TÌNH CŨ LẠI MÒ ĐẾN


“Lư Thanh, chúng ta chụp hình chung với nhau được không?” Hoa Đông tí tởn cầm điện thoại giơ trước mặt Lư Thanh, nhìn điệu cười trông rất gian.

Cô cũng chẳng nghĩ nhiều, kéo Hoàng Minh Triết chụp cùng.

Đạt được ý định, Hoa Đông nói mình phải về trước, Lư Thanh liền đi tiễn anh.

Phải nói Hoàng Minh Triết vô cùng dính người, thấy cô đi đâu cũng lững thững đi theo.

Bởi ở đây, ngoại trừ Lư Thanh ra anh chẳng quen thân với ai cả.
Đứng trước khách sạn nói chuyện một lúc, thì thấy bóng dáng quen thuộc từ phía xa chạy tới, Lư Thanh cứ nghĩ mình nhìn nhầm, dụi mắt đi nhìn lại lần nữa, vẫn như vậy.
Tạ Du?!
Không chỉ có cô, ngay cả Hoa Đông và Khang Vũ cũng chú ý đến người đàn ông đang chạy hớt ha hớt hải về phía này, hình như đằng sau còn một người nữa.
Tạ Du chẳng nói chẳng, chạy đến định chộp lấy tay Lư Thanh, lại bị Hoàng Minh Triết nhanh như chớp đứng chắn trước mặt cô, không để anh ta chạm được vào tay cô.

Anh khó chịu nhìn anh ta, vẻ mặt không mấy thân thiện.
“Thanh Thanh…”
Tạ Du nhìn người con gái mình hằng mong nhớ đang ở trước mắt, anh ta nghẹn ngào không nói nên lời.


Phải kể đến suốt hai năm qua, ngày nào anh ta cũng nhắn tin cho cô.

Trên dưới ngàn lần anh hi vọng, một hi vọng nhỏ nhoi là cô sẽ trả lời anh ta một lần.

Nhưng suốt hai năm qua, cô bặt vô âm tín, cô như là biến mất khỏi thế gian này vậy.

“Anh Tạ Du!”
Trấn Mai nắm lấy cánh tay Tạ Du, đầy hận thù nhìn Lư Thanh.
Trong khi đó, Hoa Đông cùng Khang Vũ tròn xoe mắt không biết chuyện gì đang xảy ra, cả Lư Thanh cũng vậy.

Hoàng Minh Triết vẫn đứng chắn trước mặt Lư Thanh, mặc dù anh không biết có chuyện gì, nhưng hai người này chắc chắn chẳng tốt lành gì.
Hoa Đông nhíu mày, anh ấy nhận ra người đàn ông vừa xuất hiện này.

Chính là con cả của Tạ gia nằm trong tứ đại gia tộc ở Nam Thành.

Người ở Nam Thành thường nói trêu đùa với nhau rằng: “Đường ở Nam Thành là đường của Tạ gia, tiền của Tạ gia có thể trải dài hết Nam Thành.”
Nếu Thịnh gia chuyên về đá quý, còn Trấn gia và Mạnh gia lại phát triển ở mảng phim ảnh, thì Tạ gia nổi bật hơn cả.

Xuyên suốt Nam Thành đâu đâu cũng có nhà của Tạ gia, nên đường ở Nam Thành cũng như đường của Tạ gia, tài sản của Tạ gia nhiều vô số kể, nghe đồn tổ tiên của Tạ gia từng là quan lớn trong triều, được hoàng đế trọng dụng nên ban cho vô số đất đai, của cải.
Hoa Đông có chút không tin được, nhân vật t.o lớn thế này đang đứng trước mặt anh ấy.

Hình như còn có quen biết với Lư Thanh.
Lư Thanh hết nhìn Tạ Du lại nhìn Trấn Mai, đầu cô đau như búa bổ, nghĩ đến chuyện hai năm trước cô lại thấy mình thật là ngu ngốc.

Chỉ vì một tên đàn ông mà đánh mất chính bản thân mình.
Thấy Lư Thanh không chút cảm xúc nhìn mình, Tạ Du vô cùng chua xót, tim anh ta như bị bóp nghẹn vậy.

Còn tên đàn ông đang đứng chắn cho cô là ai?
“Thanh Thanh, suốt hai năm qua, anh tìm em khắp nơi.

Rốt cuộc em đã ở đâu vậy? Em sống có tốt không? Có…” Tạ Du muốn hỏi xem cô có nhớ đến anh ta không, nhưng anh ta chẳng thể cất lời.


“Sao anh phải tìm tôi? Tôi ở nhà mình, sống rất tốt.” Lư Thanh dùng chính giọng điệu mà hai năm trước Tạ Du hay dùng với cô để đáp lại anh ta.
Thấy cô lạnh lùng vô tình như vậy, trái tim Tạ Du như bị ngàn con dao găm đâm vào vậy.

“Em là bạn gái của anh mà, anh phải tìm em chứ.” Tạ Du rặn ra từng chữ, cổ họng anh ta nghẹn ngào như có gì đó ngăn lại vậy.

Cô như vậy, là không còn tình cảm với anh ta nữa sao? Không.

Anh ta không muốn đánh mất cô.
“Anh Tạ Du, chúng ta đã chia ta…”
“Anh Tạ Du!”
Từ nãy đến giờ, Tạ Du chỉ quan tâm đến Lư Thanh, không thèm để ý Trấn Mai ở đằng sau.

Cô ta rất tức giận, còn tủi thân nữa.

Cô ta vì đuổi theo anh ta mà bị ngã, anh ta đáng lẽ ra nên quan tâm hỏi han cô ta mới phải.

Vậy mà trong mắt anh ta chỉ có Lư Thanh.

Cô ta không phục! Cô ta quen biết anh ta trước Lư Thanh, nếu không phải Lư Thanh lợi dụng lúc cô ta vắng mặt mà câu dẫn Tạ Du, thì bây giờ cô ta đã là bà Tạ rồi, có khi còn có con với anh ta rồi cũng nên.
“Cút!”
Tạ Du gạt mạnh Trấn Mai đang nắm lấy cánh tay mình ra, anh ta không hiểu sao người phụ nữ này lại dai như đỉa vậy.
Hai năm trước, nếu không có cô ta, anh ta và Lư Thanh cũng chẳng đi đến bước này.


Nếu năm đó anh ta sáng suốt hơn, quan tâm đến Lư Thanh nhiều hơn, thì có lẽ anh ta và Lư Thanh có khi đi đến hôn nhân rồi.

Anh ta còn chuẩn bị sẵn nhẫn cầu hôn từ khi cô và anh ta sống chung.

Chỉ là tính khí anh ta lãnh đạm, chuyện gì cũng giữ trong lòng, không giỏi biểu đạt, độ nhạy cảm lại âm nên Tạ Du anh ta không biết thể hiện tình cảm của mình ra như thế nào.
Khi đó, nửa tháng cô không liên lạc với anh ta, Tạ Du đã nhiều lần định buông bỏ lòng tự tôn mà chủ động xin lỗi cô trước, rồi lại từ bỏ.

Anh ta nghĩ chỉ cần đợi một chút thì cô sẽ hết giận thôi, đợi một chút, vậy mà đã hai năm trôi qua.
Hiện tại, anh ta đã tìm được cô, lần này anh ta sẽ không buông tay đâu.

Trước tiên phải xử lý xong Trấn Mai đã.

Ả đàn bà này thật phiền phức, sao lúc nào cũng xuất hiện trước mặt anh ta vậy? Bộ cô ta không có việc gì làm hay sao?
Anh ta đã không truy cứu chuyện cô ta gây tai nạn cho Lư Thanh đã may lắm rồi, khi đó, anh ta chỉ nhẹ nhàng khiến gia đình cô ta phá sản, khiến hai mẹ con cô ta lưu lạc khắp nơi, dù gì người nhà cô ta cũng chẳng phải hạng người tốt đẹp gì.

Sau cùng, anh ta cũng chẳng quan tâm đến cô ta nữa.
Lần này, nếu cô ta mà cản trở Tạ Du anh ta lần nữa, đừng hòng anh ta để yên!.


Bình luận

Truyện đang đọc