TÌNH CHỊ DUYÊN EM

Thế nhưng cũng may khi ông Lý còn chưa đưa ra quyết định gì bà ba đã dậy. Vừa mở mắt ra bà đã nắm lấy tay thầy lang Đỗ lắp bắp hỏi:

– Con tôi… con tôi sao rồi?

– Xin lỗi bà, tôi lực bất tòng tâm không giữ được đứa bé.

– Ông nói sao? Ông nói sao?

– Bà bình tĩnh.

Thế nhưng bà ta chẳng những không bình tĩnh mà gào thét inh ỏi, gào chán chê rồi chỉ thẳng tay vào mặt bà cả nói:

– Chị hại tôi. Chính chị hại tôi.

Bà cả nhìn bà, bình thản đáp:

– Chứng cớ đâu?

– Bát bún kia là chứng cớ rồi. Lần đầu tôi sẩy thai cũng là do đống hồng hoa và mẫu đơn bì của chị, mấy lần sau chắc chắn cũng do chị, đến lần này chị hết chối cãi rồi nhé. Trả con lại cho tôi, trả con cho tôi mau lên. Chị là thứ đàn bà độc ác

Bà ba nói đến đâu, khóc tức tưởi đến đấy, bà hai ngồi bên cạnh nắm tay bà ta an ủi:

– Em mới mất con, đừng kích động.

Bà ba nghe xong chẳng những không bình tĩnh còn bật hẳn dậy. Trên người bà mặc cái áo lụa mỏng tanh quỳ sụp xuống chân ông Lý gào lên:

– Thầy nó trả con lại cho em đi, trả con lại cho em. Em đau lắm, em đau lắm. Con mình được bốn năm tháng rồi mà thầy nó, sao lại để người ta mang nó đi vậy cơ chứ

Hai hàng nước mắt bà rơi lã chã, tôi cũng xót thương thay cho bà ta. Nhưng lúc này trước hết tôi phải xót thương cho mình trước đã. Ông Lý dìu bà lên giường an ủi mấy câu rồi ra lệnh cho tất cả mọi người ra sân. Con Na vừa khóc vừa kể lể bà vốn dĩ không sao, ăn mỗi bát bún lại sẩy thai. Đến khi ra ngoài hết, ông Lý mới quay sang tôi hỏi:

– Dung, con nói đi, có phải con cho ngưu tất vào bát bún của bu Bích?

– Bẩm thầy, con với bu Bích trước nay không thù không oán. Con cho ngưu tất vào làm gì.

Tôi vừa nói xong, bà hai liền đớp lời:

– Con không thù không oán nhưng biết đâu có người thù oán lợi dụng con thì sao.

Bà cả thấy vậy định nói nhưng tôi đã vội đáp:

– Bu có gì cứ nói thẳng ra, ai thù oán với bu Bích?

Bà hai nghe tôi nói thì cười nhạt:

– Ai thì trong lòng mọi người đều biết.

Càng ngày bà ta càng lộ ra cái bản chất mưu mô xảo quyệt, một lời nói đầy hàm ý sâu xa nhưng người nghe cũng hiểu được bà đang nói gì. Tôi nhìn bà ta gật gù đáp:

– Con thực lòng không biết người bu nhắc đến là ai, nhưng theo con biết ở nhà này người am hiểu về các loại thuốc, và cũng có nhiều thuốc quý nhất chính là bu.

Bà ta nghe xong, bất chợt để lộ sự kinh ngạc thế nhưng rất nhanh chóng bình thản nói:

– Nhiều loại thuốc thì cũng để chữa bệnh cho mọi người. Bu với bu Bích chị em nghĩa nặng tình thâm, chẳng việc gì phải ra tay hại. Mà bu có hại khác gì lạy ông tôi ở bụi này đâu cơ chứ? Vả lại cả tháng nay trời hanh khô hạn, bu không ra đến ngoài mà ngưu tất cũng hiếm nên chắc chắn bu không có liên quan.

– Con có nói bu hại bu Bích đâu mà sao bu phải vội thanh minh như vậy? Hay bu có tật nên giật mình?

– Dung, con!!

Tôi nói đến đây, bất chợt thấy cậu Thành nhìn tôi chằm chằm rồi đôi môi cong lên. Rõ ràng cậu ta đang cười, cái nét cười đầy sảng khoái chứ không phải châm chọc, coi thường. Tôi hơi ngạc nhiên, sao bu cậu bị tôi nói như vậy cậu lại cười được cơ chứ? Thế nhưng lúc này tôi không quan tâm nữa quay sang ông Lý phân bua:

– Thầy, giờ nồi bún cũng hết sạch, con cũng không có cách gì chứng mình rằng nồi bún không có ngưu tất, nhưng cũng chẳng có cách gì chứng minh nồi bún có ngưu tất. Dựa vào bát bún kia để luận tội e rằng không được minh bạch lắm. Biết đâu có người dùng chiêu trò đổ oan cho con thì sao?

Ông Lý vắt tay lên trán, vẻ mặt lộ rõ cả đau khổ lẫn đăm chiêu, con Na cùng lúc đó khóc lóc nói:

– Hôm nay con lên bê bún về đưa luôn cho bà ba ăn. Con còn chẳng la cà ở đâu, làm sao có chuyện người khác dùng chiêu trò cho ngưu tất vào chứ ông? Ông làm ơn làm phước đứng ra soi xét cho bà với.

– Phải đấy, cái Na theo hầu em Bích từ lúc mới về đây, nó cẩn thận lắm chứ đâu phải kiểu người tay chân vụng về gì đâu. Na, mày nói xem ngoài ăn bát bún đó bà Bích còn ăn gì không? – Bà hai cất tiếng hỏi

– Dạ không thưa bà, đến nước còn chưa kịp uống. Bà ơi, ông ơi, bát bún có vấn đề đến thầy lang cũng đã nói, ông xem xét thế nào đừng để bà Bích mất đứa bé một cách vô lý, oan uổng như vậy. Khổ thân bà lắm ông ơi.

Nghe con Na nói, tự dưng tôi mới như bừng tỉnh. Lần trước bà ba động thai, nó cũng là người đầu tiên kêu ông Lý về rồi chạy sang dinh gọi bà hai, lần này cũng vậy. Nhà này quả thực am hiểu các loại thuốc nhất chính là bà hai. Có hai trường hợp có thể xảy ra, trường hợp thứ nhất bà cả vì thù oán mà khiến bà ba sẩy thai, bà cả hận bà ba là điều đương nhiên. Ngoài lý do vì phản chủ, bà còn nghi bà ba là người hại chết cậu Tú vậy nên việc bà cả dùng thuốc khiến bà ba sẩy thai thoạt nghe đúng là hợp lý vô cùng. Hai người đàn bà thù hận ghét bỏ nhau, nếu một trong hai người bị hại tất mọi người sẽ nghĩ đến người còn lại là thủ phạm. Có điều, lý do này dù có hiển hiện trong đầu tôi vẫn cứ cảm thấy không đúng. Trường hợp thứ hai, người hại bà ba là bà hai, nếu bà hai hại bà ba, tất nhiên mọi người vẫn nghĩ đó là do bà cả làm, mà nếu bà hại bà cả, thì mọi người cũng lại cho rằng do bà ba làm. Bà hai đứng giữa, không cần làm gì, chỉ cần thiện lương uống tách trà xem đấu đá nhưng người được lợi nhất lại chính là bà. Nhất là lúc này đây, khi con Na và bà hai kẻ tung người hứng tôi càng có lý do để nghiêng về trường hợp thứ hai hơn. Huống hồ đêm qua tôi không ngủ vì nghĩ đến việc sáng nay đi làng Hồ nên sáng sớm dậy chính tay tôi tự nấu món bún tôm khô. Lúc múc ra cũng là tôi không một ai nhúng tay vào, bà cả khi ấy còn đang ngồi trên buồng đọc sách, vậy nên khả năng thứ nhất khó có thể xảy ra. Con Na không đi la cà, nhưng về đến dinh nó cho gì vào bún ai có thể biết? Tôi tự dưng lại nghĩ, có khi nào con này chính là tay sai của bà hai không? Chẳng phải về đây bà Bích với bà hai đã thân nhau việc bà hai gài con Na vào cũng là điều dễ hiểu mà. Tôi ngẫm lại một hồi rồi nói:

– Thầy, việc này cần điều tra rõ. Không dưng ngưu tất từ trên trời rơi xuống bát bún được.

Bà hai thấy vậy thì cười đáp:

– Tất nhiên làm gì có chuyện tự dưng ngưu tất ở trong bát bún. Nếu không có kẻ nhúng tay làm sao mà có được. Giờ muốn biết ngưu tất từ đâu thì cứ lục soát hết các dinh đi.

Tôi lén nhìn sắc mặt bà cả, xem chừng bà rất bình tĩnh, có lẽ chỗ bà cũng không có ngưu tất. Đám gia nô bắt đầu lục soát, bà cả khoanh hai tay trước ngực điệu bộ mỉa mai:

– Chị em nghĩa nặng tình thâm mà em sẩy thai chẳng thấy vẻ đau thương lại vội vàng tìm hung thủ. Tôi cũng nghi ngờ cái tình thâm của hai người thật.

Bà hai chẳng nao núng đáp lại:

– Không phải cứ khóc lóc mới là thương. Đôi khi tìm ra thủ phạm để đứa bé trong bụng ra đi không oan ức mới chính là thương. Mất cũng đã mất rồi, đau thì để trong lòng.

Bà vừa nói xong đột nhiên thằng Thìn cũng chạy ra cầm một túi nhỏ hét lên:

– Ông, con tìm thấy ngưu tất trên dinh bà cả.

Tôi nhìn thằng Thìn, há hốc mồm kinh ngạc. Ông Lý cũng không tin nổi, chỉ có mình bà hai thì bình thản như biết trước mọi việc. Bà cả nhìn thằng Thìn rít lên:

– Mày đừng có vu oan giá hoạ cho bà. Buồng của bà không bao giờ chứa ngưu tất, can tất hay bất cứ loại thuốc nào.

– Dạ, con không vu oan, cái này con với thằng Sửu tìm được ở buồng con Mít.

Con Mít? Trời đất ơi, tôi thực không dám nghĩ đến tình huống này. Ở dưới dinh bà hai bà ba lục soát xong đều không có gì. Thằng Thìn lôi con Mít ra, đêm qua vú Bảy về quê bốc mộ nên nó ngủ một mình. Bà cả nhìn nó hỏi lại:

– Mít, mày lấy đống cỏ xước (ngưu tất) này ở đâu ra?

– Dạ… sáng nay ngủ dậy con thấy ở cửa buồng con, con tưởng của bà nên cất đi. Lúc sáng bà đọc sách nên con không dám làm phiền, định chiều đưa cho bà xem.

Bà cả nhìn con Mít, tôi thoáng thấy ánh mắt bà lộ rõ sự bất lực xen lẫn thảng thốt. Phải rồi, bà đâu ngu mà làm xong không biết phi tang vật chứng. Tôi lúc này càng khẳng định chuyện này không phải do bà cả gây ra. Nếu bà cả gây ra, kế hoạch gì mà lộ đầy sơ hở như vậy, buồng con Mít có ngưu tất, tất nhiên ông Lý sẽ nghĩ ngay đến bà cả. Đêm qua vú Bảy về nhà, sểnh vú ra là con Mít bị người ta lợi dụng luôn. Mà cái điệu bộ vội vàng muốn tìm ra hung thủ của bà hai càng làm tôi thêm phần tin tưởng ở linh cảm của mình. Bà ta là người có nhiều loại thuốc nhất, đồng ý rằng mùa này hanh khô nhưng chẳng lẽ người bào chế thuốc lại không có dự trữ. Buồng bà ta một lạng ngưu tất cũng không có, mà thứ gì càng hoàn hảo lại càng khiến tôi không tin. Ông Lý lúc này cũng đã tức giận đùng đùng quát lên:

– Vậy chứng tỏ trong nồi bún có ngưu tất. Mà ngưu tất lại chỉ có trên dinh của bà. Tôi cần một lời giải thích từ bà.

Bà cả nhìn ông, lắc đầu đáp:

– Ngưu tất vì sao mà có tôi không hề biết. Cái Mít nó cũng nói rồi, nó thấy trước cửa buồng nên mang vào.

– Vậy ý bà bà không liên quan trong chuyện này. Nếu vậy thì người liên quan là con Mít và con Dung. Bún do con Dung nấu, tôi nên xử chúng nó theo gia pháp hay thế nào? Mà con Mít và con Dung có thù oán gì với Bích? Nếu không phải có người đứng ở phía sau dung túng thì chẳng lẽ chúng nó dám làm ra chuyện này.

– Ông cũng vô lý quá rồi, con Dung hay con Mít đều không liên quan. Con Mít xưa nay thật thà, nó có biết nói dối là gì? Tự dưng từ đâu xuất hiện ngưu tất trước cửa buồng nó nó không biết nên nó mới cất đi.

Bà vừa nói xong con Na cũng gào lên khóc:

– Xưa nay ai chẳng biết bà ghét bà Bích nhà con thế nào? Giờ tang chứng vật chứng đầy đủ mà bà vẫn cãi chày cãi cối. Ngưu tất ở bát bún, thầy lang cũng đã nói, tại sao bà cứ cãi. Phải rồi, bà là bà cả nên bà thích làm gì thì làm, gϊếŧ người cũng chẳng sao, bà là con quan viên kia mà, ai dám làm gì bà?

Tôi nghe mà tức thay cho bà cả, bà nhíu mày tát bốp một phát vào mặt nó rít lên:

– Mày!!! Giờ mày thích leo lên đầu tao mà ngồi luôn hả? Từ bao giờ cái nhà này lại có kiểu ở đợ mà nhảy vào mồm người khác như mày?

– Con cũng chỉ nói sự thật thôi, bà đánh con đi, đánh chết con con cũng phải nói.

Đám gia nô bắt đầu bàn tán, tôi với cậu Bảo phải giữ bà cả lại. Tình bà nóng nảy quá rồi. Con Na được thể thì gào mồm ăn vạ:

– Đấy, bà đối với người ở thế nào ai cũng biết. Bà trước nay căm hận bà ba ra sao ai cũng biết. Bà thấy bà không trẻ bằng, bà sợ người ta cướp đi gia sản nên bà muốn hại người ta không chừa một đường nào.

Bà hai thấy vậy quát con Na:

– Câm mồm.

– Con không câm, con nói sự thật.

Lúc này đám người lại náo loạn cả lên. Ông Lý nhìn bà cả rồi nói:

– Chuyện này, tôi không bênh bà được.

– Thế từ trước tới nay có chuyện gì ông bênh tôi? Mà không bênh thì ông muốn làm gì?

– Bà đọc cho tôi nghe gia quy trong nhà, hại người khác mất con sẽ phải chịu hình phạt gì?

– Đánh năm mươi trượng, đuổi đi không bao giờ được quay lại.

– Bà cũng nhớ rõ quá nhỉ?

– Tất nhiên tôi nhớ rõ rồi, còn nhớ năm nào con tôi mất, tôi chờ đến tận bây giờ vẫn chưa thấy ai bị phạt.

– Bà! Chuyện đó không chứng cứ, không có một cái gì để khẳng định. Bây giờ thế này, nếu bà xin lỗi Bích, chuyện này tôi sẽ châm chước chỉ phạt hai mươi trượng, không đuổi đi.

Bà cả ngửa mặt lên trời cười đáp:

– Tôi việc chó gì phải xin lỗi ai. Tôi không làm tôi không xin lỗi

Bà cả nói xong, bên trong dinh bà ba cũng bước ra, môi miệng bà tái nhợt, quần áo mỏng manh gào lên:

– Chị là thứ độc ác, đến cả bào thai cũng không tha. Tôi có đẻ ra cũng tranh giành miếng tài sản nào của chị mà chị làm như vậy.

Nói đến đâu bà ôm ông Lý khóc rưng rức:

– Thầy nó ơi, em chết quách đi cho rồi, sống làm gì cho tội nghiệp thân em. Mấy đứa nhỏ còn chưa kịp ra đời mà đã bị người ta hại, thầy nó ơi, em không còn thiết sống nữa.

– Kìa. Bu nó, đừng như vậy mà.

Ông Lý an ủi bà ba mấy câu liền quay sang quát lên:

– Thằng Sửu, thằng Thìn, thằng Tỵ lôi bà cả, mợ Dung với con Mít vào buồng củi cho ông.

Tôi nhìn ông Lý, còn chưa kịp nói bà cả đã đáp:

– Con Dung với con Mít có tội gì mà ông định xử cùng tôi. Ông căm hận tôi ông xử mình tôi đây này.

– Chúng nó tội cũng rõ ràng, lôi vào mau lên, ông nhất định không tha cho những kẻ khiến bà Bích sẩy thai.

Lúc này thì tôi hoảng thật sự, từ khi phát hiện ra ngưu tất buồng con Mít là tôi đã mông lung rồi. Giờ tang chứng vật chứng lần nữa rõ ràng, nếu không minh oan được, cả tôi lẫn bà cả và con Mít đều bị đánh cho nhừ đòn mất. Cậu Bảo đứng chắn trước mặt nói lớn:

– Thầy không được làm như vậy?

– Mày cút ra, không thầy cũng giam mày luôn đấy.

Tôi không còn cách nào khác, đường cùng quỳ xuống nói:

– Thầy, chuyện này bu không làm, con biết hung thủ là ai rồi.

Nói có một câu như vậy mà ai cũng há hốc mồm nhìn tôi. Bà hai chau mày định nói gì tôi đã cướp lời trước:

– Thầy, cho con năm ngày con sẽ tìm ra hung thủ. Nếu con không tìm ra, con xin chịu hình phạt gấp đôi gấp ba.

Bà hai liền cười nói:

– Con đang định bày trò gì, định kéo dài thời gian đúng không?

Tôi không thèm đáp hướng về phía ông Lý nói:

– Đúng là tang chứng vật chúng đều bất lợi cho con và bu, nhưng cũng không ai bắt tận tay day tận trán rằng con cho ngưu tất vào bún. Giờ thầy cho con cơ hội, đúng năm ngày thôi, con không làm sáng tỏ được chuyện này con nguyện chịu phạt theo hình phạt hà khắc nhất.

– Mày đừng có già mồm nữa – Bà ba rú lên.

– Bu cứ bình tĩnh, cơm không ăn thì gạo còn đó, con đã nói rồi, nếu con không tìm ra được con sẽ chịu mọi hình phạt khắc nghiệt hơn.

Ông Lý nhìn bà cả, lãnh đạm hỏi:

– Bà có đồng ý không? Tôi sẽ cho ba ngày, nếu con Dung không tìm ra được thủ phạm bà và nó sẽ chịu hình phạt gấp đôi. Nếu bà không đồng ý, giờ sẽ chịu phạt.

Tôi nhìn bà cả, trong lòng run lắm rồi, bà không đồng ý thì coi như xong, thế nhưng bà lại không hề suy nghĩ, trả lời rất nhanh:

– Tôi đồng ý.

Lúc này tim gan tôi cũng mới giãn ra được một chút. Tạm qua được một cửa.

– Thầy, nếu thầy đã cho con cơ hội được minh oan thì cũng xin thầy giúp con để con tìm ra hung thủ thực sự. Giờ con muốn cùng cậu Bảo đi hết tất cả các dinh, tất nhiên sẽ có sự giám sát của thằng Thìn thằng Tỵ và cả thầy nữa. Còn mọi người sẽ ngồi đây chờ không được ai đi đâu, không được ai giở trò gì.

– Được!

Tôi cũng không biết phải tìm manh mối từ đâu, nhưng ít nhất phải biết người biết ta trước đã. Mọi việc bắt đầu từ bát bún được cho ngưu tất, tôi cũng phải xem xem rốt cuộc ở các dinh có thứ gì giấu giếm hay không. Lúc chỉ có tôi, ông Lý, cậu Bảo, thằng Thìn, thằng Tỵ tôi quay sang ông Lý nói nhỏ:

– Thầy, sáng nay con với cậu Bảo định đi tìm thầy cầu siêu làng Hồ nhưng chưa kịp mà hôm qua con có nhờ quan viên cho người đi tìm, giờ con sợ họ đang chờ nên thầy có thể ra ngoài nói nhỏ với gia nô tin cậy được chạy đi báo, báo họ cứ đi tìm giúp con được không? Cả hai chuyện đều là chuyện gấp, con mong thầy giúp con ạ, thầy giữ bí mật đừng để lộ. Con sẽ đứng nguyên vị trí này, thầy an tâm.

Ông Lý nghe tôi nói thì đi ra ngoài, còn không quên dặn thằng Thìn thằng Tỵ trông coi vì sợ tôi giở trò. Ở nhà này, gia nô có thằng Thìn, thằng Tỵ, thằng Sửu, thằng Dần là bốn thằng tôi nhận thấy trung thành với ông Lý nhất, và chúng nó không được mua chuộc bởi bất cứ bà nào. Ông Lý đi xong liền quay lại. Khi mới bước vào dinh của bà hai tôi đã ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng. Phía sau nhà quả thực đủ loại thảo mộc. Tôi ngồi xuống, lấy cuốn sách ra sau đó ngồi nhặt tất cả các loại thuốc mỗi loại một ít, mỗi lần lấy đều giơ lên cho ông Lý xem và ghi chép lại tên. Quả đúng là dinh bà hai một chút ngưu tất cũng không có, tôi khẽ thở dài, không biết liệu mình có thể minh oan được không hay kéo theo mọi người cùng chịu tội. Sau khi lục soát hết dinh bà hai, chẳng có gì nghi vấn tôi liền quay về dinh bà ba, dinh của bà ba cũng không có gì đặc biệt, chỉ có rất nhiều loại phấn son, vài lọ tinh dầu thơm và rất nhiều quần áo. Bà ba đúng mẫu người thích hưởng thụ, quần áo mỹ phẩm bạt ngàn. Tôi đứng chọc lấy ít phấn son cho ra điều nguy hiểm rồi cũng ghi chép lại, mấy lọ tinh dầu cũng được chắt ra mấy lọ nhỏ sau đó tôi cho toàn bộ vào một túi nhỏ cất đi rồi lên dinh bà cả, thằng Thìn thằng Tỵ nhìn đống mỹ phẩm ngán ngẩm nói “Bà ba cũng hoang phí thật, chẳng biết tiền đâu mà cả ngày nhờ ba hai mua mỹ phẩm cho, đàn bà có chồng rồi mà suốt ngày son son phấn phấn”. Tôi nhìn chúng nó, đúng là đàn ông làm sao mà suy nghĩ thấu đáo được đây, nhưng thôi, đẹp đẽ gì cũng kệ, trước hết phải sống đã. Trên dinh bà cả chả có gì ngoài sách, sau khi kiểm tra hết tất cả mọi dinh tôi mới ra ngoài và giục mọi người ai về nhà nấy.

Ông Lý nhìn tôi rồi hỏi:

– Con đã tìm được gì bất thường chưa?

Thú thực, tôi chả tìm được cái gì, nhưng để tỏ ra nguy hiểm vẫn đáp lại:

– Con nghĩ là sắp tìm được rồi.

Bà hai nghe vậy, mặt hơi tái đi rồi vội vàng đi về buồng. Tôi thở dài lên buồng cậu Bảo lôi đống thuốc ra. Y thuật tôi chỉ biết đôi chút, mà dinh bà hai không có ngưu tất, xem chừng khó mà tìm được ra điều gì bất thường.

Tôi ngồi cạnh cậu Bảo một hồi rất lâu sau đó nói:

– Cậu biết thầy lang nào nổi tiếng không? Tôi muốn biết một ít công dụng của đống thuốc này.

– Ông thầy lang hay đến khám cho nhà mình sao cô không hỏi?

Ông ta ư? Không hiểu sao chứ tôi lại không có sự tin tưởng ở ông ta nhất là khi con Na từng nói ông ta là thầy lang tốt nhất do bà hai mời đến. Những gì dính dáng đến bà hai tôi liệt vào danh sách nghi vấn hết. Cậu Bảo thấy tôi không đáp thì nói:

– Có thầy lang ở phố huyện ông ngoại tôi rất thân.

– Vậy cậu nhờ ông cậu mời về đi.

– Mời thì cũng mai ông ấy mới đến nơi được.

– Không sao, chúng ta có ba ngày mà, vội vàng quá tất hỏng hết.

– Được.

Cả ngày hôm ấy tôi với cậu bảo sờ sờ mò mò đống thuốc. Đến tôi ăn cơm xong lại xem xét, thế nhưng đống thuốc như đống củi khô nằm chình ình ở đó vẫn chả khiến tôi thấy. Tối hôm ấy quả thực tôi ngủ không ngon, ôm đống thuốc trong lòng mà cứ lo lắng sợ sệt. Một ngày trôi qua nhanh quá đi thôi. Sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy cậu Bảo gọi dậy rồi nói:

– Có muốn đến nhà ông ngoại tôi không? Thầy lang đến rồi.

Tôi gật đầu, uể oải ngồi dậy, đột nhiên hậu đậu thế nào mà rơi cả lọ tinh dầu nhỏ được chiết ra. Mùi tinh dầu thơm thoang thoảng bốc lên khiến tôi dễ chịu vô cùng. Tôi cúi xuống tiếc rẻ vô cùng, đột nhiên người tôi bỗng run lên bần bật. Mùi tinh dầu này rất giống một loại gỗ mà hôm qua tôi tìm thấy ở dinh bà hai. Tôi mở thuốc ra, quả thực là giống liền mở thêm cả mấy hộp phấn son, trong đống mỹ phẫm đều có một mùi y hệt nhau. Lúc này tôi như vớ được vàng, đạy chặt rồi kéo tay cậu Bảo chạy qua nhà quan viên. Vừa hay tôi gặp quan viên cùng thầy lang trên huyện đang ngồi nói chuyện. Tôi liền quỳ xuống hành lễ sau đó gấp gáp đưa cho thầy miếng gỗ trong túi rồi nói:

– Bẩm thầy lang, cho con xin phép hỏi gỗ này là vị thuốc gì ạ?

Thầy lang cầm lên, xem xét một hồi rồi đáp:

– Đây là gỗ trầm hương.

– Vậy đây là phải tinh dầu trầm hương không thầy? – tôi đưa lọ tinh dầu được chiết ra.

– Đúng rồi, chính là tinh dầu trầm hương.

– Trong mấy cây son và phần này cũng sử dụng trầm hương đúng không thầy?

– Đúng vậy.

– Cho con hỏi trầm hương có tác dụng gì ạ?

– Trầm hương là cây gỗ quý, có tác dụng xua đuổi tà ma, làm đẹp da, sáng mắt..

– Dạ bẩm thầy, nó có tác dụng gì với phụ nữ có thai ạ?

– Trầm hương rất tốt, nhưng lại không tốt với phụ nữ mang thai, phụ nữ mang thai thường xuyên hít mùi trầm hương sẽ dẫn đến sẩy thai, sinh non…

Tôi nghe xong, run rẩy lảo đảo bám vào ghế, một cảm giác hỗn độn trào lên.

***

Bình luận

Truyện đang đọc