Đã rất lâu rồi Bạch Tinh không chơi tận hứng như vậy, thẳng đến đêm dài khi về khách điếm, nàng còn lưu luyến ghé vào bên cửa sổ, ngơ ngẩn ngắm nhìn ngọn đèn dầu dưới lầu.
Đèn lồng trên phố đang thiêu đốt, đôi mắt một đen một lam cũng đang thiêu đốt, ánh sáng bên trong sáng quắc, phảng phất hai ngọn lửa vĩnh viễn không tắt.
Vị trí khách điếm này rất tốt, vô số đám người ầm ĩ đi qua trước cửa, lưu lại hoan thanh tiếu ngữ.
Chỉ cần đẩy cửa sổ ra, là có thể thấy mấy ngọn đèn dầu chạy dài mấy con phố.
Luôn có những người ham thích cuồng hoan trước lúc tan cuộc, trước mắt đã là đêm 16 tháng giêng, lại còn không đến 1 canh giờ, hội đèn lồng tết Thượng Nguyên mỗi năm một lần sẽ liền kết thúc, tất cả náo nhiệt và ồn ào náo động sẽ tan hết trong một đêm, đồng thời cũng vẽ lên một dấu chấm câu cho tết này.
Bạch Tinh bỗng có chút phiền muộn, là một loại phiền muộn khi náo nhiệt cực hạn qua đi.
Loại cảm giác này mới vừa nhú lên, ngay cả chính nàng cũng có chút kinh ngạc, quá mức phong phú, quá mức tinh tế, lại quá mức xa lạ.
Dù sao không quá giống cảm tưởng mà nàng của trước đây sẽ có.
"Ai, thật tiếc nuối, phải kết thúc nha.
" Mạnh Dương dựa gần nàng ngồi xuống, cũng dùng tư thế giống vậy ghé vào cửa sổ, sâu kín than một câu.
Bạch Tinh kinh ngạc mà nhìn chàng một cái, bỗng có chút kích động, nhịn không được mà rất nhỏ giọng hỏi: "Ngươi cũng cảm thấy tiếc nuối sao?"
Mạnh Dương gật đầu, "Đương nhiên rồi!"
Nói rồi lại thở dài, "Thật giống như ngắm hoa nở vậy, lúc nở tuy đúng là vui mừng, nhưng chờ chúng oanh oanh liệt liệt ấy, lại nhịn không được cảm thấy sợ hãi! ! Có đôi khi ta thậm chí sẽ nhịn không được mà nghĩ nha, đến tột cùng là từ thịnh chuyển suy như thế này là tốt, hay vẫn luôn bình bình đạm đạm là tốt.
"
Bạch Tinh đột nhiên cảm thấy tim mình mãnh liệt nhảy lên một chút, cái thứ vốn dĩ có chút mơ mơ hồ hồ, giờ đây giống như bị người lau đi hơi nước ngăn cách, hết thảy trở nên rõ ràng lên.
Phải nha, nàng chính là nghĩ như vậy nha, chẳng qua là bất hạnh không cách nào mở miệng.
Nhưng mà hiện tại lại có người nói thay nàng từ đầu đến cuối.
Kỳ diệu cỡ nào nha!
Bọn họ phân biệt là 2 người hoàn toàn bất đồng, nhưng lúc này lại có được ý tưởng giống nhau! ! Sau khi ý thức được điểm này, ngay cả không khí quanh người nàng phảng phất cũng càng mềm mại chút.
"Cái thứ gì mà tiếc nuối với không tiếc nuối?" Trong miệng Liêu Nhạn cắn một viên hồ lô ngào đường, trong tay còn cầm một cái bánh xốp chiên, vừa nói vừa đi qua đây, cũng chen từ bên người bọn họ nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.
Nhưng mà chàng ta cái gì cũng không nhìn thấy.
"Tinh Tinh, ngươi chính là bị con mọt sách hồ ly tinh này làm hư rồi, cả ngày nghĩ bảy nghĩ tám! ! " Chàng ta bẹp bẹp miệng, một vòng cặn vỏ xốp trên đó ào ào rớt xuống.
"Ngươi đây là gọi gỗ mục không thể khắc.
" Bạch Tinh khó được tổn hại chàng ta một câu.
"Mấy vị," Tiểu nhị khách điếm xuất hiện ngoài cửa, nhẹ nhàng gõ cửa phòng một chút, "Phía dưới có một người Hoàng Lại Tử nói đến tìm một vị Bạch cô nương, ngài xem?"
Hoàng Lại Tử chính là tên móc túi bị Liêu Nhạn hiếp bức giúp đỡ hỏi thăm tin tức lúc trước kia.
Bạch Tinh gật gật đầu, "Bảo hắn đi lên đi.
"
Mấy ngày liền không có tin tức, hôm nay lại đột nhiên lại đây, nói không chừng là có tin của Tống lão đại với Mã lão nhị đây.
Tới đây quả nhiên là Hoàng Lại Tử, truyền cũng quả nhiên là tin của Tống lão đại với Mã lão nhị.
"Bạch cô nương, hai vị gia, mấy ngày nay tiểu nhân mang theo mấy huynh đệ không ăn không uống nhìn chằm chằm các cửa, cuối cùng đã hỏi thăm được chút dấu vết để lại.
"
Ước chừng là không muốn mất bút mua bán lớn này, trước lúc Hoàng Lại Tử tới còn cố ý tu chỉnh một phen, tóc búi đến chỉnh chỉnh tề tề, trên người cũng mặc xiêm y vải bông sạch sẽ, nếu không phải giữa mày có một tia đáng khinh như cũ, quả thực là khác nhau như hai người với tên móc túi trước kia.
Liêu Nhạn liền vẫy vẫy nắm tay dính váng dầu với hắn ta, "Có rắm thì thả, ngươi lại nói mấy cái có cái không đó, coi chừng lão tử đánh chết ngươi.
"
Vốn dĩ Hoàng Lại Tử chỉ muốn được chỗ tốt, không nghĩ tới Liêu Nhạn trực tiếp không để mình bị đẩy vòng vòng, lập tức sợ tới mức rụt rụt cổ, xoa xoa tay nói: "Dạ dạ dạ! ! "
Hoàng Lại Tử thật đúng là không ngu ngốc, lần trước cầm bạc của Bạch Tinh rồi cũng không cất giấu, mà là cắn răng nhẫn tâm gọi mấy gã du thủ du thực nhỏ cơ linh, rải đi ra ngoài thám thính tin tức các đường.
Lực lượng của một người, rốt cuộc là có hạn, nhưng người nhiều liền không giống nhau.
Mấy ngày xuống, thật đúng có chút manh mối.
Khoảng thời gian trước hai nhà Hắc Phong tiêu cục với Hồng Chi tiêu cục ầm ĩ quá dữ, hơn phân nửa giang hồ đều nghe được tiếng gió, cũng có không ít kẻ muốn đục nước béo cò chiếm hời lại đây, muốn xem chút xem có thể trộn lẫn một chân không, trong đó có cả Tống lão đại với Mã lão nhị.
Kẻ thù của huynh đệ bọn hắn ở ngay trong tòa thành này, nếu có thể tùy tiện giúp một trong 2 tiêu cục kia vớt một bút, sau đó lại chính tay đâm kẻ thù, chẳng phải một công đôi việc sao?
Hai kẻ kia nghe được tiếng gió liền đuổi sang bên này, cơ mà không ngừng đẩy nhanh tốc độ cũng không đuổi kịp, lúc ấy liền tức điên.
Bọn hắn cũng biết thanh danh mình không tốt, là tội phạm truy nã và đối tượng chú ý trọng điểm của không ít châu phủ, liền trực tiếp không đến thành, mà là lựa chọn nghỉ chân ở một khách điếm nhỏ ở ngoại ô, thuận tiện tìm hiểu tin tức.
Sau lại biết được kỳ binh của Hắc Phong tiêu cục chính là con ả nhỏ Bạch Tinh kia, lập tức vui sướng lên.
Thật là trời cũng giúp ta! Có tin tức này, thứ nhất là chứng minh hiện tại con ả này xác thật ở ngay trong Tuy Sơn châu thành, thứ hai là nghe nói nàng thân chịu trọng thương, tình cảnh cả người máu ngày đó, bao nhiêu người đều nhìn thấy, lúc này mới qua mấy ngày chứ? Chắc chắn còn chưa khôi phục tốt được.
Một đao khách bị thương chính là lão hổ gãy nanh, lúc này không giết còn chờ đến khi nào?.