TIỂU TỔ TÔNG CỦA SẾP

15,

Tôi vừa uống ngụm ca cao nóng, suýt thì phun ra ngoài.

Tại sao sự chú ý của cái tên này luôn kì lạ như vậy, từ nhỏ đến lớn đều như thế!

Tôi đành thay đổi tên của anh ấy trong danh bạ.

Đổi thành “chồng yêu”.

Là anh ấy bắt tôi phải đổi thành như thế.

“Vui không?”

“Vui.”

Lục Ngôn cười như một đứa ngốc, còn uống cốc ca cao nóng của tôi: “Ngọt quá!”

Reng reng reng.

Điện thoại của tôi lại vang lên.

Còn tưởng ai gọi đến cơ.

Kết quả, chữ “Chồng” loé lên trên điện thoại.

Cái tên đại ngốc này, ở cạnh tôi còn gọi điện cho tôi!

Tôi bất đắc dĩ nói: “Anh lại bày trò gì thế?”

Khoé miệng Lục Ngôn vểnh đến mang tai: “Không có gì, anh chỉ muốn nhìn xem khi anh gọi cho em thì giao diện hiện ra như thế nào, trông đáng yêu thật!”

“Có gì khác vừa nãy đâu?”

“Đương nhiên là khác, Lục Ngôn trở thành chồng yêu, đây là thay đổi về thân phận!”

Reng reng reng.

Lần này là Lục Dĩnh gọi đến bằng điện thoại của Lục Ngôn.

Tôi lại bắt anh trai tôi tra ra định vị của Lục Dĩnh.

Chúng tôi đến một khách sạn tình yêu.

Còn có một bác gái vẻ mặt đầy sát khí theo sau chúng tôi.

Dừng lại ở phòng 2301.

Bác ấy không có thẻ phòng, đang rất tức giận.

Mà phòng của Lục Dĩnh cũng là 2301.

Chúng tôi có thẻ của từng phòng, thế là chúng tôi mở cửa giúp bác ấy.

Bác ấy nghi ngờ nhìn chúng tôi, sau đó một cước đá tung cửa ra.

Bùm!

Hai bóng người trên giường rung chuyển.

Không lâu sau, tiếng đánh chửi vang ra: “Cmn, mày giống hệt con mẹ mày, không biết xấu hổ suốt ngày dụ dỗ đàn ông đã có vợ, tao đ á n h c h ế t mày!”

Hoá ra Lục Dĩnh cặp kè với một người đàn ông đã có vợ.

“Cứu mạng!”

Lục Dĩnh lấy chăn bọc quanh người rồi chạy ra ngoài, cô ta nhìn thấy Lục Ngôn giống như thấy vị cứu tinh: “Anh ơi, cứu em với!”

Bác gái giẫm cô ta dưới chân!

Lục Dĩnh ngã mạnh xuống đất, đau đến nhe răng trợn mắt.

Bác ấy nhìn chằm chằm chúng tôi: “Hai người là anh trai và chị dâu của cô ta?”

Tôi và Lục Ngôn ăn ý nói: “Không, không quen, người cứ tiếp tục đi, chúng tôi không quấy rầy nữa.”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lục Dĩnh, chúng tôi tay trong tay rời đi.

Nghe thấy tiếng kêu gào t h ả m t h i ế t của Lục Dĩnh, tôi thấy cực kì vui vẻ, đây gọi là kẻ ác ắt có kẻ ác trị.

Ngày tôi hỏi Lục Ngôn có bao nhiêu bạn gái cũ, cũng chính là hôm Lục Dĩnh t r ộ m điện thoại của Lục Ngôn.

Thì ra là muốn chia rẽ chúng tôi.

Chuyện của Lục Dĩnh được lan truyền khắp nơi, cô ta được bố của Lục Ngôn đưa ra nước ngoài cùng với mẹ cô ta.



Sau khi hẹn hò được nửa năm, ngày nào Lục Ngôn cũng hỏi khi nào mới được công khai mối quan hệ.

Anh nói anh không muốn giấu nữa.

Tôi bắt anh ấy đợi thêm vài tháng, bao giờ tình cảm ổn định thì công khai.

Anh vòng tay qua ôm tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi vừa cười vừa nói: “Được rồi, ngày mai có cuộc họp, em nhớ tham gia đấy.”

Ngày hôm sau.

Không biết cuộc họp gì mà cả công ty đều tham gia vậy? Chuẩn bị tuyên bố cái gì sao?

Lúc sau Lục Ngôn mặc áo vest, chân đi giày da tinh thần hăng hái bước tới.

Anh yêu cầu trợ lý kết nối máy tính của anh với máy chiếu.

Lục Ngôn cứ nhìn tôi cười cười.

Cái tên này lại định giở trò gì thế?

“Waooooooo!”

Tất cả mọi người đều xôn xao.

Tôi nhìn lên, cả người run lên.

Màn hình máy tính của Lục Ngôn là ảnh của tôi!

Sau đó, Lục Ngôn giải thích với tôi là anh ấy quên mất chứ không phải có ý định công khai.

Tôi nhéo tai anh.

“Nói thật cho em, có phải hình ảnh trong thang máy cũng từ anh mà ra không!?”

Lục Ngôn chớp chớp mắt nhìn tôi: “Không hổ là vợ anh, thật sự rất thông minh!”

(Hoàn)

Bình luận

Truyện đang đọc