TỈNH MỘNG

Thức ăn thừa trên bàn ăn nguội dần, canh trong chén nổi lên một lớp dầu mỏng.

Các thí sinh ăn uống no nê xong không rảnh tản bộ tiêu thực, cũng không sốt sắng tìm kiếm manh mối đột phá.

Bọn họ ngồi quanh bàn ăn lộn xộn chén đ ĩa, giữa mùi thức ăn thoang thoảng, mọi người đều im lặng, khóe miệng khẽ nhếch, tay cầm dao ăn bóng loáng, ánh bạc lạnh lẽo phản chiếu trong mắt bọn họ.

Cổ tay xoay ngược.

Hướng mũi dao vào chính mình.

Bọn họ nín thở một chốc.

- - Sau đó không chút do dự tự thọc dao vào bụng mình.

Trong mắt người ngoài, bọn họ giống như nhóm tín đồ tà giáo tự mổ bụng, một màn này đủ khiến người ta sởn tóc gáy gọi điện cho 110.

Nhưng nhóm người này không tuân thủ theo nguyên lý "người bị giết sẽ chết", lưỡi dao thọc vào không có máu b ắn ra, cũng không có tiếng la hét thất thanh, giống như ma pháp, dao xuyên qua người uyển chuyển nhẹ nhàng như làn gió.

Gloria và quản gia bị trói ở góc tường, hai mắt nhìn thẳng -- người ta biểu diễn đập đá vào ngực, còn đám người này diễn ngực nuốt dao.

Lâm Hựu Tư cúi đầu nhìn cán dao cắm trên ngực, kinh ngạc nói: "Là thật nè!"

Lam Tuyết Kiều miễn cưỡng duy trì hình tượng bình tĩnh: "Dĩ nhiên là thật, không phải vừa rồi cô mới đâm thử mấy chỗ khác sao?"

Vẻ mặt Lam Tuyết Kiều còn hơi chê bộ dạng ấu trĩ của Lâm Hựu Tư.

Doãn Vụ Thi trố mắt nhìn sang -- tên ngốc này cũng đang cầm dao thọc vào rút ra trên bụng mình, chơi đến hưng phấn, còn ra vẻ cái gì.

Không chỉ Lam Tuyết Kiều, cảnh tượng ở bàn ăn lúc này chẳng khác gì lũ quỷ ở rừng xanh, anh chàng vận động viên cầm dao chém từ đỉnh đầu xuống, cảm nhận trải nghiệm phân thân; mấy thí sinh nam cũng bắt đầu chém tay loạn xạ, đến cả nữ sinh cài nơ cũng ngập ngừng rạch thử vài đường.

Bị đám thí sinh tâm thần vây quanh, hai NPC tội nghiệp không nhịn được mà run bần bật, cả người toát đầy vẻ bất lực, đáng thương.

Nhìn kiểu gì cũng thấy bầy yêu ma quỷ quái ngồi quanh bàn thậm chí còn không giống người hơn cả NPC, nói Gloria và quản gia là thí sinh chắc cũng có người tin.

Vì sao thí sinh biến thành thế này, phải nói từ nửa giờ trước.

Kể từ khi căn phòng kế bên phòng thí sinh ở biến thành hiện trường án mạng, không ai muốn ở đó nữa, bọn họ tập trung di chuyển đến một phòng khác ở hướng ngược lại.

Phòng rửa mặt bên này không có gương, thế nên mọi người càng không phát hiện điểm dị thường.

- - Gương không phản chiếu bóng người.

Sau khi phát hiện chuyện này, Doãn Vụ Thi và Trì Trọng Hành im lặng nhìn nhau vài giây.

Gương đóng đinh trên tường, chỉ có thể xoay một biên độ nhỏ. Hai người thành tâm nói lời xin lỗi rồi cẩn thận nâng cánh tay người bị sát hại lên ngang tầm với gương.

Trong gương cũng không hiện lên ảnh cánh tay.

Doãn Vụ Thi trầm mặc một lát, sau đó cô quay đầu hỏi Trì Trọng Hành: "Anh có mang dao theo không?"

Trì Trọng Hành đoán được dụng ý của cô, anh lấy ra một con dao gọt hoa quả, nhưng không đưa cho cô.

Doãn Vụ Thi duỗi tay nhận, còn chưa kịp chạm vào được dao, liền thấy anh dứt khoát tự chém một đường lên tay mình.

Lưỡi dao sượt qua làn da, biểu cảm trên mặt Trì Trọng Hành không chút thay đổi. Anh nhìn cánh tay mình, sau đó hoàn toàn thọc vào.

Không có miệng vết thương, cũng không có máu. Cảm giác trống rỗng quen thuộc, hệt như lúc đâm Gloria.

Anh bình tĩnh rút dao ra, đưa cho Doãn Vụ Thi, đồng thời đưa ra một kết luận nổi da gà: "Chúng ta đều không phải người."

Doãn Vụ Thi: "... Đừng tính cả tôi trong "chúng ta"."

Tuy nói vậy, cô vẫn cầm dao chém tay mình mấy nhát. Cảm giác mũi dao đâm vào da thịt rất kỳ quái, giống như bên dưới lớp da của cô không tồn tại thứ gì.

Một màn quỷ dị này lọt hết vào mắt Lam Tuyết Kiều.

Trước giờ cơm Doãn Vụ Thi đột nhiên chạy đi đâu, Trì Trọng Hành đi tìm cô cũng không thấy quay lại, thấy bọn họ biến mất một lúc lâu, Lam Tuyết Kiều mang tâm thái vừa lo lắng vừa muốn hóng drama chạy đi kiếm bọn họ, để xem rốt cuộc hai người này đang làm gì, nào ngờ sự thật bày ra trước mặt lại kh ủng bố như vậy.

Theo bản năng Lam Tuyết Kiều lùi về một bước--

Tựa như bao kẻ xui xẻo phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa, không phụ sự mong đợi của mọi người, anh thuận lợi đụng phải sofa, ngã nhào xuống sàn.

Nhẫn một chút bị bắt tại trận, lùi một bước thăng thiên tại chỗ.(*)

 Câu gốc là Nhẫn một chút gió yên biển lặng, lùi một bước trời quang mây tạnh.

Sau tiếng động lớn, hai người đồng thời quay đầu lại nhìn, Lam Tuyết Kiều miễn cường nở nụ cười mếu máo: "Chuyện này... Tôi chưa nhìn thấy gì hết?"

Doãn Vụ Thi giơ dao lên, nét cười trên mặt âm u tới nỗi ma quỷ nhìn thấy cũng phải mềm chân: "Đừng đi, tới thử một chút."

Lam Tuyết Kiều: Xin hãy buông tha mị!

Khoảnh khắc Doãn Vụ Thi vung dao tới, tim Lam Tuyết Kiều như ngừng đập, vô số hình ảnh vụt qua trước mắt, anh nhìn lại cuộc đời ngắn ngủi đáng thương của mình, thậm chí còn nghĩ cả di ngôn.

Lam Tuyết Kiều biết rõ, nếu hai kẻ thù ác này không phải nhân loại, người ốm yếu cùi bắp như mình không thể nào chạy thoát, chi bằng nhắm mắt nhướn cổ chờ chết, ít nhất thi thể nhìn còn oai phong một chút.

Nhưng anh đợi một lúc lâu, cơn đau trong tưởng tượng không hề xuất hiện.

Lam Tuyết Kiều mở to mắt, nhìn mũi dao chui ra chui vào bụng mình bảy tám lần, anh thành tâm thốt hai tiếng "á đù".

Sợ hãi là phản ứng bình thường khi nhìn thấy sinh vật kỳ lạ ẩn núp bên mình, nhưng đột nhiên phát hiện ra mình cũng là sinh vật kỳ lạ đó, cảm xúc lập tức biến thành thở phào nhẹ nhõm.

Các cậu đều không phải con người?

Không sao, tôi cũng đâu phải người.

Tục ngữ có câu, đánh không lại thì hãy nhập bọn.

Các cụ đã nói thì cấm cãi.

Lý trí của Lam Tuyết Kiều giờ phút này mới online, nhớ tới biểu cảm mất mặt ban nãy, anh mới chậm rãi cảm nhận được con sông quê.

Lam Tuyết Kiều: "Xin hãy quên đi đoạn ký ức vừa rồi, cảm ơn."

Trong tiếng cười khinh bỉ của Doãn Vụ Thi, Lam Tuyết Kiều quyết đoán sửa sang cổ áo, xoay người rời đi, đầu không ngoảnh lại. Sau đó--

Lúc xuống lầu, Doãn Vụ Thi nhìn thấy tên này biểu diễn ảo thuật nuốt dao cho mọi người trên bàn ăn.

Sau khi cơn hoang mang qua đi, các thí sinh nhanh chóng tiếp nhận sự thật mình không phải con người, cùng nhau biểu diễn màn tự sát tràn đầy niềm vui, cộng thêm niềm vui sướng khi đe dọa được NPC, cả lâu đài hồ hởi như mùa xuân về. Không một ai thèm quan tâm đ ến trái tim bé bỏng chịu tra tấn của NPC, bọn họ chỉ để ý chính mình.

Thi cử vốn nên dễ dàng thế này.

Gloria nhắm mắt lại, không nỡ nhìn thẳng.

Lão quản gia vốn muốn dời mắt đi, nào ngờ vừa xoay sang liền thấy đống thủy tinh đẹp đẽ vỡ vụn trên sàn, lão tức hộc máu: "Các ngươi..."

Thật quá đáng.

Thật sự không phải người.

Doãn - không giống con người nhất - lau miệng, nghe vậy thì xoay đầu nhìn quản gia. Lão ta phẫn nộ quay đầu đi nhìn chằm chằm đồng hồ ở đầu kia bàn ăn, để lại cho cô cái ót tràn đầy oán niệm.

Lam Tuyết Kiều nhìn theo ánh mắt của cô, thấy đống thủy tinh vụn vỡ trên sàn. Anh bỗng nhiên ý thức được lỗ hổng trong chuyện này: "Đợi đã, nếu dao không thể làm chúng ta bị thương, thì..."

Thí sinh bị giết lúc nửa đêm, cô ấy chết như thế nào?

Nửa câu sau còn chưa kịp thốt ra, tiếng chuông đồng hồ đã vang lên cắt ngang.

12 giờ.

Theo tiếng chuông, những mảnh thủy tinh trên mặt đất nhanh chóng biến mất, giá treo ly trống rỗng lập tức phủ đầy ly vang hoàn chỉnh.

Con ngươi Lam Tuyết Kiều co rụt, phản chiếu một loạt ly thủy tinh -- chúng nó vừa mới được rửa, giọt nước chảy dọc theo thành ly rơi xuống thảm, tạo thành những chấm đen nhỏ.

Giữa bầu không khí tĩnh lặng, anh nghe thấy giọng nói mang theo vài phần trào phúng của Doãn Vụ Thi: "Ngài quản gia, bây giờ có thể cùng tâm sự với chúng tôi không... về thế giới ảnh ảo trong gương?"

Bình luận

Truyện đang đọc