TIÊU VƯƠNG

Edit: Tinker Chuông

Beta: Hamano Michiyo(Momo)

Hai người mặt đối mặt với nhau, Giang Nhược Viễn đặt tay trên vai Mộc La Toa, chậm rãi cởi áo của nàng đến khi trên người chỉ còn độc một cái yếm màu đỏ. Bầu ngực cao phập phồng như ẩn như hiện, ôm lấy cái eo thon dài, cặp đùi ngọc ngà cùng cái mông cong cong của nàng làm thiêu đốt ánh mắt hắn.

Trong đôi mắt nóng cháy của Giang Nhược Viễn phản chiếu bóng hình Mộc La Toa, khi bàn tay to của hắn chuyển động trên cơ thể trần trụi của nàng, da thịt càng nổi da gà hơn nữa.

Hắn định đeo mặt nạ bạc này mà động phòng với nàng sao? Trong lòng nàng lại dấy lên khát vọng, khát vọng nhìn diện mạo thật sự của hắn.

Vừa nghĩ đến đó, Mộc La Toa liền thong thả vươn tay….

Bàn tay Giang Nhược Viễn đang di chuyển trên xương quai xanh của nàng dừng lại, nhíu chặt mày, quay đầu đi, không muốn nàng bỏ mặt nạ của mình ra.

“Thiếp hy vọng…. Nam nhân mình lấy không phải là người không rõ mặt mũi…”

Trong lời nói của nàng lộ ra sự bất đắc dĩ. Hắn quay đầu, nhíu mày nhìn nàng.

Tay Mộc La Toa chạm lên chiếc mặt nạ, biết mình đã làm tổn thương đến hắn, nàng nói: “Thiếp chỉ muốn biết, hương vị môi chạm môi với chàng là như thế nào thôi…”

Nàng lớn mật nói ra khát vọng của chính mình, cố gắng lay động hắn, Giang Nhược Viễn cũng rất muốn nhấm nháp đôi môi mềm mại kia, xem thử nó ngọt ngào tới mức nào!

Cầm chặt cái mặt nạ, nín thở, từng ngón tay thon dài của Mộc La Toa từ từ gỡ nó ra, cái khắc khi cởi mặt nạ ra, nàng hít một hơi thật mạnh.

Trời ơi! Đẹp quá!

Cái mũi cao mà thẳng, đôi môi khẽ nhếch lên, màu da trắng nõn, rất hợp với đôi mắt đẹp nhưng thần bí mà u buồn kia, một gương mặt tuyệt đẹp.

Gương mặt tuyệt đẹp này cho dù là con gái nhìn cũng phải chết, mà nếu đó có là đàn ông đi chăng nữa thì cũng không thoát khỏi sức quyến rũ của hắn, nàng không hiểu vì sao hắn phải giấu nó dưới mặt nạ như thế?!

Thấy nàng im lặng không nói ra nửa câu nào, Giang Nhược Viễn liền cúi đầu, đôi môi rất nhanh bao phủ trọn đôi môi nhỏ nhắn, cái lưỡi linh hoạt của hắn quấn lấy cái lưỡi của nàng….

Sự tức giận của nàng có thể dễ dàng gợi lên dục vọng của hắn, môi hắn có vẻ hơi thô bạo, hung hãn cướp đoạt, chà đạp sự ngọt ngào của nàng.

Tư thái của hắn giống như mưa rền gió dữ, Mộc La Toa lập tức ngây ngốc, gục ở trong lòng hắn.

Giang Nhược Viễn bị nàng khơi mào lên ngọn lửa giận dữ không tên, sau khi thật sâu thưởng thức mỹ vị ngọt ngào của nàng, hắn ôm chặt lấy thân thể mềm mại, trói chặt vào trong ngực.

Nàng dịu dàng thần phục làm cho nụ hôn của hắn rất nhanh bị lửa nóng khiêu khích, thăm dò nơi mềm mại ướt át trong miệng nàng.

“A…”

Mộc La Toa cảm thấy máu trong người đang không ngừng điên cuồng chảy, tâm lý nghi hoặc cũng biến mất, nàng cảm nhận rõ bàn tay hắn đang âu yếm trên người nàng, châm lên ngọn lửa sở hữu khiến nàng thở hổn hển không ngừng.

Bàn tay lớn của hắn vòng ra sau cổ nàng, cái yếm rất nhanh trượt xuống, lộ ra cơ thể ngọc ngà trắng nõn không chút tỳ vết của nàng.

Động tác của Giang Nhược Viễn rất nhanh, rút đi vật che đậy duy nhất trên người Mộc La Toa, rồi ép nàng ngã ở trên giường, phủ kín lấy người nàng sau đó bắt đầu hôn dọc xuống từ xương quai xanh ửng đỏ.

“A…”

Hơi thở nam tính của hắn tràn đầy trong mũi Mộc La Toa, sức nóng từ bộ ngực truyền đến toàn thân, trong miệng phát ra tiếng rên yêu kiều.

Cảm nhận được cơ thể nàng phản ứng lại hết sức mãnh liệt, bàn tay to của Giang Nhược Viễn di chuyển tới trước ngực bao trọn lấy nhũ hoa cao ngất, xúc cảm ấm áp đó khiến thân nàng chấn động, miệng lại rên rỉ không ngừng….

Đôi mắt hắn nhìn trọn cơ thể nàng, vuốt ve đôi môi đã trở nên đỏ bừng bừng, ánh nhìn càng lúc càng thâm sâu.

Nhìn đôi mắt bất lực mịt mờ của nàng, khóe miệng Giang Nhược Viễn nở một nụ cười lạnh lùng tà nịnh, nhanh chóng cúi đầu bao trọn lấy một nụ hoa trên ngực nàng, bàn tay to lớn đặt trên nơi mềm mại, chậm rãi di chuyển.

“A…”

Tay hắn tàn sát bừa bãi trên người Mộc La Toa khiến cho nụ hoa của nàng càng thêm mẫn cảm, dựng thẳngng lên, cảm giác tê dại lan từ trước ngực tới toàn thân làm nàng bất giác ưỡn ngực nghênh đón đôi môi của hắn, cái lưỡi của hắn.

Giang Nhược Viễn vùi đầu vào chăm sóc đôi bầu ngực sữa của nàng, ngọn lửa nóng từ môi gặp phải cơ thể ngọc ngà như băng, nóng lạnh gặp nhau làm bùng lên ngọn lửa như một đóa hỏa hoa sáng lạn.

Mộc La Toa bị cái lưỡi linh hoạt của hắn trêu đùa, thần trí đã dần mất đi, đôi môi hắn trượt từ bầu ngực đầy đặn tới cái bụng bằng phẳng, lưu lại những dấu hôn ẩm ướt…

“A…”

Mộc La Toa phát ra một tiếng thét chói tai.

Môi của hắn đã dừng lại ở nơi mềm mại, sâu nhất của nàng, cả người đột nhiên run lên, cảm giác từ thân dưới truyền đến khắp chân tay, không ngừng lan rộng, toàn thân nàng mệt mỏi, xụi lơ trên giường không thể nhúc nhích.

Giang Nhược Viễn tách cặp chân thon dài trắng muốt của nàng ra, một ngón tay tà nịnh vuốt ve đóa hoa đỏ, đôi mắt nhìn vào nhụy hoa xinh đẹp của nàng càng sáng hơn.

Đóa hoa cuồng dã đỏ tươi, những dấu môi khêu gợi hấp dẫn nơi riêng tư nhất, sức nóng từ cái lưỡi trượt khắp nơi non mềm giữa hai chân, càng làm cho mật nước trắng mịn tiết ra nhiều thêm.

“A a…”

Mộc La Toa khó khăn vặn vẹo thân hình, phát ra những tiếng rên rỉ.

Hắn chăm chú nhìn vẻ mặt say mê của nàng, cười tà vươn đầu lưỡi tiến vào động sâu của nàng, nghe thấy tiếng nàng rên rỉ kiều mị bên tai. Mộc La Toa cảm thấy khó thở, thân thể mềm mại run lên liên tục…

Hắn ở trong cơ thể nàng đẩy nỗi vui thích càng lúc càng lên cao, khi nàng đang hưởng thụ thì bỗng nhiên rời khỏi, mang đến kháng nghị của nàng.

“Nhược Viễn…”

Mộc La Toa vươn hai tay, khát cầu muốn hắn quan tâm chăm sóc mình, người mới nếm thử hương vị tình dục, khi đang tới thiên đường của khoái lạc thì đột nhiên dừng lại tất nhiên sẽ kháng nghị ngay rồi.

Giang Nhược Viễn vừa lòng nhìn giai nhân dưới sự đùa bỡn của hắn mà cảm xúc phập phồng theo, bởi vậy, hắn lại đưa ngón tay thon dài vào trong huyệt động, chậm rãi rút ra, lại đưa vào từ từ, đẩy mạnh nàng vào vực sâu của dục vọng…

Sóng tình lúc cao lúc thấp lan tới toàn thân Mộc La Toa làm nàng đắm mình trong vui sướng khoái cảm, lại không được thỏa mãn hoàn toàn…

“Ưm…ưm…”

Thanh âm của nàng khàn khàn khát cầu, chờ mong hắn làm nhiều hơn nữa, giải thoát nàng khỏi cảm giác xa lạ của tình dục này.

“Mở miệng xin ta!”

Giang Nhược Viễn tà ác nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì chịu đựng của nàng, cố ý muốn nàng thần phục hắn.

“Xin chàng…Nhược Viễn…Ưm…”

Nàng khó chịu mở miệng van xin hắn, kỳ vọng hắn có thể giải thoát dục vọng của chính mình, cũng để nàng có thể thoát khỏi lạc tình của dục vọng.

Hắn nghe vậy, vừa lòng cười một cách tà mỵ, ngón tay di chuyển bừa bãi đến hoa hạch-nơi mẫn cảm nhất, vỗ về chơi đùa, trêu chọc, làm nàng không thể kiềm chế, thét ra tiếng chói tai kịch liệt.

“A…”

Tay hắn thế nhưng rất thần kỳ, chỉ đùa nghịch thôi mà có thể ảnh hưởng tới thân thể nàng, trong cơn mê muội, Mộc La Toa nghĩ rằng, có lẽ chỉ có hắn, nam nhân có hơi thở thần bí, u buồn này mới có thể sâu sắc ảnh hưởng đến nàng, mới có thể làm cho nàng cam tâm tình nguyện khuất phục dưới thân hắn.

Nàng hy vọng khi hai người dung hợp vào làm một, nàng có thể hòa vào cuộc sống của hắn, cùng hắn hít chung một bầu không khí, uống cùng một dòng nước, hiểu về hắn nhiều hơn, việc này sẽ là việc quan trọng nhất từ nay trở về sau của nàng!

Thấy nàng đã bị trêu chọc tới mức gục ngã, không còn là chính mình, Giang Nhược Viễn đứng dậy rất nhanh cởi hết y phục trên người, lộ ra cơ thể cường tráng cao lớn, đem thân thể mình đặt lên cơ thể mềm mại đang không ngừng vặn vẹo của nàng…

Cái vật cứng rắn đó để ở hang động mềm mại, hắn vắt hai chân nàng quanh hông, thắt lưng thúc xuống, một động tác nhanh chóng đẩy mạnh vật cứng rắn vào nơi mềm mại của nàng…..

“Á…”

Đau đớn lan tới toàn thân Mộc La Toa, nàng cảm thấy mình như bị xé rách một cách hung hãn.

Đau quá! Đau quá!

Đây là ý nghĩ duy nhất xẹt qua đầu nàng lúc này, nàng theo bản năng chống hai tay ở ngực hắn, hy vọng hắn có thể buông tha nàng, làm cho sự đau đớn này biến mất.

Giang Nhược Viễn đem hết vẻ đau khổ của nàng thu vào trong đáy mắt, trong tâm hắn bỗng thấy đau, nếu là trước kia hắn căn bản sẽ không hề để ý đến việc này mà tiếp tục đẩy vào.

Tay hắn chạm đến chỗ hai người ân ái, xoa nhẹ đóa hoa thũng hồng của nàng, hy vọng âu yếm này sẽ làm nàng bớt đau, mắt thấy vẻ mặt nàng giãn ra không ít, tâm hoa lại ứa nhiều mật hơn, hắn mới thu hồi tay lại, chậm rãi đẩy mạnh vào trong…

“Ưm…”

Nàng than nhẹ, phát hiện thấy hắn di chuyển trong cơ thể mình không làm nàng đau đớn, chỉ hơi khó chịu chút chút.

Thấy nàng giống như đã quen với sự tồn tại của mình trong cơ thể, Giang Nhược Viễn ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của Mộc La Toa, bắt đầu cử động liên tục trên người nàng, hưởng thụ cảm giác bản thân được bao chặt đầy ấm áp.

“Ưm… Thật là dễ chịu, thoải mái…Nàng làm ta rất ngạc nhiên…”

Nàng như vậy nhưng có thể dễ dàng làm cho hắn tới đạt tới cực khoái.

Vừa tán thưởng xong, vì động tác kịch liệt tới mà bầu vú nàng bỗng nảy lên không ngừng, giống như hai cái bánh bao lớn hấp dẫn sự chú ý của hắn, hai tay hắn từ eo nhỏ di chuyển tới nụ hoa xoa nắn, ngón tay miết đi miết lại làm nơi đó ửng đỏ, cảm nhận sự mềm mại ấm áp.

“Ưm…”

Từ bầu ngực truyền đến khoái cảm, cùng với sức nóng ma sát tiếp xúc chặt chẽ ở thân dưới làm nàng cực khoái, không thể nói gì hơn mà chỉ có thể rên lên một tiếng thỏa mãn đầy yêu kiều.

Nghe được tiếng rên rỉ làm nhũn lòng người của nàng, thân dưới của hắn càng thêm cứng hơn, di chuyển trong cơ thể nàng càng nhanh, càng mãnh liệt.

Động tác của hắn cuồng dã mạnh bạo, đưa nàng tới cảnh giới cao nhất của sự ngọt ngào, tầm nhìn của hai người bị lu mờ, cuối cùng, hắn phóng hết nhiệt tình vào trong cơ thể của nàng…

Thân hình cường tráng hứng thú gắt gao dây dưa cùng với cơ thể mềm mại, Giang Nhược Viễn quyến luyến hoan ái với thân thể trắng nõn này, hưởng thụ cảm giác ở trong da thịt ấm áp của nàng.

Bỗng nhiên mắt hắn trừng lớn, cảm giác vũ khí nam tính của mình vừa mới chiến đấu xong, vẫn còn ở trong cơ thể ấm áp, thơm ngát đầy nữ tính lại thức tỉnh, để nguyên ở nơi ẩm ướt đầy mật của nàng.

Mộc La Toa cũng trừng lớn mắt, nàng cảm giác được nhu cầu nam tính của hắn, thật không ngờ hắn vẫn còn có thể anh dũng mang binh tiếp, vật nam tính của hắn uy hiếp trong chỗ mềm mại làm cả người nàng cứng đờ, không dám cử động, sợ mình cử động sẽ lâm vào hoàn cảnh khiến người ta muốn thét chói tai mất.

Giờ phút này thân thể yếu ớt mềm mại đã mềm nhũn vô lực, nàng không nghĩ chính mình có thể nghênh đón một lần hoan ái tham lam nữa của hắn.

Tay nàng lơ đãng chạm nhẹ vào chỗ hai người ân ái, khi chạm vào vật nam tính dịu dàng như nhung tơ kia, chỉ thấy hắn hít một hơi thật mạnh.

Mộc La Toa vội xoay người ngồi dậy, tò mò nhìn nơi đang sưng phồng hưng phấn kia, vừa rồi hoàn toàn là Giang Nhược Viễn chủ động, nàng chưa kịp thưởng thức thân thể rắn chắc của hắn, hiện tại nàng mới có thể nhìn rõ, thân hình mặc dù hơi gầy nhưng lại rất rắn chắc, hấp dẫn ánh mắt của nàng.

Không kìm lòng được, nàng vươn tay xoa xoa, vuốt ve bộ ngực rắn chắc của hắn.

Lồng ngực hắn không giống như bầu ngực mềm mại của nàng, da thịt rắn chắc nhưng xúc cảm lại như nhung tơ làm nàng yêu thích không muốn buông tay.

Giang Nhược Viễn nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, hô hấp trở nên dồn dập, tay nàng giống như có ma lực dễ dàng làm tâm của hắn hỗn loạn.

Từ ngực hắn, bàn tay nhỏ bé của Mộc La Toa trượt qua cái bụng bằng phẳng không có vết sẹo nào, rồi mới tới chỗ đó, nàng tò mò cầm thử, không nghĩ tới, vật trong tay lại giống như có sinh mệnh bật nảy lên.

“A!”

Nàng vô tình xoa nắn vật cứng rắn của hắn, rất nhẹ nhàng, làm hắn thấp giọng kêu lên.

Nghĩ lại động tác thân mật bạo gan lúc nãy hắn làm với mình, nàng liền cúi đầu làm theo, dùng lưỡi liếm chậm rãi trên đỉnh, sử dụng miệng nhấm nháp nó, làm nó ngày càng lớn hơn…..

“Toa Toa…Ưm…”

Giang Nhược Viễn bị động tác ngây ngô của nàng mê hoặc, gầm nhẹ tên nàng, nâng đầu nàng lên rồi nhanh chóng chiếm trọn đôi môi kia, liếm liếm mút mút, lúc trước hắn còn kiêng dè nàng, không dám làm hành động bạo gan chiếm lấy, giờ nếu nàng đã chủ động đốt lửa thì hắn cũng không khách khí làm gì.

Bàn tay to của hắn lại sờ soạng một cách trắng trợn trên thân thể mềm mại, di chuyển khắp người nàng, dừng ở cái mông mềm mại mượt mà, kích động ấn nàng vào mình, làm cho nàng có thể cảm nhận rõ dục vọng nóng rực rất lớn của hắn.

Hai người ngồi, hắn để nàng ngồi trên đùi mình, làm cho vật cứng rắn đó tiến sâu từng tấc vào u huyệt thần bí của nàng.

Dục vọng lại được dấy lên lần nữa khiến hắn giống như con ngựa hoang thoát khỏi cương, không ngừng rong ruổi tiến lên trong người nàng, nhìn nàng vì hắn mà thở gấp, sắc mặt phiếm hồng, hắn càng tiến sâu hơn cho đến khi khoái cảm quen thuộc xuất hiện.

“A…Ưm…”

Một trận mưa rền gió dữ vây quanh bọn họ, khiến cho hắn ở trong cơ thể nàng rung động, phát tiết, đưa nàng tới cảnh giới tận cùng của sự vui sướng.

Trong chốc lát, Giang Nhược Viễn ôm nàng nằm ở trên giường, kết hợp dưới thân liền tách ra.

Nhìn đôi mắt đẹp của nàng khép hờ, bộ ngực phập phồng, hai má phấn hồng xinh đẹp, bên miệng mang theo ý cười thỏa mãn, tâm tư hắn nhất thời trở nên phức tạp.

Môi của hắn còn vương vấn hương thơm nữ tính của nàng, mắt hắn chiếu rọi lên gương mặt tuyệt đẹp, diễm lệ của nàng, tai hắn quanh quẩn tiếng nói quen thuộc mềm mại, nàng đã dùng phương pháp lơ đãng nhất, nhưng cũng là hiệu quả nhất mà tiến vào lòng hắn.

Mà hắn chỉ có thể ảo não nhìn nàng xâm nhập từ từ vào thế giới của mình, chỉ biết bất lực, hắn nên làm gì với nàng bây giờ?

Tâm của hắn nên vì nàng mà rộng mở sao?

Gương mặt sáng, thanh lệ như tuyết kia nháy mắt lóe qua trong đầu, dung nhan hắn muốn bắt giữ cũng không được, hắn tâm hoảng ý loạn, thân thể thắt chặt lại, giống như đang lâm vào trận chiến.

Bỗng nhiên Mộc La Toa cười lên thật diễm lệ, nụ cười chiếm trọn óc hắn, gương mặt Minh Tuyết càng thêm xa vời khiến Giang Nhược Viễn cảm thấy kinh hãi, sự bối rối và áy náy cứ thế dâng lên trong lòng.

Chán ghét cảm xúc của chính mình khiến cho Giang Nhược Viễn quả quyết quay đầu sang phía bên kia, hành vi như vậy khiến cho nét cười trên gương mặt Mộc La Toa trở nên ảm đạm thất sắc.

Ánh mắt hắn lúc đó có sự căm ghét và không kiên nhẫn làm nàng nghĩ lầm là hắn muốn nhằm vào mình, những lời định nói đều nuốt hết vào trong bụng, cảm giác trước sủng sau lạnh này, chênh lệnh vô cùng lớn khiến nàng lã chã rơi lệ.

Mộc La Toa yên lặng rơi nước mắt, không dám nói lời ấm ức nào làm tâm Giang Nhược Viễn càng thêm lo lắng không rõ ràng.

Đối mặt với sự oán trách của giai nhân, hắn lựa chọn trốn tránh.

Xoay người ngồi dậy rất nhanh, vội mặc y phục vào, hắn quyết định đến thư phòng để trải qua đêm dài vì đối mặt với hai mắt đẫm lệ của nàng làm tâm hắn dâng lên cảm giác thương xót không nên có.

Đeo mặt nạ bạc để ở một bên lên, hắn lại trở thành nam nhân với vẻ mặt u sầu.

Sự thật tàn khốc, nam tử đeo mặt nạ trở về, dáng vẻ nàng khóc không ngừng làm hắn tâm phiền ý loạn, thuận miệng nói ra những lời thô bạo, không kiên nhẫn.

Bất giác phá hỏng không khí hài hòa, thậm chí hắn không biết là thái độ bất thường kia của mình mới làm nàng hiểu lầm, khiến nàng khóc đến vậy.

“Đủ rồi, nàng lại khóc, chỉ làm ta chán ghét ở cùng một chỗ với nàng thôi.”

Vẻ mặt không chút kiên nhẫn thốt ra những lời tuyệt tình, Giang Nhược Viễn xoay người rời khỏi căn phòng.

Ánh mắt trước khi rời đi của hắn vô cùngkhinh miệt làm nàng cảm thấy cơ thể trần trụi của mình quá ám muội, vội vàng kéo chăn che lại.

Nàng không hiểu, vì sao thái độ của hắn lại thất thường như vậy?

Rõ ràng là hắn có ánh mắt giống như thưởng thức món ngon nhìn nàng, nhưng sau khi hai người hoan ái hắn lại có thể nói lời làm tổn thương người khác đến vậy.

Với hắn, nàng nên làm thế nào mới phải?

Nàng có thể tiến vào cuộc sống của hắn sao?

Bị ánh mắt cùng cử chỉ khinh miệt của hắn làm tổn thương, nàng có thể lạc quan chờ đợi, tin tưởng bản thân thêm không?

Mùi hương của hắn, ánh mắt quyến rũ của hắn, gương mặt tuấn mỹ ấy đã khắc rất sâu vào lòng nàng, khi hoan ái, cử chỉ chăm sóc của hắn rất đỗi dịu dàng, trong nháy mắt nàng thật sự đã nghĩ chỉ cần mình cố gắng thì có thể có được hạnh phúc.

Hiện tại nàng đã hiểu được con đường đi trước mắt còn rất dài, chông gai gập ghềnh, nàng có thể xóa bỏ mọi khó khăn, kiên trì tìm được cuộc sống mình muốn sao?

Nàng thật sự không chắc, vì mọi vui buồn yêu ghét của nàng đều do hắn!

Mộc La Toa thật sự không biết Giang Nhược Viễn là nam nhân như thế nào?

___________________________

Momo: *xịt máu mũi*

Chương gì mà vừa H vừa dài =”=

Bợn đã kiếm cớ đẩy cho chị Tink chương này, kết quả chương 4 H cũng không kém -.-!

Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, ôi..orz

Bình luận

Truyện đang đọc