Trên xe
" Em thế nhưng cùng bàn với Cố Trì! Ôn Thời Triệt hôm này đều nhìn thấy, vừa ngồi vào xe liền hỏi Tô Vãn Khanh.
Tô Vãn Khanh lấy điến thoại ra, tay trái đeo Bluetooth: " Có vấn đề sao?
Ôn Thời Triệt buông cặp sách xuống, kéo tai nghe Bluetooth của Tô Vãn Khanh xuống: "Em đừng nghe nhạc, anh muốn cùng em nói một chút về Cố Trì.
Bluetooth của Tô Vãn Khanh bị Ôn Thời Triệt lấy đi, có chút khó chịu: "Cố Trì có cái gì để nói, em với anh ta lại không quen, chẳng qua vô tình thành bạn cùng bàn, dù sau khai giảng thi xong sẽ đổi vị trí.
" Hắn ta không làm gì em chứ?"
Tô Vãn Khanh nhíu mày, buông cửa sổ xe xuống: " Có thể làm gì em chứ?
" Cố Trì chính là một kẻ chuyên bắt nạt nổi tiếng ở Bắc Thành, không ai dám chọc hắn, lúc trước hắn học lớp 12, bởi vì lúc trước ở ngoài trường đánh nhau xảy ra chuyện, nên mới bị giữ lại ở lớp 11.
"
" Hiện tại rất nhiều người học lớp 12 quen biết Cố Trì, hơn nữa hắn không thích có người cùng bàn, cho dù có cũng không quá 3 ngày.
"
" Bối cảnh nhà hắn rất sâu, hình như có chút quan hệ với xã hội đen, sau đó làm kinh doanh để che đậy, bởi vì thành tích khoa học tốt trong nhà có bối cảnh cho nên thầy cô không làm gì được hắn.
"
" Em cẩn thận một chút, dù nam hay nữ khó chịu là hắn đánh và mắng chửi.
Nghe đến đây Tô Vãn Khanh cau mày càng chặt, mắng thì có mắng, bắt qua thái độ cũng tốt: "Anh nói khoa trương đến vậy sao.
"
" Hôm nay em thấy hắn ngủ cả ngày, chuyện gì cũng không có, trừ buổi sáng không cho em ngồi, lão sư ngăn lại.
Ôn Thời Triệt nhìn em họ của mình, làm bộ như trưởng thành lắc đầu: "Em không thể xem vẻ bên ngoài, giống như em vậy, bộ dạng ngoan ngoãn khéo léo như vậy, ai biết được em sẽ đi KTV hộp đêm chứ.
"
" Trước em như học bá tiểu thư, sau này lại là một chị đại xã hội kiêu căng ngạo mạn.
"
Tô Vãn Khanh lườm hắn một cái: "Kéo em làm gì?"
" Được được được, không nói với em, dù sao cũng phải cẩn thận với Cố Trì một chút,hơn nữa cũng kì quái, thành tích của hắn tốt, sao lại thành như vậy, lọt vào top 10 của trường kia mà thật hâm mộ! "
" Top 10?" Tô Vãn Khanh nhớ tới giáo viên tiếng anh nói tiếng anh được 70 điểm: Em tới, nói không chừng có người sẽ đi ra ngoài.
"
Ôn Thời Triệt biết thành tích của Tô Vãn Khanh rất tốt, dù sao cũng được Tô gia bồi dưỡng từ nhỏ: "Đó là, Vãn Tể cũng không phải ai cũng để vào trong mắt,"
Tô Vãn Khanh cúi đầu lướt điện thoại, ở nhà cũng nhàm chán, rời khỏi nhà cũng chán: "Chú dì lúc nào trở về?"
Ôn Thời Triệt nhún nhún vai: "Không biết, phỏng chừng còn hơn một tuần nữa.
"
Tô Vãn Khanh nhìn ngoài cửa xe, xuất thần: "Hỏi Đào Tử đêm nay rảnh không.
Không phải em lại cùng Đào Tử đến quán bar chơi chứ?"
Ôn Thời Triệt tuy hiểu phẩm chất của em họ mình, nhưng từ kỳ nghỉ hè nên đã sớm thích ứng.
Có một phần ba thời gian đều ngâm mình trong quán bar, nếu bị hai anh trai của cô biết, phỏng chừng sẽ lạnh sóng lưng.
" Anh học tập của anh đi, dù sao em sẽ bình an trở về nhà.
" Tô Vãn Khanh không có để ý nhiều.
Ôn Thời Triệt biết ngăn không được Tô Vãn Khanh nên cũng để cô rời đi: "Em bảo trọng a, em xảy ra chuyện, anh không đổi nổi đâu.
"
Tô Vãn Khanh nhìn đồng hồ: "Em giống như người dễ bị ăn hiếp lắm sao?"
Được rồi, Ôn Thời Triệt không nhiều lời nữa, Tô Vãn Khanh không đánh người vào bệnh viện là tốt rồi, chỉ mong không có ai chọc em ấy, bằng không lại dọn dẹp đống lộn xộn.
.