TIN TỨC TỐ BIẾN DỊ

Lúc thường, Thủy Vô Ngân log in có khi sớm có khi muộn, hôm nay vừa lúc gặp được hắn online vào buổi tối, mấy người Quả Quả Nha thực sự không muốn lãng phí cơ hội này, liền để nằm vùng thử thêm một lần nữa.

Bọn họ vốn không ôm hi vọng gì, ai biết Thân Hóa Thương Khung dĩ nhiên chấp nhận lời mời bạn tốt của gã. Phó bang chủ bang Phượng Tự kích động đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội vã dặn dò nằm vùng, để gã tận lực bớt nói đi.

Nằm vùng tự nhiên hiểu rõ, không dò hỏi Thân Hóa Thương Khung, liền trước tiên thông báo nhiệm vụ.

[Trò Chuyện Riêng] Tuyệt Đối Trung Thành: Bang chủ nói đêm nay tám giờ hành động, kêu cậu chuẩn bị sẵn sàng.

Tám giờ?

Việt Nhiên hơi nhíu mày, đây đúng là thời gian cậu đánh phó bản mỗi ngày với Khương Tiêu, đa số người trong bang hội cũng online, chẳng lẽ Hắc Sư muốn đến sát bang? Có thâm cừu đại hận gì với Bạch Cẩm Lý?

[Trò Chuyện Riêng] Thân Hóa Thương Khung <: Được, hắn còn nói gì khác không?

[Trò Chuyện Riêng] Trung Thành Tuyệt đối: Hắn nói nếu như thời gian có thay đổi sẽ đích thân nói với cậu, lúc đó cậu nhớ phối hợp.

[Trò Chuyện Riêng] Thân Hóa Thương Khung <: Được.

Việt Nhiên nhìn đối phương rời đi, đem ảnh chụp màn hình đoạn ghi chép tán gẫu gửi cho Khương Tiêu.

[Trò Chuyện Riêng] Thân Hóa Thương Khung <: Xem ra bang hội của chúng ta thật sự có nằm vùng, mấy anh có quan hệ với Hắc Sư?

[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Không có.

[Trò Chuyện Riêng] Thân Hóa Thương Khung <: Vậy?

[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Buổi tối liền biết.

[Trò Chuyện Riêng] Thân Hóa Thương Khung <: Nếu tối nay trước khi bọn họ hành động liên lạc lại với nằm vùng, phát hiện tìm lộn người, tạm dừng hành động thì sao?

[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Đổi thành chúng ta chủ động.

Việt Nhiên nghĩ thầm cũng đúng, cảm giác thấy hơi kích động rồi nha.

Chơi game lại có thể nhìn thấy phim gián điệp đấu chiến đến nghiện, trái tim nhỏ bị kiểm tra sức khoẻ báo cáo xúc phạm rốt cuộc được giảm bớt.

Một bên khác, nằm vùng cũng đem ảnh chụp gửi cho Phó bang chủ của bọn họ.

Bọn họ cao hứng quả thực muốn mở champagne chúc mừng, bởi vì đêm nay bọn họ có thể triệt để đè chết Thân Hóa Thương Khung rồi!

Quả Quả Nha còn hơi chần chờ: “Cậu ta dĩ nhiên không hỏi một câu hành động làm sao à.”

Đường Tâm Đường nói: “Có lẽ bọn họ vốn đã có kế hoạch trước cả. Ôi mà quan tâm làm gì đâu, có hay không cũng chẳng quan trọng, ngược lại cậu ta cũng đã rơi vào bẫy rồi mà.”

Quả Quả Nha “ừ” một tiếng: “Nhưng buổi tối vẫn phải trông chừng Thủy Vô Ngân bên kia một chút mới được.”

Đường Tâm Đường nói: “Yên tâm, bọn tớ biết được.”

Trong đầu của Quả Quả Nha chiếu lại kế hoạch, cảm thấy chắc sẽ được thôi, ngữ khí liền nhẹ hơn một chút: “Đường Đường, lần này thật sự cám ơn các cậu.”

Đường Tâm Đường cười nói: “Không có gì, chủ yếu là lão công của tớ không thể nuốt xuống cơn giận này, muốn giúp tớ báo thù, lần trước tâm tình tớ không tốt nói chuyện khó nghe, cậu đừng để trong lòng.”

Quả Quả Nha nói: “Đương nhiên là không rồi.”

Hai chị em bạn dì nói một hồi lâu, lúc này mới mỗi người đi chơi một chỗ, chờ vở kịch tối nay.

Phó bang chủ bang Phượng Tự mãi đến tận lúc Quả Quả nNha rời khỏi YY mới mở miệng: “Em tại sao không đề cập tới chuyện hợp bang?”

“Ban đầu lúc em biết đến nó vào Bạch Cẩm Lý liền từng đùa giỡn nói cứ thẳng thắn sáp nhập sẽ tốt lắm, nó từ chối, nói bọn họ chẳng giúp được gì, người trong lòng của nó tốt xấu gì vẫn là bang chủ, đến bang phái lớn liền chẳng là cái thá gì,” Đường Tâm Đường bĩu môi nói, “Hiện tại không biết thái độ của nó đã thay đổi hay chưa, chúng ta tạm thời trước tiên đối tốt với nó một chút, sau đó lại chậm rãi thảo luận.”

Phó bang chủ nói: “Được, nghe lời em.”

Hai nhóm người từng kẻ đặt ra âm mưu, chớp mắt một cái đã đến xế chiều.

Việt Nhiên và Khương Tiêu đánh xong mấy phó bản, lại bắt đầu khai đản.

Hai người trước mắt đang làm nhiệm vụ vòng mười, phải giúp một NPC chuyển hàng, chuyển tới chỗ liền có thể lấy thưởng.

Xe chuyển hàng rất đơn sơ, chính là một tấm gỗ được kéo bởi đầu lừa, trên tấm gỗ tùy tiện thả mấy chiếc rương.

Hai người một người ngồi ở đuôi xe, một người cưỡi trên lưng lừa, cầm trong tay cần câu, trên cần câu lại câu một trái cà rốt, lay động mấy cái buông xuống trước con lừa, thập phần vui vẻ.

Lúc Nguyệt Trầm bọn họ chạy tới, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.

Đông Phong Tuyết nhìn Lai Nhật Thương Khung trên thân lừa, nhất thời hận không thể đâm mù mắt của mình. Nguyệt Trầm khá bình tĩnh, cười một tiếng, gửi ra biểu tình chào hỏi.

Khương Tiêu dừng lại.

Việt Nhiên liếc mắt sang một cái, thấy bốn người đứng phía trước, theo thứ tự là Nguyệt Trầm, Tinh Diệt, Đông Phong Tuyết và một người chơi gọi là Mặc Mặc Em Yêu Anh. Hỏi anh: “Bọn họ có việc à?”

Khương Tiêu nói: “Không có, đang tán gẫu vài câu thôi.”

Nói xong câu này, anh mở trò chuyện riêng với Nguyệt Trầm ra.

Ghi chép tán gẫu vẫn dừng lại trên đoạn đối thoại vừa nãy, hai phút trước Nguyệt Trầm hỏi anh một câu đang ở đâu, sau khi anh trả lời, Nguyệt Trầm liền mang theo người đến chặn anh.

[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Sao thế?

[Trò Chuyện Riêng] Nguyệt Trầm: Không có gì, Mặc Dương đến khu mới, nói muốn hẹn cậu đánh trận, tớ dẫn cậu ấy đến gặp cậu một chút.

Khương Tiêu một chữ cũng không tin.

Bọn họ đều thêm WeChat của nhau, nếu Mặc Dương thật sự chỉ vì hẹn đánh trận, trực tiếp tìm anh qua WeChat là được, lại đích thân đến đây, hiển nhiên là nghe nói anh có lão bà.

Nguyệt Trầm bên kia cũng biết mình không có độ thuyết phục, vội vã thay đổi đề tài.

[Trò Chuyện Riêng] Nguyệt Trầm: Chuyện khác liên quan đến chuyện mượn người, Đông Phong Tuyết đã biết thân phận của cậu rồi, buổi tối tám giờ tôi muốn livestream, cậu muốn mượn người, trực tiếp liên hệ với cậu ấy là được.

[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Ừm.

[Trò Chuyện Riêng] Nguyệt Trầm: Cậu mượn người làm gì? Kéo bè kéo lũ đi đánh nhau?

[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Không nhất định.

Nguyệt Trầm tò mò.

Liệt Phong từ trước đến giờ luôn bình tĩnh, chuyện kéo bè kéo lũ đi đánh nhau như vậy hoàn toàn không giống như phong cách của anh.

[Trò Chuyện Riêng] Nguyệt Trầm: Ai chọc giận cậu sao?

[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Tớ cũng muốn biết đây.

[Trò Chuyện Riêng] Nguyệt Trầm:…

[Trò Chuyện Riêng] Nguyệt Trầm: Có ý gì?

Khương Tiêu không trả lời nữa.

Bởi vì sau khi anh chấp nhận lời mời bạn tốt của Mặc Dương, bên kia liền thật sự bắt đầu hẹn đánh trận với anh, nhưng chỉ là hàn huyên vài câu, rất nhanh liền vòng tới trên người Việt Nhiên.

[Trò Chuyện Riêng] Mặc Mặc Em Yêu Anh: Quen nhau từ lúc nào?

[Trò Chuyện Riêng] Mặc Mặc Em Yêu Anh: Cậu theo đuổi cậu ấy hay là cậu ấy theo đuổi cậu vậy?

[Trò Chuyện Riêng] Mặc Mặc Em Yêu Anh: Không được, thoát ế cũng không nói một tiếng với anh em hả?

[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Cậu rất rảnh?

Mặc Dương chà chà hai tiếng, thẳng thắn không lãng phí thời gian trên người anh nữa, đi băng băng đến trước mặt Thân Hóa Thương Khung, gửi lời mời bạn tốt đi, kết quả lại bị từ chối.

[Phụ Cận] Mặc Mặc Em Yêu Anh: Anh là bạn tốt của lão công cưng, thêm bạn tốt thôi nào~

[Phụ Cận] Thân Hóa Thương Khung <: Không, tài khoản của người ta chỉ dành riêng cho một mình lão công thôi >_<

[Phụ Cận] Mặc Mặc Em Yêu Anh: Không sao đâu, lén lút thêm đi, đừng cho cậu ấy biết.

[Phụ Cận] Thân Hóa Thương Khung <: Không >_<

[Phụ Cận] Mặc Mặc Em Yêu Anh: Anh thật sự biết rất nhiều chuyện của lão công cưng đó, thêm bạn tốt thôi nè~

[Phụ Cận] Thân Hóa Thương Khung <: Người ta muốn biết cái gì cũng có thể trực tiếp đi hỏi lão công mà [ngượng ngùng]

[Phụ Cận] Mặc Mặc Em Yêu Anh: Lời lão công của cưng nói với cưng tuyệt đối không khách quan đâu nha [vặn vẹo]

Việt Nhiên run rẩy khóe miệng: “Thật sự là bạn tốt của anh?”

Khương Tiêu “ừ” một tiếng, trực tiếp gửi đến kênh phụ cận.

[Phụ Cận] > Lai Nhật Thương Khung: Đừng để ý đến cậu ấy, chúng ta đi.

Câu này hiển nhiên là để cho Mặc Dương bọn họ xem.

Mấy người nhìn theo đôi tình nhân nhỏ này rời đi, Mặc Dương chậc chậc nói: “Lão bà của cậu ấy rất khả ái, ở đâu ra vậy?”

Nguyệt Trầm cười nói: “Tôi không có hỏi, cậu rảnh rỗi thì đến hỏi một chút đi.”

“Cậu ấy có thể nói cho tôi thì đúng là tôi gặp quỷ rồi ấy,” Mặc Dương nhìn bóng người của bọn họ biến mất ở chỗ ngoặt, đem lực chú ý chuyển đến trên người Tinh Diệt, “Tiểu Tinh Diệt tại sao không thêm ngữ âm vậy?”

Nguyệt Trầm nói: “Cậu ấy không có micro.”

Mặc Dương nói: “Cậu mua cho cậu ấy một cái gửi qua đi chứ.”

Nguyệt Trầm nói: “Ừm, đang lựa chọn mà.”

Mặc Dương nói: “Hiếm thấy cùng đến một chuyến, chúng ta đi một chút nhé, mang tiểu Tinh Diệt đi đánh mấy ván.”

Nguyệt Trầm liền đem lời nói của Mặc Dương gửi cho Bạch Chính Dương.

Bạch Chính Dương nhất thời muốn ói ra máu, nhưng hết cách rồi, chỉ có thể kiên trì đi đánh.

Thời gian bất tri bất giác đến chạng vạng.

Việt Nhiên liếc mắt nhìn danh sách bạn tốt, thấy anh họ nhà cậu vẫn không login như cũ.

Khương Tiêu nói anh họ cậu lên máy bay hồi sáng, chắc phải đến buổi trưa mới có thể về đến nhà, dù đang ngủ, lúc này cũng nên tỉnh rồi đi.

Cậu suy nghĩ một chút, liền gửi WeChat, nói anh họ tối nay trong game có chuyện lớn, hỏi hắn có thể tới hay không.

Kết quả tin này vừa mới gửi xong, chuông cửa liền vang lên, ngay sau đó là tiếng cửa mở và tiếng trò chuyện, cũng hết sức quen thuộc.

Việt Nhiên đi ra ngoài nhìn, thấy anh họ nhà cậu mang theo đồ đã mua cho cậu trực tiếp tới đây.

Tần Tu Kiệt cười nói: “Có chuyện lớn gì há?”

Việt Nhiên nói: “Vô trong rồi lại nói.”

Tần Tu Kiệt liền cười híp mắt hàn huyên hai câu với Việt Thế Trung, đi vào phòng ngủ của Việt Nhiên, nghiêm túc nghe xong lời tự thuật của cậu, có chút khó mà tin nổi: “Trong bang có người nằm vùng?”

Việt Nhiên gật đầu, liếc mắt nhìn chiếc cặp hắn đang mang: “Anh có mang máy tính theo không?”

Tần Tu Kiệt nói: “Trong nhà không có ai, anh không muốn ăn thức ăn bên ngoài, lại đây cọ cơm với cọ giường nha.”

Hắn lấy máy tính ra mở lên, đăng nhập vào game, nói, “Thuận tiện sẽ giúp em xử lý chuyện hàng nhái một chút.”

Việt Nhiên hiếu kỳ: “Anh muốn tiếp cận gã bằng cách nào?”

Tần Tu Kiệt chỉ chỉ máy tính cho cậu xem.

Việt Nhiên quay đầu nhìn, phát hiện hắn không đăng nhập vào tài khoản Y Quan Cầm mà là một ID nhìn khá quen mắt —— Khốc Thành Thương.

Hỏi hắn: “Anh mới mua?”

Tần Tu Kiệt gật gật đầu, giơ tay gõ chữ.

[Loa] Khốc Thành Thương: Nghe nói Tinh Diệt nhà tui đã trở về có đúng hay không?

[Loa] Khốc Thành Thương: Tinh Diệt đại đại xin lỗi, hiện tại em mới đến.

[Loa] Khốc Thành Thương: Thật ra buổi chiều em mới biết, vẫn luôn khóc cho đến bây giờ mới online. Tinh Diệt đại đại em là fan già của anh nè, trước khi anh còn chưa xóa nick liền lén lút hâm mộ anh, những năm này chỉ cần vừa mở ra khu mới, em sẽ để ý trong khu mới có hồn sư hỗ trợ lợi hại nào không, nghĩ rằng một ngày nào đó anh có thể sẽ trở về, bây giờ anh rốt cuộc trở về rồi!

[Loa] Khốc Thành Thương: Em thật sự… em thật sự là không có cách nào hình dung được tâm tình của em… hiện tại lúc em gõ những chữ này cũng đang khóc nè, hoàn toàn không thể ngừng được nước mắt luôn.

[Loa] Khốc Thành Thương: Em có thể thấy anh không? Dù chỉ liếc mắt nhìn cũng được, để em biết đây là sự thật.

Tần Tu Kiệt click gửi đi, tìm đến Tinh Diệt thêm bạn tốt.

Hai giây sau, lời mời bạn tốt được chấp nhận.

Hắn nhìn về phía em họ: “Uầy, cứ tiếp cận như vậy thôi nha.”

Việt Nhiên: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc