TÌNH ĐỊCH MỖI NGÀY ĐỀU TRỞ NÊN ĐẸP HƠN

Ai ngờ Lục Minh vừa thấy cậu đã đột nhiên hỏi: “Cậu giúp tôi hỏi Thanh Tuyền một chút xem hắn có nguyện ý đóng vai khách mời cho chúng ta không?”

Thẩm Kim Đài vừa nghe, lập tức gọi Bạch Thanh Tuyền tới.

“Chúng tôi có một nhân vật là bạn tốt của Trần Chính, là một thư sinh yếu đuối. Y đến thăm Trần Chính, cũng đã hẹn chờ sau khi đánh giặc xong sẽ mời Trần Chính đến Thiệu Hưng quê y uống rượu. Có chừng 2 cảnh, chúng tôi vẫn chưa tìm được diễn viên tốt, cậu có muốn đóng vai không?” Lục Minh cười ha hả hỏi.

Lục Minh là ai chứ? Loại phim bom tấn như “Phi công” này, thích hợp nhất là cho minh tinh đóng.

Nói không chừng sau này sẽ để lại một ân tình lớn đó.

Bạch Thanh Tuyền lập tức đáp ứng.

Chẳng qua hắn cần cân đối thời gian một chút cùng người quản lý.

“Định làm sao?” Thẩm Kim Đài hỏi.

“Hẳn là không có vấn đề gì, thật ra gần đây tôi trừ tham gia hoạt động ra cũng chẳng có chuyện gì khác.”

Mọi người về đến thị trấn, ăn chung bữa cơm trưa.

Thẩm Kim Đài phát hiện Bạch Thanh Tuyền ở trước mặt Diêm Thu Trì rất xấu hổ. Loại xấu hổ này có thể là đến từ sự kính sợ đối với ông chủ, nhưng cậu cảm thấy cũng có thể là một loại ngụy trang trước mặt người mình thích.

Con người ta ở trước mặt người mình thích sẽ luôn xấu hổ.

Bạch Thanh Tuyền cũng không dám nhìn thẳng mắt của Diêm Thu Trì lắm.

Thẩm Kim Đài đối xử với Bạch Thanh Tuyền rất ân cần, ngay cả mẹ Diêm cũng phát giác ra, huống chi là Diêm Thu Trì.

“Cậu nếm thử cái này một chút, đây là món ăn đặc sản của vùng này đấy, rất ngon.”

“Cái này có hơi cay, nếu cậu dễ bị nhiệt thì ăn ít chút.”

“Không phải cậu thích ăn ngọt sao, cậu nếm thử cái này một chút.”

Diêm Thu Trì phát hiện Thẩm Kim Đài thật sự rất quen với Bạch Thanh Tuyền, khẩu vị của hắn cũng biết.

“Hôm nay dì nhìn thấy ghi chép tiếng Anh trong nhà xe của con,” Mẹ Diêm ho khan một tiếng, hỏi: “Con đang học tiếng Anh à?”

Thẩm Kim Đài bèn cười nói: “Nhân vật này của con có một vài lời thoại tiếng Anh, đạo diễn nói phim điện ảnh của bọn con phải dùng âm thanh thật, con sợ phát âm không đúng tiêu chuẩn nên vẫn đang học ngoài đây.”

“Không bằng con để Thu Trì dạy đi, tiếng Anh của nó rất tốt.” Mẹ Diêm ý vị thâm trường nhìn Diêm Thu Trì một cái.

“Giám đốc Diêm nói tiếng Anh thật tốt.” Ngữ khí của Bạch Thanh Tuyền mang theo khâm phục từ trong thâm tâm cùng một chút nịnh bợ ông chủ.

Thẩm Kim Đài nhìn hắn một cái, sau đó cười nhìn về phía Diêm Thu Trì: “Mấy đứa học dốt chỉ sợ mấy người học giỏi dạy kèm, hahaha, hay là tôi tìm bên ngoài dạy đi, tiêu tiền mời tới, nếu nói kém thì tôi cũng không sợ mất mặt.”

Điện thoại di động của Bạch Thanh Tuyền bỗng nhiên rung động một cái, hắn móc ra nhìn, sau đó len lén đưa tới cho Thẩm Kim Đài, Thẩm Kim Đài tiến tới nhìn, hóa ra là Bạch Thanh Tuyền quay một video thức ăn ngon cho Trịnh Tư Tề, Trịnh Tư Tề nhắn lại: “Hình như tôi nghe thấy âm thanh của Kim Đài.”

Bạch Thanh Tuyền bèn giơ điện thoại di động về phía Thẩm Kim Đài chụp một tấm, gửi kèm bản ghi âm cho cậu ta: “Tới ăn chung.”

Trịnh Tư Tề cười nói: “Hai người đừng lừa tôi, tôi vẫn còn đang quay phim đấy. Đói bụng không chịu được.”

Mẹ Diêm cảm thấy lúc Thẩm Kim Đài ở chung một chỗ với Bạch Thanh Tuyền mới đột nhiên có dáng vẻ của người trẻ tuổi. Lúc cậu ở chung với Diêm Thu Trì không có cảm giác này, sẽ hời hợt hơn một chút.

Thật ra Diêm Thu Trì cũng chỉ lớn hơn bọn họ vài tuổi mà thôi, mặt nhìn cũng rất trẻ, chẳng qua khí chất khá là thành thục.

“Chúng ta có nên chụp chung một tấm đăng Weibo không?” Thẩm Kim Đài đề nghị.

“Được.”

Thẩm Kim Đài nhìn Diêm Thu Trì một chút, cười nói: “Có thể phiền giám đốc Diêm chút không?”

Diêm Thu Trì “ừ” một tiếng, nhận lấy điện thoại cậu, giúp cậu chụp chung một tấm với Bạch Thanh Tuyền.

“Chụp rồi sao?” Thẩm Kim Đài hỏi.

Diêm Thu Trì “ừ” một tiếng.

Bạch Thanh Tuyền ngượng ngùng không nói gì, Thẩm Kim Đài lại nói thẳng: “Anh phải đếm một hai ba, chúng tôi còn chưa chuẩn bị xong tư thế đâu.”

Diêm Thu Trì giật giật cổ họng, lại cầm điện thoại di động lên, Thẩm Kim Đài đứng ở sau lưng Bạch Thanh Tuyền, hai cánh tay khoác lên trên bả vai của Bạch Thanh Tuyền, tay rũ xuống, Bạch Thanh Tuyền cười một tiếng, đưa tay nắm lấy một tay cậu.

Dáng vẻ rất tự nhiên và thân mật.

Ánh mắt của Thẩm Kim Đài hết sức sáng.

“Một, hai, ba.” Diêm Thu Trì nhàn nhạt kêu.

“Chờ một chút!” Bạch Thanh Tuyền bỗng nhiên mở miệng, sắc mặt ửng đỏ: “Cái đó, giám đốc Diêm, ngài nhớ mở app làm đẹp...”

Ảnh không dùng app làm đẹp, đối với minh tinh mà nói, còn gì là ảnh!

Diêm Thu Trì bình thường không làm cái này, hắn chưa từng tự chụp, cũng rất ít khi chụp cho người khác, càng không hiểu tâm lý muốn chụp ảnh đẹp, lật lật nửa ngày trong camera, không biết nên bấm vào cái gì.

Thẩm Kim Đài bèn đi qua, bấu lấy vai hắn, mặt gần như dán vào hắn, nói: “Trời đậu, anh lại đi dùng camera thường của Iphone, cái này chụp quá xấu. Anh dùng cái này nè, phần mềm chụp ảnh đẹp.”

Cậu giúp Diêm Thu Trì mở ra, sau đó bắt đầu tìm bộ lọc. Diêm Thu Trì ngay cả thở cũng không dám.

Hắn cảm giác hắn chỉ cần khẽ động thì sẽ cọ vào gò má của Thẩm Kim Đài, hắn cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ của Thẩm Kim Đài trên gương mặt mình, tóc Thẩm Kim Đài thỉnh thoảng cạ vào chỗ đuôi mắt của mình, có chút nhột, khiến nhịp tim của hắn nhanh hơn.

“Được rồi.” Thẩm Kim Đài lập tức chạy về.

Diêm Thu Trì nhấp nhấp môi mỏng, liên tiếp chụp xong mấy tấm.

“Nó có chút lạc hậu, công việc bề bộn, app chụp hình làm đẹp là gì có lẽ nó cũng chẳng biết.” Mẹ Diêm cười nói.

“Do đẹp sẵn rồi mà, giám đốc Diêm nhất định là cho dù có dùng camera thường chụp thì cũng rất đẹp trai.” Thẩm Kim Đài cười nói.

*恃靓行凶: (Thị: dựa vào, Tịnh: Đẹp, Hành hung: chắc không cần giải thích):Ý trên mặt chữ là bằng vào vẻ đẹp của bản thân mà kiêu ngạo, chanh chua. (User Zhidao)

Loại cơ thể và tướng mạo góc cạnh rõ ràng cường tráng này của Diêm Thu Trì, càng chân thực càng đẹp trai.

Nếu chụp hình, sao Thẩm Kim Đài có thể không chụp một tấm với mẹ Diêm. Cậu ôm cổ mẹ Diêm đứng ở sau ghế bà, hai tay làm một cử chỉ ‘Yes’, tay mẹ Diêm khoác lên chỗ cùi chỏ của cậu, cười lên cũng rất rực rỡ.

Diêm Thu Trì cảm thấy Thẩm Kim Đài nũng nịu thật sự siêu dễ thương, nhìn đến trong lòng hắn cũng ấm áp, khóe miệng không tự chủ lộ ra một nụ cười.

Thẩm Kim Đài còn làm biểu cảm khoa trương, làm bộ muốn hôn gò má mẹ Diêm, cũng có chút ý bán manh. (làm động tác cute, dễ thương)

Diêm Thu Trì triệt để cười toe toét.

“Cậu có chụp cùng giám đốc Diêm không?” Bạch Thanh Tuyền hỏi Thẩm Kim Đài.

Hắn cảm thấy mọi người cũng đều chụp hình, còn lại một mình Diêm Thu Trì có chút lúng túng, mặc dù người ta là ông chủ lớn, cảm giác hoàn toàn là hai loại người so với những người yêu chụp hình như họ.

Không nhắc tới thì không sao, nếu đã nhắc tới, Thẩm Kim Đài sao có thể không biết xấu hổ mà cự tuyệt, cậu bèn cười nhìn về phía Diêm Thu Trì “Chụp không?”

Diêm Thu Trì bèn đưa điện thoại di động cho Bạch Thanh Tuyền.

Đây chính là ý tứ muốn chụp.

Mẹ Diêm bỗng nhiên bị cái loại trầm trầm không nói này của con trai mình đâm vào trong tâm khảm, bà đột nhiên lại cảm thấy Diêm Thu Trì rất tốt.

Hiểu tận gốc rễ, đứa con trai này của bà thật sự rất ưu tú, giữ mình rất tốt, cho tới bây giờ vẫn chưa từng làm bậy.

Nhắc tới thật ra bà cũng có chút thiên vị, trước kia hắn không thích Thẩm Kim Đài, nói những lời đó thật ra cũng có thể hiểu. Bà là đứng trên lập trường của Thẩm Kim Đài, không đứng trên lập trường con trai mình. Lại nói, tình mẫu tử của bà đối với Diêm Thu Trì là ít nhất.

Nếu như bà có thể kết hợp hắn và Thẩm Kim Đài thành một đôi, cũng coi như là một loại bồi thường đối với hắn nhỉ?

Bà cười khanh khách nhìn Thẩm Kim Đài đi tới sau lưng Diêm Thu Trì.

Lần này Thẩm Kim Đài không thả lỏng như vậy nữa, cậu có thể ôm vai Bạch Thanh Tuyền, có thể ôm cổ mẹ Diêm, nhưng ôm Diêm Thu Trì?

Cậu sẵn lòng thì Diêm Thu Trì cũng không chịu đâu!

Cậu bèn trực tiếp đứng ở sau lưng Diêm Thu Trì, cắm hai tay vào trong túi quần, đàng hoàng đứng ở sau lưng hắn, Diêm Thu Trì cũng ngồi ngay ngắn cơ thể nhìn về ống kính điện thoại di động.

Thật sự thì, người khác không biết, nhưng mẹ Diêm biết loại cẩn thận này của hắn, bà có thể nhìn từ trong sự trang trọng uy nghiêm của Diêm Thu Trì chút cảm giác xấu hổ như một đứa trẻ vậy.

Tình mẫu tử một khi bị kích thích, nhìn cái gì cũng cảm thấy thuận mắt, dịu dàng.

Vừa rồi lúc chụp chung thì thân thiết như bạn bè tụ họp, đến lúc Thẩm Kim Đài và Diêm Thu Trì chụp chung, trông như hai ngôi sao hạng nhất đang chụp tạp chí. (giống ảnh cưới thì có =)))

“Vừa rồi lúc chụp chung cùng chúng ta thân mật như vậy, sao đến chỗ Thu Trì thì lại cứng đờ thế, có phải Thu Trì quá nghiêm túc không?”

Diêm Thu Trì hiển nhiên có chút bứt rứt, hắn sắp có một bức ảnh chụp chung Thẩm Kim Đài, có thể không kích động sao.

Buồn rầu hai ngày nay cũng đều bị quét sạch.

Là vì hắn quá nghiêm túc sao?

Diêm Thu Trì mím môi, nhích lại gần trên ghế một chút, cơ thể vừa mới thả lỏng xuống đã phát hiện thấy Thẩm Kim Đài nhích lại gần, hai cánh tay khoác lên trên ghế, dựa vào hắn, không tính là thân mật, nhưng với hắn mà nói, đã đủ rồi.

“Chụp nào, một, hai, ba.”

Diêm Thu Trì vẫn không cười, ngược lại là Thẩm Kim Đài cười rất rực rỡ, một tĩnh một động, một lạnh một nóng.

Nhưng lại chỉ có mẹ Diêm biết, trên mặt và trong thâm tâm lại hoàn toàn ngược lại, trong thâm tâm, lạnh là Thẩm Kim Đài còn nóng là Diêm Thu Trì.

Ảnh được gửi đến trên điện thoại di động của bọn họ, mẹ Diêm muốn tất cả ảnh, đặc biệt phóng to nhìn Diêm Thu Trì một cái, bà có thể nhìn thấy nụ cười từ trong mắt của Diêm Thu Trì.

Tính cách của mỗi người là được dưỡng thành từ khi còn nhỏ, cái gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Diêm Thu Trì có lẽ cả đời cũng sẽ không thể trở thành loại đàn ông khi chụp hình có thể làm động tác ‘yes’ được.

Nhưng loại đàn ông nghiêm túc tâm tư ẩn trong đáy lòng như vậy thật ra tự có mị lực của chính mình. Tình yêu cũng ẩn giấu ở trong lòng, người khác không thể biết một cách đơn giản.

Nếu như có một ngày không che giấu được, sẽ là dáng vẻ như thế nào đây? ===

Bình luận

Truyện đang đọc