nhìn thấy con cự thứ thú này mà thôi. Trên thực tế dù cho Xích Vĩ không nói bọn họ cũng đã nhìn thấy nó còn nghe được tiếng kêu, cần gì Xích Vĩ nhắc nhở.

Vậy mà hiện tại, tù trưởng lại yêu cầu Thương Viêm đem cự thứ thú tinh hạch chia cho Xích Vĩ!

Những người có quan hệ tốt với Thương Viêm đều không phục, trên mặt có vài phần tức giận, tay siết chặt.

Nhưng mà chống đối lại bọn họ sẽ bị coi là khiêu khích tù trưởng. Trước kia bọn họ thay Thương Viêm nói chuyện, suýt chút nữa bị đuổi khỏi bộ lạc, Thương Viêm cũng đã nói không cần mạo hiểm vì hắn.

Cho nên những người này chỉ có thể cắn chặt răng nhịn.

Mùa đông sắp tới rồi, bọn họ không thể bị trục xuất nếu không sẽ chết chắc. Bọn họ chết cũng không sao, nhưng mà vẫn còn người thân, không thể để người thân cũng bị trục xuất.

"Thế nhưng trên người cự thứ thú hữu dụng nhất chính là tinh hạch nha". Một giọng nói vô tội đột nhiên vang lên.

Không sai! Thứ hữu dụng nhất trên người cự thứ thú là tinh hạch! Những người quan hệ tốt với Thương Viêm đều kích động, muốn nhìn xem ai lại có can đảm như vậy thay Thương Viêm nói chuyện. Chỉ là nhìn một cái xong, bọn họ đồng loạt há hốc mồm.

Cái người đi ra từ sau Thương Viêm còn không phải là Bách Nhĩ sao? Chính là bạn lữ tương lai lười biếng vô dụng của Xích Vĩ!

Chẳng phải hắn thích Xích Vĩ sao? Nếu Xích Vĩ lấy được tinh hạch khẳng định sẽ nhanh chóng lên cấp, đến lúc đó người vui vẻ nhất còn không phải là hắn sao? Hắn vậy mà lại nói giúp Thương Viêm.

Ô Lâm sau lưng căng cứng, cảnh giác nhìn Bách Nhĩ.

Hắn là bạn bè tốt nhất của Thương Viêm, từng được Thương Viêm cứu một mạng. Nếu không phải cần bộ lạc bảo vệ bạn lữ và hài tử, hắn đã sớm rời khỏi bộ lạc làm người chán ghét này.

Tù trưởng đối xử bất công với Thương Viêm hắn vẫn luôn thấy được.

Những người khác có qua lại với Thương Viêm cũng nhìn Bách Nhĩ, trong mắt đầy địch ý.

Bách Nhĩ cảm nhận được tầm mắt của họ chỉ lộ ra tươi cười, gật gật đầu với bọn họ.

Ô Lâm và những người khác sửng sốt. Bách Nhĩ sao lại cười với bọn họ, hơn nữa ngày thường hắn nhát gan thẹn thùng không thích nói chuyện, sao bây giờ lại cười đến là nhẹ nhàng ấm áp như vậy?

Sau khi trấn an bạn bè của Thương Viêm, Bạch Nhĩ làm như không thấy ánh mắt uy hiếp của tù trưởng, hắn vỗ vai Mạn Đạt, nói: "Tù trưởng, Xích Vĩ chỉ nói một câu vô nghĩa là có thể có được cự thứ thú tinh hạch sao? Đây cũng quá không công bằng rồi đó. Nghe nói lúc đó mọi người đều nhìn thấy, chỉ là sợ kinh động nó mới không la tổ. Không giống như một số người, không màng an nguy của mọi người, la to kinh động cự thứ thú".

Bách Nhĩ trào phúng nhìn sắc mặt xanh mét của Xích Vĩ cũng không màng tới ánh mắt âm lãnh của tù trưởng tiếp tục nói: "Bởi vì cự thứ thú bị kinh động, Thương Viêm mới bị ép liều chết một lần. Nói cách khác mọi người sẽ có nguy hiểm, như vậy xem ra là Thương Viêm cứu cả tiểu đội đi săn rồi. Ô Lâm, ngươi nói có đúng không? "

Theo lời Bách Nhĩ nói, mọi người càng lúc càng giật mình, Bạch Linh và những người khác cảm thấy Bách Nhĩ điên rồi, khẳng định là bị Xích Vĩ lạnh lùng lâu ngày nên cố ý trả thù.

Ô Lâm lại không quan tâm, cao hứng gật đầu: "Đúng vậy. Tù trưởng, chuyện chính là giống như Bách Nhĩ nói. Thương Viêm xác thực đã cứu chúng ta".

Có Ô Lâm dẫn đầu, bằng hữu của Thương Viêm trong tiểu đội đi săn đều tỏ vẻ đồng ý với lời của Bách Nhĩ. Còn lại những người ủng hộ Xích Vĩ cũng không tiện làm bộ không biết tình huống lúc đó cho nên cố gật đầu thừa nhận.

Tù trưởng sắc mặt trầm xuống, ánh mắt âm u hung dữ nhìn chằm chằm Bách Nhĩ: "Nếu như vậy, tinh hạch này đúng là thuộc về Thương Viêm".

Sau khi tù trưởng Cự Ba tuyên bố tinh hạch cự thứ thú thuộc về Thương Viêm, Bách Nhĩ cảm nhận được hai tầm mắt nhìn mình.

Một là của Xích Vĩ mang theo bất mãn và chán ghét.

Còn lại là của Thương Viêm, tuy chỉ là liếc nhẹ một cái mang theo sự kinh ngạc nhưng đối với Bách Nhĩ mà nói, đây là một phần thưởng lớn.

Nếu Bách Nhĩ là một con chó nhỏ, chắc chắn hắn đã điên cuồng vẫy đuôi.

"Xong rồi thì ta đi trước". Thương Viêm vác cự thứ thú đi về bên trái của doanh địa.

Mạn Đạt kéo tay Bách Nhĩ, hắn đối diện với ánh mắt tù trưởng có chút cứng người, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi thôi Bách Nhĩ".

"Ừm ừm".

Bình luận

Truyện đang đọc