TÌNH CHUNG (TÌNH CUỐI)

Buổi tối hôm đó sau khi Lý Thư Ý biết tin mình bị bệnh, y đã ngồi ở ban công suốt cả đêm, gạt tàn thuốc bên cạnh đầy tới mức sắp thành một cái núi nhỏ.

Kỳ thật y không phải là một người thích hút thuốc. Chỉ có những lúc áp lực cực lớn hoặc là tâm trạng không ổn định, mới châm một điếu thuốc mà hít vài hơi, nhìn ánh lửa nhỏ bé trên đó từ từ tan biến đi, suy nghĩ trong lòng cũng theo đó mà bình tĩnh trở lại.

Nhưng mà lúc này đây, dù có hút thêm bao nhiêu điếu đi nữa cũng vô dụng.

Y cảm thấy mệt mỏi.

Cái gọi là tham vọng, nhiệt huyết, những hy vọng, khao khát đối với thế giới này chỉ như cát chảy giữa kẻ tay, dù có nắm chặt thế nào cũng không giữ được. Huống chi bây giờ, một chút sức lực để nắm lấy tay y cũng không có.

Trời đã sáng, cả thế giới cũng sinh động trở lại. Lý Thư Ý dựa vào lan can quan sát các y bác sĩ và bệnh nhân ra vào trong hoa viên bên dưới. Y cố gắng tìm một chút hơi thở của sự sống từ những con người này, nhưng mà nhìn thật lâu, trái tim vẫn lạnh giá như cũ.

“Lý Thư Ý.” Một giọng nói trầm thấp ở sau lưng vang lên.

Lý Thư Ý chậm rãi mà quay đầu lại, nhìn thấy Ngụy Trạch đang đứng ở cửa, sắc mặt cậu rất khó coi. Y tá đi bên cạnh cậu ấy vẻ mặt cũng khẩn trương theo.

Lý Thư Ý mới phản ứng lại mà nở nụ cười: “Sao nào? Cậu cho rằng tôi muốn nhảy xuống đó à?”

Ngụy Trạch đi đến trước mặt y, nhìn kĩ một lượt sau đó mới hỏi: “Anh ở chỗ này bao lâu rồi?”

Lý Thư Ý nói: “Không lâu.”


Ngụy Trạch đưa mắt nhìn cái gạt tàn thuốc trên bàn, đè nén cơn giận dữ của mình, cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể nói: “Anh về giường đi.”

Lý Thư Ý biết Ngụy Trạch ở bên cạnh đang sắp phát hỏa, cũng không dám trêu người nữa, liền xoay người đi vào trong phòng bệnh.

Ngụy trạch đi theo phía sau y, nói với y tá: “Đo nhiệt độ cho anh ấy đi.”

y tá gật gật đầu đi đến bên cạnh Lý Thư Ý, Lý Thư Ý cũng phối hợp với động tác của cô, sau khi lấy được kết quả, y tá đưa tới cho Ngụy Trạch.

39 độ.

Ngụy Trạch nhìn cây nhiệt kế thật lâu cũng chưa lên tiếng.

Không khí trong phòng lạnh lẽo đến đáng sợ, Lý Thư Ý cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi: “Lại sốt rồi à?”

Ngụy Trạch không để tâm đến y, cô y tá bên cạnh thật cẩn thận mà gật đầu.

“Chút bệnh nhỏ thôi mà, uống thuốc là được.”

Cô y tá không dám nói tiếp, Ngụy Trạch ngẩng đầu lên lạnh như băng mà liếc y một cái, lại dặn dò y tá đi chuẩn bị thuốc, sau khi đám người rời đi, cậu mới đến bên cạnh giường của Lý Thư Ý, lạnh giọng hỏi: “Cái mạng này của anh, không cần nữa đúng không?”

Lý Thư Ý cười cười, không biết là do sốt cao hay là vì cả đêm không ngủ, nụ cười có chút bất lực: “Không phải, là tôi thấy tiếc cho bệnh viện nhà cậu.”


Lý Thư Ý còn có thể nhẹ nhàng mà cười đùa với cậu, nhưng Ngụy Trạch thật sự cười không nổi. Có lẽ đối với Lý Thư Ý ở bệnh viện, ở khách sạn hay ở bất kì nơi nào khác đều không thành vấn đề, cũng không có gì khác biệt. Nhưng cậu không thể nào nhìn Lý Thư Ý bỏ bê bản thân mình như vậy.

Ngụy Trạch ngồi xuống canh giường của Lý Thư Ý, nghiêm mặt nói: “Anh phải cố gắng nghỉ ngơi cho tốt. Khối u trong não của anh hiện tại vẫn là giai đoạn đầu, hy vọng chữa khỏi rất lớn, nhưng phải thực hiện phẫu thuật mở hộp sọ. Nếu còn trì hoãn thêm nữa, khối u sẽ phát triển thành ung thư, sẽ………”

Sẽ như thế nào, Ngụy Trạch tạm dừng một chút, miệng mấp máy mấy lần cũng không dám nói ra câu tiếp theo.

“Được.” Lý Thư Ý vẫn cười, “Tôi sẽ suy xét.”

Lần này Ngụy Trạch không vội vàng, cũng không tức giận, cậu nhìn vào Lý Thư Ý nói: “Lý Thư Ý, có lẽ ở trong mắt của anh tôi và Phó Oánh không là gì cả. Nhưng chúng tôi thật sự xem anh là bằng hữu, cũng thật sự hy vọng anh sẽ sống tốt.”

Chút ý cười còn sót lại trên môi Lý Thư Ý cũng từ từ phai dần đi, y quay đầu nhắm mắt lại, thật lâu sau mới cất giọng khàn khàn nói: “Tôi biết.”

Ngụy Trạch đợi thêm một lát nữa, nhưng ngoài câu ‘tôi biết’ cũng không còn thêm gì khác. Nhưng mà đối với quan hệ của bọn họ, lời cũng chỉ có thể nói tới đây thôi. Con người của Lý Thư Ý, chuyện y muốn làm, quỷ thần đều không cản được, chuyện y không muốn làm, cho dù có cầu xin khuyên bảo như thế nào, y cũng sẽ không đem để vào lòng.

Ngụy Trạch khẽ thở dài đứng dậy muốn đi, nhưng chân còn chưa bước, Lý Thư Ý đã gọi cậu lại.

“Ngụy Trạch.”

Ngụy Trạch quay đầy lại, Lý Thư Ý mở mắt ra, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Bệnh của tôi, tuyệt đối”, Y tạm ngừng một chút, mới lại nhấn mạnh thêm một câu: “Tuyệt đối đừng nói cho Bạch Kính biết.”

Ngụy trạch cau mày: “Đến bây giờ anh còn sợ anh ta sẽ vì anh mà lo lắng?”


“Lo lắng?” Dường như Lý Thư Ý vừa nghe được một chuyện gì buồn cười lắm, lắc đầu bất đắc dĩ mà cười một cái, “Cậu ấy sẽ không lo lắng cho tôi.”

Lý Thư Ý từ từ nhắm mắt lại, khuôn mặt ốm yếu vì bệnh lại trở nên lạnh lùng hơn: “Cậu ấy sẽ thương hại tôi.”

Mà đối với y, thứ y không cần nhất, chính là lòng thương hại của Bạch Kính.

Y đã “bắt cóc” Bạch Kính qua một lần.

Ba năm trước đây y vì chắn viên đạn cho Bạch Kính, Bạch Kính mới chấp nhận ở bên cạnh y, tuy rằng ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, đây là Bạch Kính muốn thỏa hiệp để bồi thường cho y mà thôi.

Kỳ thật Lý Thư Ý có thể từ chối, có thể nói với Bạch Kính rằng hắn không cần phải cảm thấy áy náy, không cần hắn phải lấy bản thân ra để bù đắp cho y, cũng không cần hắn bố thí cho y một chút tình cảm đó. Nói không chừng, Bạch Kính vẫn luôn đợi những lời này. Nhưng mà y cái gì cũng không nói được, y im lặng, chấp nhận tất cả sự chăm sóc đến từ Bạch Kính, y im lặng, cùng Bạch Kính sống qua ba năm.

Bây giờ Lý Thư Ý mới dám thừa nhận, kiêu ngạo, tự tôn của y vốn không phải từ ngày mưa hôm đó cầu xin Bạch Kính mà không còn, mà là từ ba năm trước đây chấp nhận ‘bắt cóc’ Bạch Kính, bắt đầu cho mối quan hệ này, thì những thứ đó sớm đã không còn.

Cho nên dù y có bệnh sắp chết, dù cho y chỉ còn một chút hơi tàn, y cũng sẽ tuyệt đối không dùng cái gọi là “trả giá và đau khổ” để níu kéo Bạch Kính thêm nữa.

Đã đủ rồi.

Lần thứ hai Lý Thư Ý phát sốt, bởi vì trong não còn có khối u, nên quá trình chữa trị càng phải cẩn thận hơn. Đợt trị liệu này đã khiến cho thân thể của y ngày càng yếu đi, cộng thêm tác dụng phụ của loại thuốc mới, khiến cho y phần lớn thời gian đều ngủ đến mơ màng.

Bạch Kính đã tới hai lần đều bắt gặp Lý Thư Ý đang ngủ. Hắn cảm thấy rất kì lạ, tại sao đã lâu như vậy bệnh tình của Lý Thư Ý không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đành đi hỏi Ngụy Trạch, nhưng Ngụy Trạch lại chỉ nói dăm ba câu sẽ tống cổ hắn đi.

Vốn dĩ Bạch Kính đã tính toán đến việc sắp xếp cho Lý Thư Ý chuyển viện, kết quả đột nhiên phía bên Tống gia xảy ra chuyện, phát sinh rất nhiều vấn đề, bản thân hắn càng ngày càng bận rộn, chuyện chuyển viện tạm thời gác lại.


Cứ như vậy trôi qua bốn ngày, cơn sốt cao cứ lặp đi lặp lại của Lý Thư Ý cuối cùng cũng ổn định.

Hôm nay sau khi tỉnh lại, y cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều, không giống như mấy ngày trước đến cả ăn cơm cũng không mở nỗi mắt.

Lý Thư Ý lấy di động nhìn nhìn, không có tin tức gì đặc biệt, y chuẩn bị bỏ điện thoại xuống, đột nhiên mới có phản ứng lại, ngoại trừ tin nhắn lần trước, đã bốn ngày nay Cận Ngôn không hề có bất kì tin tức nào.

Trước kia nếu cậu phải làm việc trong một tình huống đặc biệt nào đó, cũng sẽ biến mất bốn năm ngày, nhưng cậu nhất định vẫn sẽ gửi tin nhắn cho Lý Thư Ý hoặc là gọi điện thoại tới. Đầu tiên là báo bình an cho Lý Thư Ý, sau đó sẽ hỏi thăm y vài câu. Tuyệt đối sẽ không làm những chuyện biến mất khiến cho người ta lo lắng, cậu không phải là người không hiểu chuyện như vậy.

Nhưng mà hà cớ gì vào ngay lúc này, rõ ràng biết Lý Thư Ý vẫn đang nằm viện, mà một chút tin tức của cậu cũng không có.

Lý Thư Ý cau mày gọi điện thoại cho Cận Ngôn, gọi vài lần đều không được, lại đi hỏi người trong bệnh viện, họ cũng nói mấy ngày này Cận Ngôn không có tới. Y lại gọi điện thoại cho tổ trưởng của Cận Ngôn là lão Từ, lão Từ chỉ nói Cận Ngôn không sao, chỉ là đang ở nơi khác, có lẽ tạm thời di động không gọi được, kêu y đừng lo lắng.

Lý Thư Ý một chữ cũng không tin. Cho dù điện thoại của Cận Ngôn thật sự bị hỏng, đã qua nhiều ngày như vậy tại sao ngay cả một cuộc gọi hay một tin nhắn cũng không có.

Lý Thư Ý càng nghĩ càng thấy không đúng, đang chuẩn bị gọi điện cho tả Minh Viễn hỏi qua tình hình một chút, thì đột nhiên cửa phòng bệnh bị gõ vang.

Lý Thư Ý không hỏi là ai, trực tiếp trả lời, chờ đến khi thấy người ngoài cửa đi vào y lại có chút bất ngờ, là Kiều Vũ cùng Đao Ba.

Tên Kiều Vũ này vẫn luôn nổi tiếng là một kẻ cà lơ phất phơ, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy biểu tình nôn nóng xuất hiện trên khuôn mặt của cậu ấy.

Cậu nhìn Lý Thư Ý, lời chào hỏi cũng không kịp nói, chỉ gấp giọng giải thích: “Lý tổng, thật ngại quá đã quấy rầy anh.”

Lý Thư Ý nhìn cậu cũng không vội trả lời. Kiều Vũ lại nói tiếp: “Tôi cũng thật sự là không còn cách nào khác…. Anh làm ơn, cứu Cận Ngôn đi.”

Lý Thư Ý choáng váng, chiếc điện thoại trượt khỏi tay y.


Bình luận

Truyện đang đọc