TIM ĐẬP CỰC ĐỘ

Có cảnh sát nằm vùng trong mấy trăm người mù kia ư? 

Quan Yếm cẩn thận lục lọi trong trí nhớ, ngoài người đàn ông kia thì không nhớ nổi có ai hành động lạ kỳ. 

Chỉ có… Ngày đầu tiên ở đại hội cầu nguyện, cái người uống xong “Nước thánh” mặt không đổi sắc.

Xem ra phải tìm cơ hội tiếp xúc với đối phương. 

Đương nhiên, còn có một loại khả năng tạm thời không có cách nào loại trừ, tất cả mấy người nằm vùng cũng nhận được thư mời tiến vào nhiệm vụ giống như Quan Yếm.

Điểm này cần liên hệ với những người khác mới có thể chắc chắn.  

Cô cất tờ giấy vào, đi vào mấy căn phòng khác tìm kiếm vẫn không phát hiện manh mối mới, nên chạy về khu ký túc xá.

Đi được nửa đường cô thấy người đàn ông kia từ nhà ăn đi tới, đối phương cách cô một khoảng lắc đầu, ý bảo không có Bào Lập ở đó. 

Máu trên người hắn còn nhiều hơn trước, chắc hẳn đám nhân viên công tác đã bị giải quyết.

Hai người hội họp ở cổng lớn ký túc xá, Quan Yếm vừa đi vừa đưa đồ cho hắn xem, hắn nhận lấy tư liệu rồi lật ra, ánh mắt dừng lại chốc lát trên một cái tên trong đó.

Tên đó là Thích Vọng Uyên.

Quan Yếm nhìn lướt qua mặt sau tờ giấy, phát hiện tất cả ngày tháng chỉ kém cô một ngày. 

Cô hỏi: “Đây là tên của anh sao? Rất độc đáo.”

“Tạm được, ý chỉ là nhìn xuống vực sâu mà thôi.”

Hắn trả tư liệu lại, mặt trên để lại hai dấu vân tay bằng máu rất rõ ràng.

Đang nói chuyện đã vào ký túc xá, Quan Yếm nói: “Chờ một lát nữa tách nhau tìm, anh giúp tôi lưu ý một người, áo thun đen, quần jean, tóc húi cua, mũi cao…”

Thích Vọng Uyên: “Tìm hắn ta làm gì?”

Quan Yếm chỉ vào tờ thư trong tay: “Tôi không thể xác định nhóm nằm vùng này là một nhóm người khác hay là chỉ chúng ta. Trước đó tôi đã xem xét người kia, nhất định không phải người bình thường.”

“Không cần thiết.”

Hắn nhìn lướt qua dãy hành lang ký túc xá, biểu cảm và giọng nói lộ ra sự kinh bỉ tr@n trụi: “Nếu hắn ta đã bị hôn mê thì là đồ rác rưởi. Bất cứ thân phận nào cũng không có ích đối với nhiệm vụ.”

Quan Yếm: “…”

Không hổ là anh.

Dù sao điều cần nói đã nói xong, cô xoay người đi về dãy hành lang bên phải, bắt đầu tìm kiếm từng phòng, Thích Vọng Uyên đi về phía bên trái.

Vấn đề mấu chốt nhất là phải tìm được Bào Lập.

Nhưng mà bọn họ không biết gã ta trốn ở nơi nào, hoặc là, gã không cần trốn mà đã rời khỏi chỗ này từ ban đầu. 

Căn cứ vào phần tư liệu thì có thể suy đoán, trước mắt chỗ đám Quan Yếm đang ở chỉ là một bộ phận nằm trong khu vực tách biệt, là nơi dùng để tập trung đám người mù mới được chuyển tới.

Như vậy, mấy người sau khi đã trải qua giai đoạn “Thu nạp”, trước giai đoạn “Thành công” thì đang ở nơi nào?

Thậm chí Quan Yếm còn suy nghĩ, tên quản lý nhìn địa vị có vẻ tối cao – Bào Lập, có lẽ cũng không phải BOSS lớn nhất.

Nếu không tìm thấy gã trong khu vực này… Vậy sau khi ổn thỏa, gã sẽ mang theo một nhóm người trở về để chuẩn bị mọi việc.  

Tìm xong toàn bộ tầng một, hoàn toàn không thấy bóng dáng Bào Lập.

Quan Yếm đi từ phòng cuối cùng ra, thấy Thích Vọng Uyên đang định lên tầng hai, nhắc nhở nói: “Hay là anh đi tắm gội thay quần áo khác đi? Nhỡ như Bào Lập tới đây tìm thấy cả người anh toàn máu là anh tiêu đời đó.”

Hắn dừng chân rồi gật đầu, xoay người đi về phòng chứa nước.

Một mình Quan Yếm đi lên tầng hai, cô phát hiện người đàn ông uống “Nước thánh” ở phòng thứ ba.

Anh ta nằm trên giường, biểu cảm bình tĩnh hô hấp đều đều, nhìn dáng vẻ không phải giả ngủ.

Những vất vả lắm mới tìm được người này, Quan Yếm không định từ bỏ ngay, vì thế cô đi qua, duỗi tay lay bả vai anh ta, gọi: “Này, dậy đi…”

Lời còn chưa dứt, đối phương bỗng nhiên xoay người, tay trái giấu dưới chăn đột nhiên vung ra, trong tay anh ta là một mảnh thủy tinh bén nhọn, để ngay bụng Quan Yếm.

Anh ta mở mắt, con ngươi đen nhánh tỉnh táo vô cùng, không hề có một chút mê man như mới vừa tỉnh dậy.

Quan Yếm cúi đầu nhìn mảnh thủy tinh ở ngay bụng, nhìn cái liềm cô đang để ngay cổ anh ta: “… Anh xác định muốn đánh với tôi?”

Anh ta hơi nghiêng cổ liếc nhìn, từ từ thu mảnh thủy tinh lại, mở miệng hỏi: “Cô là khách quý?”

Quan Yếm cũng thu hồi cái liềm: “Đúng vậy, tôi là Quan Yếm.”

Cùng lúc đó,  cô đã xác định được một chuyện: Xem ra mấy người cảnh sát nằm vùng kia chính là chỉ nhóm người bọn họ.

Các khách quý cần phải hoàn thành nhiệm vụ “Sống sót một tuần”, nhưng trong mắt đám Bào Lập, bọn họ còn hủy diệt toàn bộ “Xã hội không tưởng”.

Có lẽ đây là một nhắc nhở dành cho các khách quý – Muốn sống sót một tuần, nhất định phải diệt trừ xã hội không tưởng.

“Tôi là Thời Nguy, thời trong thời gian, nguy trong hiểm nguy.”

Người đàn ông ngồi dậy: “Cô đừng để bụng, tôi không thể không phòng lòng người.”

Quan Yếm gật đầu, hiếu kỳ nói: “Anh vẫn luôn ở giả bộ ngủ ư?”

“Cũng không hẳn là vậy, lúc nãy nằm lâu quá nên ngủ thật.” Anh ta nói xong còn ngáp mấy cái.  

Quan Yếm càng nghi ngờ hơn: “Vậy tại sao anh không đi tìm manh mối? Anh có phát hiện gì ở đây sao?”

“Không có” anh ta nhích qua bên cạnh, còn vỗ vỗ vị trí kế bên ý bảo cô ngồi đi: “Tìm mấy cái đó làm gì? Sống qua bảy ngày là được rồi?”

Nghe vậy, Quan Yếm không tự chủ được mà nhớ tới câu nói kia của Thích Vọng Uyên: “Hắn ta là đồ rác rưởi”.

Cô vội đá giọng nói kia ra khỏi đầu mình, nói: “Nhưng tôi phát hiện, ở ngày thứ bảy, mọi người sẽ bị dâng lên hiến tế, sợ là đợi ở đây một tuần không phải là cách để hoàn thành nhiệm vụ.”

Thời Nguy xua xua tay, chẳng hề để ý: “Haiz, đó là cô, tôi và cô không giống nhau đâu.”

Quan Yếm muốn hỏi có gì mà giống, ngẫm nghĩ tính toán lại: “Vậy được rồi, tôi còn phải đi tìm người, anh cẩn thận.”

Thời Nguy đưa tay làm động tác hẹn gặp lại, nhìn cô xoay người đi nhưng chợt dừng lại trước cửa. 

Hình như cô đang do dự cái gì đó, vài giây sau mới quay đầu lại, dùng một ánh mắt vừa đặc biệt vừa kỳ quái nhìn anh ta, chậm rãi hỏi: “Cái nước thánh có nước tiểu đó… Anh làm thế nào mà uống hết mà mặt không biến sắc vậy?”

Thời Nguy:…?

Anh ta trừng hai mắt, tức tối đáp lại: “Thằng cha nào nói cho cô biết tôi uống cái thứ đó?!”

Vẻ mặt Quan Yếm mơ hồ: “Tôi tận mắt nhìn thấy.”

“…” Anh ta nghiến răng, chữ từ kẽ răng bay ra bên ngoài: “Ông đây dùng đạo cụ! Đạo cụ đó trời! Là thủ thuật che mắt! Có ai khùng đâu mà uống nước tiểu!”

“À, thì ra là như thế” Quan Yếm lại hỏi: “Đạo cụ đấy là sao?”

Thời Nguy cho rằng cô không tin, trừng mắt nhìn cô nói: “Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ cấp cho cô, cô chưa thấy không phải không có, sau này đừng có mà nghĩ oan cho người ta!”

Đôi mắt anh ta vừa sáng vừa to, hai gò má núng nính, biểu cảm nổi giận này giống như một con Chihuahua hung dữ sủa điên cuồng.

Lúc này Quan Yếm mới biết, thì ra “Khách quý” không giống nhau, không phải người mới làm nhiệm vụ đầu tiên như cô.

Thế đó, đối phương mới không có một tí nóng nảy nào, đa phần là nắm được đạo cụ tốt trong tay, hoàn toàn có thể nằm một chỗ mà qua màn.

Cô vẫy tay, cáo biệt Chihuahua: “Ok ok, là tôi sai, xin lỗi anh nha. Tôi đi trước đây.”

Thời Nguy nghiến răng: “Xéo đi!”

Oa…… Quá giống.

Quan Yếm lên tầng ba tìm, Thích Vọng Uyên mới vừa thu dọn xong, hai người cùng nhau lục soát tầng bốn, cuối cùng… Không thu hoạch được gì.

Đừng nói là Bào Lập, trừ bỏ Thời Nguy ra, bọn họ không hề gặp được một người mù hay người giả mù nào.

Hai người chỉ có thể phân công nhau hành động, nhanh chóng lật tung toàn bộ căn cứ lên một lần nữa.

Mắt thấy thời gian đã dần nhích tới giữa trưa, ánh mặt trời trở nên vừa nóng vừa chói mắt, nhanh chóng hong khô tóc của Thích Vọng Uyên.

Lúc hắn vào phòng mình tắm gội thay quần áo, tiện tay đốt bộ quần áo đầy máu kia thành tro đổ xuống cống thoát nước, tiêu hủy vô cùng hoàn hảo. 

Trước mắt xem ra, không có khả năng tìm được Bào Lập.

Mà áng chừng mấy thuốc mê đó cũng sắp hết công dụng, hai người chỉ có thể cất liềm lại kho hàng trước, mỗi người trở về ký túc xá.

Quan Yếm mới trở về chưa tới mười phút, từ cửa sổ nhìn thấy năm chiếc xe van từ xa chạy tới.

Những chiếc xe dừng trước nhà xưởng, cửa xe mở ra, mỗi một chiếc xe là bảy tám người bước xuống, nhân số tổng cộng gần bốn mươi người.  

Nhưng điều làm cô cảm thấy không ổn chính là, những người đó hình như đều cầm súng liên thanh. 

Khi các khách quý chỉ có cái liềm làm vũ khí, đối phương móc ra thương.

Con mẹ nó chơi cái rắm!

Cô chỉ dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, tiếp theo, mấy người này sẽ dùng vũ lực áp đảo để áp chế, để toàn bộ đám người mù đều tham gia thí nghiệm, sẵn tiện gi ết chết đám giả mù xen lẫn trong đó. 

Nên làm gì bây giờ đây?

Trừ phi là mù thật, nếu không, không có cách nào trốn khỏi thí nghiệm lần này. 

Nhưng cô không thể vì vượt qua thí nghiệm lần này làm mình mù thật? Ai biết được nếu chịu tổn thương ở nơi này thì đến lúc về thế giới thực sẽ gánh chịu hậu quả gì?

Cho dù vậy sẽ không thể nào, nếu cô mù, nhiệm vụ còn lại sẽ hoàn thành như thế nào?

Còn có một cách không quá hoàn mỹ… Không kịp do dự.

Bởi vì trong đám người kia có một người nhìn giống như đầu sỏ, chỉ vào ký túc xá nói gì đó, nhất định bọn nó sẽ lại đây. 

Quan Yếm không dám đứng ở cửa sổ nữa, xoay người vào, ánh mắt đảo qua nhà vệ sinh bên cạnh.

Cho tới bây giờ, chỉ có thể tạm thời thử qua một lần.

Bên ngoài nhà xưởng, Bào Lập mang theo một đám người chạy tới dãy phòng của bọn nó, nhưng mới quay đầu lại thì phát hiện có ba thi thể máu me đầm đìa nằm trên mặt đất trong nhà xưởng 

Hắn ta nheo mắt, hai chân không tự chủ được bắt đầu run rẩy, giọng nói cũng run: “Tôi… Giáo chủ, là tôi sơ suất, vô cùng xin lỗi, cầu xin ngài tha thứ cho tôi lần này.”

Gã đàn ông phía sau hừ lạnh một tiếng: “Chờ việc này kết thúc tao sẽ tính sổ với mày! Tụi bây đem vài người đi xem chỗ dựng thí nghiệm, Bào Lập, mày dẫn người đi kiểm tra khu quản lý, mấy người còn lại tới nhà ăn xem!”

Cùng lúc đó, mười lăm người tạo thành một tiểu đội đã chạy tới ký túc xá.

Bốn người ở lại tầng một kiểm tra, dư lại lên tầng trên.

Mà lúc bọn họ lên tầng hai, phát hiện có mấy người nằm ngổn ngang trên hành lang.

Mấy người này đều bị rạch mặt, vết thương nằm ngang dọc trải cả khuôn mặt, tuy rằng bị thương không nặng, nhưng nhìn sơ qua thấy rất ghê người.

Một nhóm người lưu lại  kiểm tra, mấy người còn lại tiếp tục lên tầng ba. 

Tầng ba cũng giống vậy… Có năm người nữ nằm trên hành lang, tình trạng cũng giống như tầng hai, toàn bộ đều bị rạch nát mặt.  

Quan Yếm nằm trên hành lang, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn.

Cô nằm nghiêng, mấy miệng vết thương trên mặt đều đang đổ máu, khuôn mặt nhìn hết sức máu me.

Trong đó có hai vết thường một trái một phải kéo từ mắt xuống, đi qua hai mí mắt, đến xương gò má thì dừng.

Miệng vết thương không sâu lắm, nhưng vậy là đủ rồi.

Mí mắt cô vừa đỏ vừa sưng, sưng đến nỗi không thể mở mắt nổi, cho dù cố sức mở ra thì chỉ hí được một kẽ hở nhỏ. 

Mọi biện pháp có khả năng đều đã nghĩ qua, chuyện duy nhất phải làm lúc này là cầu nguyện những người đó sẽ không “Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót”, giết sạch đám người mù. 

Chắc là… Không thể nào đâu?

Hết chương 10

Bình luận

Truyện đang đọc