TINH CẦU MẤT NGỦ

Trong lòng Hướng Tầm thầm mắng một câu, lúc nãy đầu óc của anh đúng là bị ma nhập nên đầu óc mới đột nhiên kém thông minh như thế. 

Cô gái có thể khiến Tạ Hoài Tây tự mình đưa đến, sao có thể là một người phụ nữ bình thường được. 

Hướng Tầm liên tục xin lỗi: “Chị dâu, thật ngại quá, vừa nãy em uống hơi nhiều, hai người cứ tiếp tục nói chuyện, tiếp tục nói chuyện nhé.”

Hướng Tầm đến nhanh đi cũng rất nhanh, Lâm Nhiễm còn chưa kịp nói gì thì hắn đã biến mất rồi. 

Tạ Hoài Tây: “Không cần phải để ý, về sau có cơ hội nhất định sẽ bắt cậu ta xin lỗi em một cách trịnh trọng.”

Anh nói rất chân thành,  không biết có phải vì vừa rồi Hướng Tầm đã nói hai chữ “chị dâu” hay không.

Lâm Nhiễm cuối cùng cũng không nhịn được mà nói ra nghi hoặc lớn nhất của cô lúc này. 

“Tạ Hoài Tây.”

“Ừ? Có chuyện gì muốn hỏi tôi?” Tạ Hoài Tây như đọc được suy nghĩ của cô. 

“Đúng.” Lâm Nhiễm do dự một chút, sau đó gật đầu.

Bộ dáng nghiêm túc chuẩn bị nghe cô nói của Tạ Hoài Tây giờ này khiến Lâm Nhiễm nhớ tới rất nhiều năm trước kia.

Cô khi ấy còn đang học cấp ba, trong một lần trường tổ chức cuộc thi nghệ thuật, cô không cẩn thận đã đánh mất cây đàn violon mà mẹ cô để lại, tìm khắp hậu trường biểu diễn vẫn không tìm được, cuối cùng chỉ có thể ngồi xổm vào trong một góc khóc thút thít như con thú lạc đường. 

Hiện trường rất hỗn loạn, Yên Nhiên vẫn đang biểu diễn tiết mục trên sân khấu, cô tìm mấy học trưởng nhờ giúp đỡ nhưng họ đều đang bận, không ai nghe cô nói hết, đó cũng là một trong số ít những lần cô khóc sau khi mẹ qua đời. 

Đúng lúc đó Tạ Hoài Tây đi ngang qua, cô nhận ra anh, lúc đó cô thực sự rất tuyệt vọng nên không nghĩ ngợi gì mà đột ngột kéo ống quần đồng phục của anh. 

Tạ Hoài Tây lúc ấy rõ ràng đang có chuyện gấp, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của cô, cũng không vội vã đi mà ngồi xổm trước mặt cô hỏi; “ Sao em lại khóc?”

Lâm Nhiễm thút thít khóc, nói chuyện vô cùng lộn xộn, khác hẳn với dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.

Cô nhớ rõ lúc ấy Tạ Hoài Tây đã nói một câu: “Không sao cả, đừng nóng vội, em nói từ từ, tôi vẫn đang nghe.”

Lâm Nhiễm đặt đôi đũa trên tay xuống. 

Giọng nói nhàn nhạt mang theo chút trịnh trọng nói ra nghi hoặc của chính mình: “Vì sao lại là tôi?”

Cô trước sau đều không cảm thấy mình sẽ là lựa chọn đầu tiên, cô hiểu rất rõ Lâm Quốc Hoa, đối với cô một phần áy náy, hai phần là bất lực, còn lại bảy phần là dính dáng đến lợi ích. Lâm Quốc Hoa bởi vì cuộc liên hồn này mà ngay cả miếng đất kia thậm chí cũng đồng ý cho cô, cho dù Tạ gia là người đưa ra lời mời liên hôn này, cho dù Tạ Hoài Tây đặt cô vào vị trí bình đẳng với anh, thì thực chất mối quan hệ giữa bọn họ đã định sẵn là không thể bình đẳng.

Cho nên tại sao lại chọn cô? 

Tạ Hoài Tây: “Chuyện này rất quan trọng đối với em?”

“Rất quan trọng.”

Lâm Nhiễm muốn biết vị trí của mình nằm ở đâu trong cuộc liên hôn nay, cho nên Tạ Hoài Tây nhất định phải chính miệng nói ra lý do. 

Một lúc lâu sau, Tạ Hoài Tây nói: “Tôi không có ý định kết hôn, vậy nên cũng không nghĩ sẽ cưới một người mình không quen biết.”

___

Nhà của Lâm gia không ở ven đường, Lâm Quốc Hoa là một người mê tín, vài năm trước ông đi Hồng Kong bàn chuyện làm ăn ngoài ý muốn gặp được một thầy phong thủy, ông ta nói rằng nhà của bọn họ bốn phương không nơi nương tựa, chặt đứt không ít tiền tài của ông, nếu không sự nghiệp chắc chắn sẽ đi lên.

Vừa lúc mấy năm kia Nhiếp gia vì chuyện Nhiếp Viện bị bệnh mất sớm nên giận chó đánh mèo với Lâm Quốc Hoa, cho nên sự nghiệp của ông có chút sa sút, mãi đến khi cưới người vợ hiện tại, nhờ có gia thế của Nhạc gia nên công ty mới trở thành một trong những công ty tiên phong trong lĩnh vực Internet. 

Vì vậy Lâm Quốc Hoa tốn không ít tâm tư thu mua hai mảnh đất bên cạnh, mở rộng căn nhà, đổi vị trí cổng nhà, ô tô muốn đi vào phải đi vòng một quãng dài, hơn nữa con đường đi cũng có chút chật hẹp. 

Lúc học cấp ba Lâm Nhiễm vẫn luôn ở trọ ở trường, đại học thì dọn vào một căn nhà riêng của mình, vì vậy cũng không quen thuộc nhà cửa nhà Lâm.

Mãi đến khi Tạ Hoài Tây không kịp trở tay, đâm sầm vào chiếc cây bên cạnh “rầm” một tiếng, Lâm Nhiễm mới phát hiện ra có gì đó không đúng. 

Tạ Hoài Tây tắt máy, tháo dây an toàn: “ Em ở trên xe chờ tôi, tôi đi xuống nhìn xem thế nào.”

“Được.”

Dọc đường đi hai người cũng đã tán gẫu câu được câu chăng, tâm lý của Lâm Nhiễm cũng dần ổn định lại, nhưng thời điểm đối mặt với Tạ Hoài Tây trạng thái vẫn không thể thả lỏng được, mãi đến khi không gian chỉ còn lại có một mình cô, tâm trạng đang căng thẳng của cô mới chậm rãi thả lỏng, lúc này mới nhớ lại lời Tạ Hoài Tây nói trước đó. 

Không có ý định kết hôn? Chuyện này nằm ngoài dự kiến của cô.

Tuy nhiên khi nhìn thấy bóng dáng của Tạ Hoài Tây bị cành cây che khuất, cô lại bình tĩnh trở lại, như vậy cũng không có gì không tốt.

Tạ Hoài Tây kiểm tra một hồi, rất nhanh liền trở lại xe. 

Lúc chiếc xe đụng phải cái cây làm xước một lớp sơn trên chiếc xe McLaren mới tinh, những chỗ khác không có gì nghiêm trọng, chỉ là chỗ này không ổn lắm, phía cửa bên xe Lâm Nhiễm bị chặn không thể mở ra, chỉ có thể đợi Tạ Hoài Tây lùi xe lại phía sau thì cô mới có thể ra ngoài. 

Chuyện lùi xe cũng khá suôn sẻ, có điều Lâm Nhiễm không muốn để Tạ Hoài Tây đưa cô lên nhà. 

“Nhà tôi ở phía trước, tôi đi con đường nhỏ chỗ này là tới, anh không cần đưa tôi về nữa.”

“Vậy em chú ý an toàn, về đến nhà thì báo cho tôi.”

Tạ Hoài Tây không kiên trì đưa Lâm Nhiễm về nhà, chỉ là lúc Lâm Nhiễm đi qua con đường nhỏ kia, anh đã hạ cửa sổ xe xuống, cứ nhìn về hướng cô rời đi mãi cho đến khi bóng đang cô biến mất khỏi tầm mắt.

Lâm Nhiễm mặc dù không hề quay đầu lại, nhưng cũng biết Tạ Hoài Tây chưa rời đi, bóng đèn ở chỗ ngoặt phía trước bỗng nhiên lập loè.

Trong lúc hoảng hốt, với chợt nhớ tới, rất nhiều năm về trước, cô vẫn luôn dõi theo bóng lưng của Tạ Hoài Tây, hết lần này đến lần khác đều như vậy.

___

Thời điểm Lâm Nhiễm trở về nhà thì đã rất muộn rồi, ngoại trừ cửa phòng khách và phòng ngủ chính của Lâm Quốc Hoa còn sáng đèn ra, tất cả các phòng khác đều đã tắt đèn. Cô từ lúc bay về nước đến giờ vẫn chưa quen qua giờ giấc, sau cũng phải làm rất nhiều việc nên lâu lắm rồi cô chưa được nghỉ ngơi.

Hiếm khi cô lại buồn ngủ như vậy, liền gửi cho Tạ Hoài Tây một biểu tượng cảm xúc “đã về an toàn”, sau đó vội vàng trở về phòng đi tắm rồi lên giường ngủ.

Điện thoại ở đầu giường hiện lên mấy cái tin nhắn, thỉnh thoảng sẽ có ánh sáng nhấp nháy, Lâm Nhiễm cuộn người lại trong ổ chăn không hề phát hiện.

Phòng ngủ của Lâm Nhiễm vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng kim đồng hồ tí tách tí tách, cùng tiếng nói chuyện không ngừng ở gian phòng chính.

Người phụ nữ đắp mặt nạ đang dựa vào mép giường đọc tạp chí thời trang, Lâm Quốc Hoa vừa đứng ngoài ban công nghe xong cuộc điện thoại liền đi ra ngoài. 

“Đi đâu vậy?”

“Chiều nay Nhiễm Nhiễm đã gặp con nuôi Tạ gia, tôi muốn đi qua hỏi xem chúng đã nói gì với nhau.”

Tần Nhã không chút nghĩ ngợi đặt tạp chí sang một bên, trực tiếp đem người cản lại: “Lâm Thinh nói Nhiễm Nhiễm đã ngủ say, con bé rất khó mới có thể ngủ ngon, có chuyện gì để sáng mai nói.”

Lâm Quốc Hoa: “Hôn sự này rất khó có được, may có Tạ gia chủ động tìm tới, tuy chỉ là con nuôi nhưng mấy người con ruột của Tạ gia đều vô công rỗi nghề, tôi không thể đề nó tuỳ ý, phá hỏng cuộc hôn nhân này.”

Tần Nhã không phải không biết chồng mình chỉ coi trọng lợi ích, nhưng mà đây là chuyện của Lâm Nhiễm, bà vô cùng bối rối. 

Tần Nhã: “Ban ngày không phải Nhiễm Nhiễm đã đồng ý hôn sự này sao, người cũng đã bị ông kêu từ nước ngoài quay trở về rồi, có một số việc không thể nóng vội.”

“Hơn nữa quan hệ giữa hai cha con cũng mới hoà hoãn lại được một ít, đừng để mấy chuyện này mà khiến quan hệ lại xấu đi.”

“Nhiễm Nhiễm mấy năm gần đây đều không ở trong nước, không chừng con bé đã có người mình thích ở nước ngoài.”

Lâm Quốc Hoa bị Tần Nhã nói nhiều đến mức như vậy, cảm thấy cũng có lý, cũng không kiên trì muốn gõ cửa hỏi chuyện Lâm Nhiễm nữa, chỉ nghĩ ngày mai sau khi trở về từ công ty sẽ nói chuyện nghiêm túc với cô. 

Tuy nhiên Lâm Nhiễm cũng không để cho Lâm Quốc Hoa có cơ hội “nói chuyện nghiêm túc” với cô, bởi vì sáng sớm cô đã thu dọn hành lý, chuyển ra ở riêng.

Tối hôm qua lúc cô còn đang ngủ, đi động của cô nhận được không dưới hai mươi cái tin nhắn, trong đó phải đến mười mấy cái là đến từ Triệu Yên Nhiên.

“Cậu không phải đã nói tuần sau mới trở về nhà à, sao bây giờ đã trở về rồi? Trở về cũng không thèm thông báo cho tớ. *cắn bạn*.gif”

“Sớm biết cậu trở về thì tớ sẽ không đến cái nơi quỷ quái này trượt tuyết, tớ cũng mới phát hiện trò này phải cần chân tay phối hợp với nhau.”

“Hình ảnh. jpg”

“Hình ảnh. jpg”

“Hình ảnh. jpg”

“…..”

Sau đó đều là tin nhắn Triệu Yên Nhiên quay lại cảnh mình xấu xí khi đang trượt tuyết, nhớ lại dáng vẻ cô ấy mới đăng trên vòng bạn bè ngày hôm qua, đúng là tốn không ít tâm tư chụp hình. 

Sau đó, có thể là do rất lâu Lâm Nhiễm không phải hồi lại,  đoán rằng cô đã ngủ nên không tiếp tục gửi tin nhắn nữa, chỉ là sáng nay lại chuyện tới một vị trí: sân bay Nghi Thành.

Không nghĩ tới Triệu Yên Nhiên lại vội vã trở về, chắc chắn là muốn gặp cô. 

Vậy tối nay cô có thể ngủ ở nhà Triệu Yên Nhiên, kỳ thực so với Lâm gia, có lẽ Triệu gia mới giống như nhà cô hơn. Cho dù ra nước ngoài hay học trường trong nước hoặc là ở nhà của ông ngoại mua cho cô, hoặc là ở nhà Triệu Yên Nhiên, rất ít khi trở lại Lâm gia.

Lâm Nhiễm trả lời tin nhắn Triệu Yên Nhiên, tối qua lúc Tạ Hoài Tây trở về đến nhà cũng nhắn tin báo cho cô, nhưng lúc đó đã quá muộn, cô đã sớm đi ngủ.

Tạ Hoài Tây: “Vấn đề liên hôn không cần quá nặng nề, chúng ta cứ từ từ đi.”

Sau đó tầm mười phút sau, Tạ Hoài Tây gửi đến một tin nhắn: “Ngủ ngon.”

Lâm Nhiễm nghĩ, mặc dù đã qua một đêm, nhưng cô vẫn muốn trả lời Tạ Hoài Tây: “Được, cứ từ từ.”

Vài giây sau Tạ Hoài Tây đã trả lời: “Hướng Tầm, người em gặp hôm qua muốn add wechat em, có tiện không?”

Lâm Nhiễm: “Được.”

Ngay sau đó wechat cô hiện lên một thông báo kết bạn mới, ảnh đại diện là một con mèo Garfield, trên đó có ghi: Xin chào chị dâu, tôi là Hướng Tầm. 

Lâm Nhiễm vừa chấp nhận lời mời kết bạn, bên kia đã phát một cái lì xì, theo thói quen liền xem vòng bạn bè của Hướng Tầm.

Vừa lướt qua một chút, cô đã phát hiện số bài viết sáng nay của Hướng Tầm còn nhiều hơn so với số bài viết cô đăng cả tháng nay. 

Cô vừa định thoát ra khỏi vòng bạn bè thì vô tình nhìn thấy hình ảnh trong vòng bạn bè của hắn trông có chút quen mắt. 

Lâm Nhiễm vừa mở ra, phát hiện hình ảnh kia vô cùng quen mắt, bởi vì hình ảnh chiếc xe đang được sửa chữa kia lại chính là chiếc xe mà Tạ Hoài Tây chở cô hôm qua. 

Hướng Tầm còn vì hình ảnh này mà viết thêm mấy dòng chữ: “Cứu mạng aaaa! Xe mới mua ngày đầu tiên đã bị trầy một lớp sơn! Kẻ đầu sỏ lại là người không thể động vào! Phải làm sao bây giờ? Online, chờ gấp!

—–

Bình luận

Truyện đang đọc