TÌNH EM GỬI GIÓ TRAO VỀ ANH

Hà Thiên Doanh vừa rời khỏi phòng họp thì nhìn thấy bóng dáng của anh trai Hà Nam đi cùng cha là Hà Tự và bên cạnh là mẹ, bọn họ đang ở dưới tiền sảnh của Công ty, Hà Thiên Doanh kinh ngạc chạy về phía bọn họ.

"Cha, mẹ, hai người đến đây làm gì?"

Hà Tự và Lâm Uyển không mấy quan tâm đến cô con gái này, một mạch đi thẳng về hướng phòng Tổng giám đốc cùng Hà Nam, bước chân của hai người già có vẻ rất gấp gáp.

Hà Thiên Doanh trợn mắt, há hốc mồm níu tay anh trai mình lại: "Anh, các người đang làm cái gì vậy? Đó không phải là phòng muốn vào là vào được đâu."

"Được, tất nhiên là phải vào được."

...

"Hi Lục Kiên!" qua màn hình, Lục Kiên thấy nụ cười của Lâm Bối Y cơ hồ là rất vui, ngồi cạnh cô là một anh chàng rất điển trai bởi vẻ đẹp của phương Tây.


"Ai đấy?" Lục Kiên mỉm cười lại với cô.

"À, đây là Jacky, vừa là đồng nghiệp, vừa là bạn. Giờ này anh không làm việc sao?" Lâm Bối Y xem đồng hồ và hỏi.

Anh chàng người Tây kia nhìn vào màn hình laptop của Lâm Bối Y, chào Lục Kiên: "Xin chào!"

Lục Kiên mỉm cười, đưa bàn tay lên làm động tác chào: "Chào."

Anh nhìn thấy Lâm Bối Y quay qua trao đổi với anh chàng kia bằng tiếng Anh, có lẽ cô đang bận, anh gọi không đúng lúc rồi, thế nên ấn nút tắt cuộc gọi.

Cuộc sống của cô ấy giờ đây có lẽ đã ổn!

Lục Kiên chẳng thể ngăn được bàn tay mình, anh click chuột, bấm vào trang cá nhân của cô, những hoạt động gần đây của cô ấy đều có sự xuất hiện của anh chàng kia.


Nụ cười của cô cuối cùng đã trở lại và đẹp rạng rỡ như xưa.

Lục Kiên cảm thấy vui cho cô ấy, nhưng bản thân không muốn như vậy, bởi trái tim đau đớn không chịu đựng được nỗi đau giày vò này, tất cả chỉ còn lại trong nỗi nhớ của riêng anh. Liệu bao lâu nữa vết thương lòng trong anh mới mờ phai đi, bao lâu nữa bóng hình cô mới ngưng xuất hiện trong tâm trí anh?

Cánh cửa tự động mở ra, Lục Kiên nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn. Trong bốn người đứng trước mặt, chỉ có hai người là anh biết, còn hai người già kia là ai, tại sao dám tự tiện bước vào nơi này? Nhưng có điều, nhìn kỹ lại thì...

Lục Kiên hơi sững sốt.

Sau đó anh cau mày nhìn Hà Thiên Doanh đang nhăn mặt giật giật tay anh mình.

Anh làm việc cũng rất có quy tắc, duy chỉ có Trác Phùng khi trước là được phá lệ, vậy mà lần này...

Thật buồn cười, cô ta lại náo loạn chuyện gì đây?

Anh tiến đến, nở một nụ cười thân thiện, hòa nhã chào hỏi: "Hai vị đây là..."

Bàn tay đang cầm một tờ giấy của Hà Tự run lên, ông ta nhìn vào tờ giấy rồi ngước nhìn Lục Kiên, khóe mắt cũng run lên, khóe môi giật giật, cảm xúc hiện tại khó tả thành lời, chính là loại xúc động khi gặp lại người thân mình yêu thương nhất sau bao năm, là xúc cảm khi tìm lại được một món đồ vô cùng trân quý đối với bản thân.


Bình luận

Truyện đang đọc