TIỂU TỔ TÔNG CỦA ANH RẤT NGỌT NGÀO LẠI HOANG DÃ

Editor: Amy

...

Người nhà?

Ninh Ly sững sờ trong chớp mắt.

Đôi mắt Diệp Sứ sáng lên: "Là mẹ đến sao?"

Sở trưởng nhìn cô một cái, khoát tay áo. "Không phải tìm cô, chờ trước đi."

Diệp Sứ giật mình.

Người nhà Ninh Ly, không phải chỉ có một người kia sao?

Nhưng xem tình huống này, tựa hồ không phải Tô Viện tới.

Ninh Ly đi về phía cửa.

Vị sở trưởng kia lại nhìn cảnh sát phụ trách thẩm vấn lúc trước một cái, có chút khẩn trương hỏi Ninh Ly: "Lúc trước ở đây không chịu ủy khuất chứ?"

Cảnh sát dân sự kia rốt cục cũng ý thức được cái gì, vội vàng nói: "Không có không có, chính là hỏi mấy vấn đề."

Ánh mắt anh lại nhìn Ninh Ly thay đổi.

Có thể làm cho sở trưởng tự mình tới đây, tiểu cô nương này thân phận không đơn giản a!


Ninh Ly mơ hồ đoán được điều gì đó, đi theo ra ngoài, vừa đến cửa lại chỉ chỉ Ngụy Tùng Triết, hỏi: "Bạn tôi có thể đi cùng nhau không?"

Tình hình trong nhà Ngụy Tùng Triết phức tạp, tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại cho gia đình.

Sở trưởng gật đầu: "Được! Cùng nhau đi!"

Mấy người Mạnh Giang xôn xao, cũng muốn đi ra ngoài.

Cảnh sát nhíu nhíu mày: "Ai, mấy người các cậu, làm cái gì đây, đều thành thật cho tôi một chút!"

Nhìn bộ dáng này, đắc tội mọi người còn không biết!

Đám người Mạnh Giang lợi hại hơn nữa, cũng không dám nháo ở chỗ này, chỉ có thể nhịn xuống.

Hắn liếm liếm môi, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Diệp Sứ.

"Ai, chuyện gì đang xảy ra vậy? Người nhà các cô như thế nào chỉ đón Ninh Ly, mặc kệ cô?"

....

Ninh Ly vừa đi ra, liền nhìn thấy ở đại sảnh một thân ảnh cao lớn cao ngất.


Anh đứng ở đó, một tay đút túi, tóc đen thoáng có chút lộn xộn.

Nghe được động tĩnh, anh ngước mắt nhìn về phía này.

Ninh Ly thẳng tắp đụng phải đôi mắt thâm thúy dày đặc kia.

Ngụy Tùng Triết đi theo phía sau cô, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Chị Ly, đây chính là người trong nhà chị đúng không? Sao lúc trước em không nghe chị nói vậy?"

Người nhà... Ninh Ly bỗng nhiên cảm thấy lỗ tai có chút ngứa.

Cô thì thầm: "Không phải ."

Lục Hoài Dữ nhíu mày.

Ngụy Tùng Triết vẻ mặt mơ màng: "Không phải sao? Không phải mà muộn như vậy đến cục cảnh sát để vớt chị ra?"

Ninh Ly: "..."

Sở trưởng tha thiết vạn phần tiến lên: "Lục nhị thiếu gia, đợi lâu rồi."

Lúc hắn nhận được điện thoại của Lục Hoài Dữ , thiếu chút nữa hoài nghi nhân sinh.

Có thể làm cho vị người tự mình tới tìm này, phải có thân phận gì?


Sau khi biết là thủ hạ của mình mang người trở về, lòng hắn liền treo lơ lửng, sợ làm chỗ nào không tốt, đem người đắc tội.

Lục Hoài Dữ cười cười: "Làm phiền sở trưởng Thiệu rồi, Trẻ nhỏ trong nhà không hiểu chuyện gì, mong ngài bao dung nhiều hơn."

"Lục nhị thiếu gia quá khách khí, chuyện này có phiền toái gì? Hơn nữa chuyện này là mấy tiểu tử kia có sai trước, Ninh Ly này thuộc về tự mình phòng vệ, hẳn là nên làm."

Vừa nói, hắn vừa nhìn Ninh Ly.

Không nghe nói Lục gia còn có vị tiểu thư này a...

Ninh Ly đi tới: "Nhị ca, sao anh lại tới đây?"

Lục Hoài Dữ trước tiên đánh giá cô một vòng, không trả lời câu hỏi này, ngược lại hỏi: "Bị thương không?"

Ninh Ly lắc đầu.

"Không có." Lục Hoài Dữ trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn về phía sở trưởng Thiệu.

"Mấy người này đều là học sinh lớp 12, chuyện này vẫn nên xử lý khiêm tốn một chút thì tốt hơn, sở trưởng Thiệu cảm thấy sao?"
Sở trưởng Thiệu có chút kinh ngạc.

Lấy tác phong làm việc của vị gia này, người của mình bị khi dễ, cư nhiên không truy cứu đến cùng, ngược lại muốn chủ động yên ổn?

"Vâng, tôi cũng nghĩ như vậy, tình huống đặc biệt, xử lý đặc biệt. Hơn nữa nói tóm lại, chỉ có một mình Mạnh Giang bị thương, nhìn xem lợi hại, kỳ thật không nghiêm trọng như vậy."

Từ bộ dáng không phục kỷ luật vừa rồi của hắn là có thể nhìn ra.

Vốn chuyện này nhất định là muốn thông bẩm với trường học, nhưng nếu Lục Hoài Dữ đã nói như vậy thì tiết kiệm được bước này.

Lục Hoài Dữ gật đầu.

"Vậy thì tốt rồi. Tuy nhiên, còn có một chuyện khác - mấy người Mạnh Giang dâm ô vị thành niên, tình tiết nghiêm trọng, tính chất ác liệt, vẫn nên xử lý theo quy định của pháp luật."

Sở trưởng Thiệu mông lung.
Lúc trước nói xử lý khiêm tốn, như thế nào chớp mắt, lại muốn truy cứu trách nhiệm của mấy người Mạnh Giang?

Khép lại... Hai chữ "khiêm tốn" này, cũng chỉ là nhằm vào chuyện Ninh Ly động thủ?

Hắn chần chờ mở miệng: "Lục nhị thiếu gia nói lời này không sai, nhưng Ninh Ly vẫn chưa bị tổn thương thực chất, mà nơi đó không có giám sát, chứng cứ không đủ, sợ là rất khó định tính —— "

Lục Hoài Dữ lấy điện thoại di động ra.

"Ghi âm, hẳn là có thể tính là chứng cớ chứ? Hơn nữa, theo tôi được biết, mấy người Mạnh Giang kia đều đã trưởng thành, có thể truy cứu trách nhiệm hình sự."

Sở trưởng Thiệu trong lòng "lộp bộp" một chút.

Lục Hoài Dữ  cái này vẫn có chuẩn bị mà đến.

Kỳ thật lúc trước Mạnh Giang chính là khách quen ở đây, nhưng bởi vì hắn trước sau như một giảo hoạt, phạm tội cũng rất ít lưu lại chứng cớ, mỗi lần đều là phê bình giáo dục xong việc.
Hết lần này tới lần khác đụng phải Lục Hoài Dữ, chỉ sợ là...

Hắn gật đầu.

"Lục nhị thiếu yên tâm, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc."

...

Lúc ra khỏi đồn cảnh sát, đã mười giờ.

Lục Hoài Dữ đứng ở ven đường.

Ngụy Tùng Triết còn có chút không kịp phản ứng, quay đầu lại nhìn cửa đồn cảnh sát vài lần.

Nơi này hắn không phải là lần đầu tiên tới, nhưng vẫn là lần đầu tiên thoải mái khách khí như vậy bị người đưa ra.

Vị Lục nhị thiếu gia này... Thực sự không bình thường!

Hắn nhịn không được lại hỏi: "Chị Ly, chị quen nhân vật này từ khi nào vậy? Rất có bài diện đi à nha?"

Ninh Ly ngước mắt lên, nhìn Lục Hoài Dữ ở phía trước một cái, không biết vì sao, trong lòng ngược lại sinh ra vài phần quẫn bách.

Cô như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, có một ngày, mình lại bị Lục Hoài Dữ từ đồn cảnh sát mang ra như vậy...
"Nhị ca, hôm nay làm phiền anh rồi."

Lục Hoài Dữ rũ mắt nhìn cô, Ninh Ly không hiểu sao cảm thấy có chút chột dạ, thoáng nghiêng tầm mắt.

"Như nào học cách đánh nhau?" Lục Hoài Dữ lạnh nhạt hỏi.

Trong điện thoại nghe được chút động tĩnh, đó cũng không phải là lần đầu tiên cô động thủ.

Ninh Ly mím môi.

Đánh nhau đối với cô mà nói không phải là chuyện hiếm lạ gì, nhưng Lục Hoài Dữ hỏi như vậy, không hiểu sao lại làm cho cô có loại cảm giác phạm lỗi...

Ngụy Tùng Triết ở bên cạnh nhịn không được xen vào: "Ai, loại chuyện đánh nhau này, đều là đập đập là được rồi! Lục nhị ca, anh không cần lo lắng, chị Ly  rất lợi hại, chỉ có loại người như Mạnh Giang, căn bản không đủ để chị ấy nhìn ——"

Ninh Ly nhìn hắn một cái: Không nói lời nào không ai nói cậu câm!
Ngụy Tùng Triết hoảng sợ che miệng.

Ồ, điều đó không nói được sao?

Lục Hoài duo cực nhẹ "A" một tiếng.

"Là như vậy?"

Ninh Ly cảm thấy tầm mắt rơi trên người, giống như lửa nóng rực.

Cô há miệng, vừa định giải thích hai câu, liền nghe Lục Hoài Duo tiếp tục nói: "Vậy là được."

Ninh Ly hơi mở to hai mắt.

Lục Hoài Dữ nhìn, nhịn không được ngón tay gõ gõ trán cô, khóe môi khẽ nhếch lên. "Có thể đánh người, so với bị đánh mạnh hơn. Bất quá lần sau động thủ, có thể sớm hơn một chút, đỡ nghe những lời kia, làm bẩn lỗ tai."

Ninh Ly không hiểu sao cảm thấy trong lòng ấm ức một chút.

Nhưng ngay sau đó cô nhận ra điều gì đó: "Nhị ca, anh làm sao biết ——"

Lục Hoài Dữ cô một cái: "Em gọi điện thoại, tôi tự nhiên biết."

Điện thoại?

Ninh Ly sờ vào túi đồng phục của mình, lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện có một cuộc điện thoại gọi cho Lục Hoài Dữ.
Đây hẳn là cô không cẩn thận ấn tới ——

Con ngươi Lục Hoài Dữ híp lại, không khí chung quanh bỗng nhiên lạnh vài phần.

Anh cười nhẹ một tiếng, hơi cúi người, giọng điệu tản mạn mà nguy hiểm: "Cuộc điện thoại này, không phải em gọi à?"

...

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Nhị: Xem ra trước đó dạy em, em đều quên?

Ninh Ly: Nguy rồi....

Bình luận

Truyện đang đọc