TÌNH NHÂN CỦA VUA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người quả nhiên là có linh hồn!

Quan điểm này là Tần Oản Khanh sau một lần chết đi mới kết luận được.

Một đời trước, nàng sống ở thế kỷ hai mươi mốt, nơi khoa học kỹ thuật tiến bộ, nơi đó có phụ mẫu cùng huynh tỷ nàng yêu thương, từ nhỏ ở nhà nàng đã được sủng ái cùng quan tâm, vô ưu vô lo được học đến đại học.

Mà nàng được khen là thiên tài tuyệt thế, còn nhỏ tuổi đã có được thành tựu kinh người.

Đáng tiếc trời ghen ghét anh tài, trong quá trình nàng trưởng thành, các loại bệnh tật dồn dập tìm tới nàng. Khi nàng mười tám tuổi, ông trời đã cướp đi sinh mệnh của nàng.

Vốn tưởng rằng sau khi chết sẽ hóa thành làn khói nhẹ tiêu tan trong không khí, nhưng nào ngờ, người nhà vì nàng mất đi lại cố gắng siêu độ cho nàng, làm cho nàng trong mơ mơ màng màng mang theo trí nhớ của kiếp trước đi đầu thai.

Triều đại Đại Thịnh này, trong lịch sử nàng từng học hoàn toàn không có ghi lại.

Càng làm cho nàng tò mò là, linh hồn của nàng lại có thể từ hiện đại đầu thai đến cổ đại.

Điều này làm cho nàng nghĩ đến một quyển sách mà đời trước nàng đã xem, nội dung là vũ trụ là do vô số thời không cùng nhau tạo thành.

Cho nên vì thế mà trong lịch sử nàng học không có ghi lại triều đại Đại Thịnh này, cũng không phải là nó chưa từng tồn tại, mà là nó cùng với thời không của nàng bất đồng mà thôi.

Tuy rằng rất khó lý giải, nhưng thực sự linh hồn của nàng xác thực mang theo trí nhớ của kiếp trước, đầu thai đến nơi thời không chưa xác định này.

Qua sách sử nơi này, nàng biết được Đại Thịnh là một triều đại cổ xưa hơn so với triều đại Đường – Tống – Nguyên – Minh – Thanh mà ai ai cũng biết.

Tuy rằng Đại Thịnh phát triển đến thời Cảnh Liệt, bất luận là nông nghiệp hay quân đội, đã mạnh hơn trước rất nhiều lần, nhưng so với Tần Oản Khanh – người tiếp nhận kiến thức từ thế kỷ hai mươi mốt mà nói, nơi này phát triển cực kỳ lạc hậu.

Tin tức về đương kim Hoàng Đế Ngao Trinh, nàng nhiều ít cũng nghe nói từ phụ thân nàng Tần Thư Viễn một hai phần, hắn là một tên bạo quân trên người nhiễm máu tươi, là người hỉ nộ vô thường, trọng quyền trọng lợi.

Mà nàng vốn không muốn vào cung nhưng lại có tên nàng có trong danh sách tuyển tú đưa vào cung, đều là do đối thủ một mất một còn của phụ thân làm khó dễ.

Người nàng giữ lại trí nhớ kiếp trước, thuở nhỏ liền hiện ra năng lực siêu phàm. Phụ thân nàng đối với nàng yêu thương vô cùng, ngay cả nam tự duy nhất của Tần gia, cũng là đệ đệ Tần Nguyệt của nàng, địa vị ở Tần gia cũng không bằng một nửa của nàng.

Hơn nữa nàng có được vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn011, toàn bộ nam tử huyện Song Hỷ bất luận đã thành thân hay chưa đón thê đều muốn cưới nàng vào cửa.

Lí Đạt Phù – là con đại tài chủ Lí Diệu Tài huyện Song Hỷ, là người háo sắc, đã cưới vài tiểu thiếp nhưng vẫn ham luyến sắc đẹp của nàng, một lần tới cửa cầu thân bị cự tuyệt. Người Lí gia lòng mang ý hận, ỷ vào có quan hệ với Quốc sư trong triều, liền lén đem tên nàng đưa tới kinh thành.

Lúc Ân Thái Cực phái người tới Tần gia tuyên bố tin tức này, phụ thân nàng tức giận đến té xỉu, nói tình nguyện cho nàng gả cho một nông hộ bình thường, cũng không nguyện ý cho nàng làm phi tử của Hoàng Đế.

Dù sao đương kim thiên tử cũng không chỉ có giết huynh giết cha, ngay cả người làm bạn nhiều năm bên gối cũng đuổi tận giết tuyệt, nếu đem nàng đưa vào Hoàng cung, không phải vô duyên vô cớ đánh mất tánh mạng nàng sao?

Nhưng Ân Thái Cực tay cầm quyền cao, nếu cãi mệnh lệnh, khả năng sẽ mang đến họa diệt môn cho Tần gia.

Phụ thân nàng vì thế bệnh nhiều ngày liền, hận không thể từ quan hồi hương, từ nay về sau mai danh ẩn tích012, không hỏi thế sự.

Thấy phụ thân luôn đem chuyện của nàng để trong lòng, nàng liền nghĩ ra một kế, chính là lợi dụng hiểu biết quân sự cùng chính trị ở kiếp trước để đánh cược, đến khi vào cung hướng Hoàng Thượng đưa ra điều kiện trao đổi.

Vừa vặn ngày ấy trời tốt, lễ tuyển tú lại xuất hiện thiên cẩu ăn mặt trời.

Nàng biết cổ nhân đối với hiện tượng này thập phần e ngại, nên nàng liền nói đây là phúc trạch, lại không nghĩ rằng Ngao Trinh lại vạch trần mưu kế của nàng.

Bất đắc dĩ, nàng lại phải lợi dụng việc người cầm quyền đều có dã tâm muốn mở rộng bờ cõi, khiến hắn không thể không chấp nhận điều kiện của nàng.

Nhưng qua vài lần giao phong, nàng nàng cảm nhận được, Ngao Trinh không phải là Hoàng Đế không có óc, ý nghĩ hắn sắc bén khôn khéo, hơn nữa trực giác sâu sắc, nhất là cặp mắt màu lam kia phảng phất như hiểu biết tất cả, nàng phải đem hết toàn lực ra mới có thể trấn định trước mặt hắn.

Bất quá nàng không muốn đối đầu cùng hắn, mục đích của nàng rất đơn giản, chính là đem hết toàn lực ngăn chặn khả năng mình bị nhét vào hậu cung.

Làm nữ nhân của Hoàng Đế, có lẽ có thể hưởng hết vinh hoa phú quý, có lẽ có thể giành hết sủng ái của ba ngàn hậu cung, nhưng cuối cùng đều tránh không khỏi có kết cục bi thảm.

Trở thành đệ nhất nữ mưu sĩ của Đại Thịnh cũng không phải là tâm nguyện của nàng, nàng khát vọng là có thể hưởng thụ tự do cùng khoái hoạt ở đời này.

Từ sau khi Hoàng Thượng chính miệng phong nàng làm nữ mưu sĩ, nàng liền được an bài sống ở Nguyệt Ương Cung. Vị trí của Nguyệt Ương Cung vô cùng hẻo lánh, cực kì đơn sơ, mà nàng cũng bị Hoàng Thượng hoàn toàn quên, bởi vì nàng dù là thần tử, nhưng ngay cả cơ hội vào triều nghị chính cũng không có.

Mỗi ngày chỉ có hai cung nữ mười lăm mười sáu tuổi hầu hạ.

Một người tên là Kim Châu, một người tên là Ngân Bảo, hai tiểu nha đầu nhu thuận đáng yêu, lần đầu tiên khi nhìn thấy nàng, các nàng còn tưởng rằng gặp được tiên nữ.

Kim Châu, Ngân Bảo thường xuyên cảm khái với nàng.

“Tần cô nương dung mạo tuyệt mỹ, khí chất thoát tục, vì sao cam nguyện ở trong Nguyệt Ương Cung làm nữ mưu sĩ? Nếu vào cung làm phi, tương lai nhất định sẽ được lòng Hoàng Thượng, vị trí Hoàng Hậu sớm muộn gì cũng sẽ rơi xuống đầu Tần cô nương.”

Tần Oản Khanh nghe xong bật cười.

Nếu nàng để ý đến vị trí Hoàng Hậu, nàng cần gì phải dùng hết tâm kế hướng Hoàng Thượng tranh thủ trao đổi điều kiện? Huống hồ lão bà của thiên tử không phải ai cũng có thể làm được, nhất là lão bà của Ngao Trinh.

Giữa trưa hôm sau, sau khi Kim Châu, Ngân Bảo đem Nguyệt Ương Cung quét tước sạch sẽ, các nàng cầm con diều hình Ngô Công013 khổng lồ mà Tần Oản Khanh làm cho các nàng cách đây không lâu ở trong sân.

Dù sao các nàng còn nhỏ tuổi lại ham chơi, đáng tiếc kỹ thuật thả diều không tốt, Ngô Công khổng lồ bay trên trời còn chưa đến một nén nhang, liền bơi vì sai lầm, nên vướng phải nhánh cây cao nhất trong đình viện Nguyệt Ương Cung.

Hai tiểu nha đầu vẻ mặt như đưa đám, ở dưới gốc cây gấp đến độ rối tay rối chân, Tần Oản Khanh ngồi trong đình viện lật xem sách thấy không khỏi lắc đầu thở dài đứng dậy.

Chỉ thấy nàng thân áo trắng điểm mũi chân, nhẹ nhàng nhảy lên cây, Kim Châu, Ngân Bảo nhất thời càng nhìn chủ tử trên cành cây thêm chăm chú.

“Oa! Tần cô nương thật là lợi hại…”

Tần Oản Khanh ở trên nháy cây lấy được con diều, bởi vì đứng rất cao, tầm nhìn trở nên rông lớn, ngoài ý muốn thấy một bóng đen, người nọ cầm trong tay một gói to màu đen, lén lút hướng hồ cách đó không xa đi đến.

Nàng nhịn không được cau mày. Theo nàng biết, Nguyệt Ương Cung là nơi hẻo lánh nhất Hoàng cung, ngày thường người rất thưa thớt, ngay cả thái giám cũng cực kỳ ít có khả năng xuất hiện ở nơi này.

Như vậy, nam tử lén lút kia, đến tột cùng muốn làm cái gì?

= = = = = = = = = = ta là thánh chuyển cảnh ( €–€ ) = = = = = = = = =

Tần Oản Khanh còn chưa rõ ràng chân tướng chuyện kia, trong Hoàng cung liền xảy ra một chuyện kỳ lạ.

“Hồ Nguyệt Ương có ma quái.”

Ngày hôm đó, Ngao Trinh vừa chấm dứt lâm triều trở về ngự thư phòng, nghe thấy tin tức Ân Thái Cực bẩm báo, không khỏi nhíu mày.

“Đúng vậy! Hoàng Thượng, đã liên tục có năm thái giám chết, hơn nữa tình trạng lúc chết cực thê thảm, từ trong hồ vớt ra, hầu như đều biến thành thây khô.”

Trên mặt Ân Thái Cực hoang mang, tiêm nhiễm sang cung nữ cùng thái giám trong ngự thư phòng, liền ngay cả Tiểu Ngưu Tử không sợ trời không sợ đất, giờ phút này cũng lộ ra bộ dáng căng thẳng.

Vừa nói đến hồ Nguyệt Ương, mọi người nhịn không được nghĩ đến hai mươi năm trước, Liên Quý Phi bị Tiên Hoàng đày vào lãnh cung.

Bà cho dù dung mạo giống thiên tiên, vẫn tránh không được trở thành vật hi sinh trong cuộc tranh đấu của hậu cung. Nghe nói bà năm đó, là bị người hãm hại, bị Tiên Hoàng hiểu lầm, bị giam trong lãnh cung, đối với tương lai tuyệt vọng nên bà phẫn hận mà nhảy vào hồ Nguyệt Ương tự vẫn.

Sau chuyện đó, hồ Nguyệt Ương cùng vùng xung quanh Nguyệt Ương Cung đến chạng vạng liền mang vẻ âm hàn. Lâu dần, Nguyệt Ương Cung cùng hồ Nguyệt Ương liền trở thành cấm địa trong cung.

Ngao Trinh biết rõ chuyện này, vẫn hạ lệnh đem Tần Oản Khanh an bài đến Nguyệt Ương Cung, hành động này như là để ác chỉnh nàng.

Hắn đã đọc hàng vạn quyển sách, bất luận như thế nào vẫn không tin trên đời này có ma quỷ.

“Hoàng Thượng, người trăm ngàn lần đừng không tin, hồ Nguyệt Ương kia thật sự là rất cổ quái, nhất là từ khi Tần Oản Khanh chuyển tới, liên tiếp xuất hiện nhiều chuyện lạ.”

Ân Thái Cực híp mắt lại.

“Vì thế lão thần hoài nghi, chuyện gần đây liên tục có tiểu thái giám chết trong hồ, rất có thể liên quan đến nàng ta.”

Nói xong hắn giả vờ giả vịt bấm độn, trong miệng còn lẩm bẩm.

“Sau thiên cẩu ăn mặt trời quả nhiên xuất hiện đại nạn, Hoàng Thượng, lần trước người đáp ứng cho Tần Oản Khanh làm nữ mưu sĩ của Đại Thịnh, thật sự là cãi thiên ý nha!”

Ngao Trinh cau mày vẫn chưa nói tiếp, tuy rằng hắn hy vọng Tần Oản Khanh to gan đó phải nếm chút khổ sở vì khiêu khích hắn, nhưng đối mặt với Quốc sư lần này rõ ràng nhằm vào nàng châm ngòi, vẫn là sinh ra bất mãn nho nhỏ.

“Trẫm không tin trên đời này có quỷ, vài tên thái giám kia, có lẽ là có nguyên nhân khác…”

“Nhưng Hoàng Thượng, lão thần xác thực là gần đây Đại Thịnh ta có đại nạn a! Nếu không đem tai họa gầm diệt trừ, chỉ sợ đối với Đại Thịnh ta bất lợi.”

Ân Thái Cực lo lo lắng lắng nói.

“Chuyện ma quái ở hồ Nguyệt Ương kia là thật sự, mà chuyện này cùng nàng ta ngày ấy ở trên đại điện đối với Hoàng Thượng bất kính có liên quan.”

“Phải không? Trẫm muốn nhìn xem ma quỷ hồ Nguyệt Ương kia đến tột cùng là có bộ dáng gì. Tiểu Ngưu Tử, bãi giá hồ Nguyệt Ương.”

Ân Thái Cực ngẩn ra, không nghĩ tới Hoàng Thượng muốn đích thân đi tìm tòi, sắc mặt khẽ biến, lại không thể ngăn cản.

Ngao Trinh chậm rãi dẫn mọi người đi vào hồ Nguyệt Ương, liền cảm thấy ở chỗ này rất lạnh, bởi vì lá cây rậm rạp, mặt hồ bị che khuất hiện ra đen như mực.

Ân Thái Cực mắt thấy hắn hướng hồ Nguyệt Ương đi tới, vội vàng theo ngăn trở.

“Hoàng Thượng, thiết nghĩ đừng đến gần hồ nước, vạn nhất thật sự có quỷ…”

Hắn hừ lạnh một tiếng.

“Trẫm chính là muốn nhìn một chút xem đến tột cùng là ma quỷ nào, dám can đảm ở trong Hoàng cung của Trẫm làm loạn.”

Đẩy Quốc sư ra, hắn không tin thong thả đi đến bên hồ.

Hồ nước như gương, phút chốc từ xa xa truyền tới thanh âm chim chóc sợ hãi bay đi.

Hắn chỉ cảm thấy hồ nước sâu không thấy đáy, còn tản ra một cỗ mùi tanh nhàn nhạt của rong.

Theo cách nói của Quốc sư, phàm là thái giám đi đến bên hồ, đều chết khổ.

Hắn đứng ở bên hồ thật lâu, lại không phát hiện có cái gì khác thường.

Ngay khi Ngao Trinh muốn xoay người rời đi, đột nhiên cảm thấy hoa mắt, không biết như thế nào có một cỗ sức mạnh nắm lấy xiêm y hắn, đầu hắn cảm thấy một trận mê muội, ngay sau đó, cả người không tự chủ được thẳng tắp ngã xuống hồ.

Phía sau truyền đến tiếng kêu sợ hãi, hắn như không cách nào đáp lại, không biết từ đâu đến một luồng sức hút khổng lồ, đưa hắn cả người trói buộc lại, làm hắn giãy không ra, chỉ có thể mặc cho chính mình ngã vào xuống hồ sâu không đáy, chậm rãi nhấn chìm hắn, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Ngay khi hắn sắp mất đi ý thức, nghe được truyền đến một tiếng ‘bỏm’ trước mắt cơ hồ xuất hiện một bóng trắng.

Bóng trắng kia cách hắn ngày càng gần, xoay mình ngăn cản hắn càng ngày càng chìm xuống, nhưng vào lúc này, hắn cảm thấy chính mình không thể thở, bóng trắng kia quay người ôm lấy hắn, đôi môi phấn nộn ngăn chặn môi hắn mà truyền khí.

Hắn trợn mắt cố gắng nhìn rõ dung nhan gần trong gang tấc.

‘Tần Oản Khanh?’

Ngao Trinh hơi kinh ngạc.

‘Rốt cuộc đây là mộng hay là sự thật?’

Trong mơ mơ màng màng, hắn mất đi ý thức. Khi hắn lại lần nữa từ trong bóng đêm dài vô tận tỉnh lại, vừa mở mắt, liền nhìn thấy gương mặt lo lắng của Tiểu Ngưu Tử, lại nhìn xem bốn phía bài trí hoa lệ, hắn hiểu được hắn đang ở Triều Minh Cung.

“Hoàng Thượng, người cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!”

Tiểu Ngưu Tử sau khi khóc rống một hồi, hiện tại ánh mắt vẫn còn hồng hồng.

Ngao Trinh như cũ đầu óc vẫn còn choáng váng, sau khi nhìn Tiểu Ngưu Tử chằm chằm hồi lâu, trong mắt hàng loạt hình ảnh liên tiếp nhảy ra.

Hắn nhớ rõ chính mình đi đến hồ Nguyệt Ương, không biết vì sao, thời điểm hắn đứng bên hồ, lại cảm giác được có một cỗ sức mạnh thật lớn kéo hắn xuống đáy hồ.

Ngay khi hắn không thể giãy dụa, chỉ thấy một đạo bóng trắng xuất hiện, trong hoảng hốt, hắn nhìn thấy bóng trắng kia là…

“Hoàng Thượng… Hoàng Thượng a, người không phải là bị ma quỷ ở hồ Nguyệt Ương kia câu hồn dẫn đi chứ?”

Tiểu Ngưu Tử thấy chủ tử nhìn hắn chằm chằm, đáy lòng chợt lạnh, sợ tới mức toát mồ hôi.

Nghe thấy lời này, Ngao Trinh lấy tay gõ đầu hắn một cái.

“Ma quỷ cái gì, Trẫm làm sao có thể dễ dàng như vậy để cho quỷ đem hồn câu đi?”

Tiểu Ngưu Tử chẳng những không kêu đau, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt vui sướng, xoay người phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, hướng lên trời hai tay thẳng bái.

“Lão thiên gia của ta a, may mắn Hoàng Thượng không có việc gì, may mắn Hoàng Thượng không có việc gì…”

Ngao Trinh không để ý hắn đang lải nhải, chỉ tại trong đầu đang suy nghĩ đến hình ảnh trước khi hôn mê.

Hắn thật là không tin trên đời này có quỷ, nhưng vì sao khi đứng bên hồ cảm thấy có cái gì kéo hắn?

“Hoàng Thượng, lần này người thoát chết, ít nhiều cũng nhờ Tần cô nương ra tay cứu giúp.”

Sau khi tạ xong thần linh, Tiểu Ngưu Tử xoay người, mà hướng chủ tử giải thích tình huống lúc đó.

“Lúc ấy Hoàng Thượng đột nhiên rơi vào trong hồ, mọi người choáng váng, còn Quốc sư thì không ngừng nói là Qủy Hồn, đem mọi người dọa chết khiếp, lúc ấy không biết Tần cô nương từ nơi nào mà đến, thả người nhảy xuống, quên mình đem người cứu lên…”

Ngao Trinh trong lòng rối loạn.

Hắn lúc ấy là không nhìn lầm, bóng trắng kia thật sự là Tần Oản Khanh?!

Nghĩ đến đạo bạch ảnh kia, hắn nhịn không được lấy tay xoa chính đôi môi mình.

Tuy nói suy nghĩ của hắn thực hỗn loạn, nhưng vẫn như cũ cảm giác được rõ ràng, cánh môi non mềm của nàng, làm cho hô hấp của hắn không còn khó khăn.

Biết rõ nàng dùng phương thức như vậy là vì cứu hắn, biết rõ đó không phải là tình nhân hôn nhau, nhưng vì sao chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, tim hắn bỗng dưng đập thật nhanh?

= = = = = = = = = = ta là thánh chuyển cảnh ( €–€ ) = = = = = = = = =

Lần tiếp theo nhìn thấy Tần Oản Khanh, Ngao Trinh phát hiện tâm tình hắn trở nên rất kỳ quái.

Nữ tử này toàn thân tản ra một cỗ ma lực, thật sâu hấp dẫn tầm mắt người khác.

Sự khiêu khích của nàng lúc trước, hắn từng hạ quyết tâm muốn hung hăng chỉnh nàng một phen, đến cuối cùng hắn đã đem nàng trục xuất đến Nguyệt Ương Cung hẻo lánh, chẳng quan tâm đến nàng.

Về phần nàng lúc trước ở trước mặt hắn đưa ra yêu cầu, hắn chỉ cảm thấy nàng bất quá là muốn hấp dẫn hắn mà thôi, dù sao nữ tử trong thiên hạ này có ai mà không hy vọng được Hoàng Đế sủng ái.

“Nghe nói là ngươi cứu Trẫm?”

Khi hắn tại Triều Minh cung triệu kiến Tần Oản Khanh, cảm thấy nàng tựa hồ càng tăng thêm vài phần mị lực hồn siêu phách lạc so với trước kia.

“Dân nữ ở tại Nguyệt Ương Cung cách hồ Nguyệt Ương cũng không xa, lúc ấy nghe được có người kêu cứu, không nghĩ tới người rơi xuống nước là Hoàng Thượng…”

Sớm biết rằng người rơi xuống nước là hắn, nàng nên khoanh tay đứng nhìn mới đúng, dù sao chỉ cần người này chết đuối, nàng liến rất nhanh có thể khôi phục tự do.

Đáng tiếc nàng trời sinh có tính chính nghĩa, vừa nghe có người kêu cứu, liền nhảy vào trong nước cứu người.

Bất quá thân thể ngàn vàng của Hoàng Thượng không có việc gì hay sao mà chạy đến nơi chim không thèm ỉa để đi dạo?

( Ụt: Em thề đây là nguyên văn của tác giả, tác giả thô bỉ kinh dị)

Lúc trước bị đưa đến Nguyệt Ương Cung, từ đó đến nay hoàn toàn bị Hoàng Thượng quên, đáy lòng đối với hắn hung hăng oán thầm một phen.

‘Không nghĩ tới sau chuyện đó mấy nhiều ngày, hắn lại vô ý trượt chân rơi xuống nước, đại khái là do ông trời trừng phạt hắn đi?’

Người xui xẻo nhất là nàng, chẳng những cứu hắn, còn vì bảo trì mạng cho hắn, khuyến mãi thêm cho hắn nụ hôn đầu của nàng ở đời này, làm hại nàng trở lại Nguyệt Ương Cung súc miệng hết nửa ngày.

Bất quá sau khi nghĩ lại, nếu Ngao Trinh chết đi, một mưu sĩ không có thực quyền như nàng, kết cục chỉ sợ cũng sẽ không quá tốt.

Dù cho đáy lòng đối với hắn một bụng bất mãn, nhưng mặt ngoài vẫn nói cái gì Chân Long Thiên Tử đều có ông trời phù hộ, nàng có cơ hội cứu Hoàng Thượng là phước ba đời.

Ngao Trinh cũng không phải là ngốc tử, tất nhiên là nhìn ra nàng nghĩ một đằng nói một nẻo.

Mới đầu hắn còn nghĩ rằng Tần Oản Khanh làm như vậy là muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn, nhưng từ những chuyện vừa rồi, hắn mơ hồ cảm giác được, nàng là từ đáy lòng không muốn cùng Hoàng gia có tý dính dáng gì.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi sinh ra một tia mất mát nhàn nhạt.

Cảm giác không rõ liền tạm thời bỏ qua một bên, Ngao Trinh nghĩ đến nàng cố gắng quên mình kích động nhảy vào trong nước cứu hắn, hắn không khỏi từ nội tâm phát ra cảm kích nàng.

“Vô luận như thế nào, lần này ngươi cứu Trẫm, Trẫm cũng nên nói với ngươi tiếng cám ơn.”

Tàn Oản Khanh kinh ngạc.

Thế nhân đều nói đương kim thiên tử là bạo quân giết người thành tánh, thủ đoạn tàn nhẫn, là người hỉ nộ vô thường, chẳng phân thị phi. Nhưng sau khi tiếp xúc cùng Ngao Trinh, nàng trừ bỏ phát hiện hắn tâm cơ thâm trầm, quan sát nhạy cảm ra, cũng không nhìn thấy Tà Hoàng tà ác ở chỗ nào.

Liền ngay cả giờ phút này, hướng nàng nói lời cảm tạ, cũng nói được thành tâm thành ý.

Nghi hoặc giương mắt, vừa vặn chống lại song đồng thâm thúy của hắn.

Trái tim nhỏ của nàng không hiểu vì sao mà run lên, vội vàng dời tầm mắt, khom người thi lễ:

“Hoàng Thượng nói quá lời…”

“Không cần đa lễ…”

Ngao Trinh nâng tay đáp lại, một tay nâng lấy tay nàng, da thịt non mềm bóng loáng từ trong tay áo rộng thùng thình lộ ra.

Tần Oản Khanh hơi run run, theo bản năng muốn rút tay về, hắn lại cố ý cầm lấy, ánh mắt nóng rực tinh tế đánh giá bàn tay trắng nõn nà của nàng.

“Nghe nói Oản Khanh là một tay hảo kiếm, không biết Trẫm có cơ hội so mấy chiêu với ngươi hay không?”

Mặc dù da thịt bóng loáng trắng nõn, nhưng trong lòng bàn tay vẫn có những vết chai mỏng manh.

‘Oản Khanh? Bọn họ từ lúc nào đã thân đến mức này?’

“Hồi Hoàng Thượng, trước khi vào cung xác thực dân nữ có học qua công phu cùng gia phụ, nhưng chiêu thức thô thiển, không dám ở trước mặt Hoàng Thượng múa rìu qua mắt thợ.”

Tình nguyện tự hạ mình cũng không muốn cùng hắn thân cận.

Ngao Trinh khẽ nhếch môi cười.

Nữ nhân này thực sự dùng hết mọi thủ đoạn để trốn tránh hắn.

“Trẫm không ngại.”

‘Nhưng là ta ngại, được không?’

Tần Oản Khanh trong lòng đáp lại.

Nhíu nhíu mày, nàng cảm thấy Hoàng Thượng hôm nay so với Hoàng Thượng trước kia không giống nhau.

Nhịn không được nâng mắt, mang theo hàm ý cảnh cáo lườm hắn một cái, lại không biết rằng cái nhìn giận giữ này của nàng lại có vô hạn phong tình.

Ngao Trinh bị nàng nhìn đến mức đáy lòng ngứa, đột nhiên cảm thấy nữ tử hắn từng tiếp xúc qua, không có ai giống với Tần Oản Khanh.

Liền ngay cả Tiểu Ngưu Tử đứng cách đó không xa, cũng nhìn thấy dục vọng trong đáy mắt chủ tử.

“Hoàng Thượng, Quốc sư ở ngoài cung cầu kiến….”

Tiểu thái giám không đúng lúc xuất hiện đã đánh vỡ thời khắc ái muội này, Tần Oản Khanh cũng nhân cơ hội này, vội vàng rút tay ra đứng ở bên cạnh.

Ngao Trinh có chút tiếc hận nhíu nhíu mày, trong bàn tay vẫn lưu lại cảm xúc mơn trớn da thịt của nàng, nhưng Quốc sư đã bước vào trong điện, hắn không thể không hoàn hồn.

“Lão thần tham kiến Hoàng Thượng…”

Ân Thái Cực lắc thân mình béo tốt đi vào Triều Minh Cung, thấy Tần Oản Khanh ở nơi này, lập tức lạnh mặt:

“Hoàng Thượng, yêu nữ này tại sao lại ở chỗ này?”

‘Yêu nữ?!’

Không chỉ Tần Oản Khanh cảm thấy phản cảm với từ này, mà ngay cả Ngao Trinh cũng nhíu mày, có chút không cao hứng.

Hắn tức đến nổ phổi chỉ vào mũi nàng mắng:

“Hoàng Thượng, người lúc trước suýt chết ở hồ Nguyệt Ương, tất cả đều là yêu nữ này làm hại a!”

“Này, lão bất tử này, đang nói hưu nói vượn cái gì? Tần Oản Khanh ta từ trước tới giờ chưa động chạm gì đến ông, yêu nữ hay không yêu nữ cái gì, ngươi cũng không nên ngậm máu phun người.”

Từ trước lúc vào cung, nàng đã nghe nói Quốc sư Ân Thái Cực quyền thế ngập trời, hắn nói một không ai dám nói hai, hôm nay gặp mặt quả nhiên là cực kỳ hung hăng.

Cẩn thận suy nghĩ lại, lần này nàng bị bức bách vào cung, cũng là do hắn ban tặng. Nếu không phải vì hắn muốn lấy lòng Hoàng Thượng, đi tuyển mỹ nữ khắp nơi, thì nàng bây giờ còn đang ở huyện Song Hỷ, làm đại tiểu thư của Tần gia.

“Quốc sư, tuy rằng ngươi là nguyên lão đương triều, có chút chuyện cũng không thể tự kết luận được.”

“Hoàng Thượng, lão thần không phải là vu oan lung tung, thật sự là từ khi Tần Oản Khanh vào cung, trong cung liền có nhiều chuyện lạ thường, đầu tiên là thiêu cẩu ăn mặt trời, tiếp theo, hồ Nguyệt Ương xuất hiện yêu quái hại người, nếu không phải Hoàng Thượng có thực long hộ thể, lần này chỉ sợ…”

“Mệnh Trẫm là Tần Oản Khanh cứu.”

Ngao Trinh liếc mắt hắn một cái, đối với lời hắn nói vô cùng khinh thường.

Ân Thái Cực cũng không từ bỏ ý đồ.

“Là nàng đưa yêu quái tới, lại diễn trò, mục đích là muốn mê hoặc Hoàng Thượng a!”

Tần Oản Khanh nghe xong rất muốn cười.

‘Tên mập mạp chết bầm này cũng nói bậy quá rồi!’

“Trên đời này làm gì có yêu quái, Quốc sư ngươi không phải là xem quá nhiều dã sử dân gian, ở trước mặt Hoàng Thượng còn dám hồ ngôn loạn ngữ010.”

“Yêu nữ, ngươi ở trước mặt Hoàng Thượng dám chửi bới bổn Quốc sư, chuyện ma quái ở hồ Nguyệt Ương, là Hoàng Thượng tận mắt nhìn thấy, nếu không ngày đó đang êm đẹp, Hoàng Thượng tại sao lại trượt chân rơi xuống nước?”

Nói đến chuyện này, Ngao Trinh trong lòng cũng cảm thấy không đúng.

Ngày đó hắn xác thực cảm giác được có một cỗ sức mạnh kỳ quái kéo hắn xuống hồ.

Mà hắn vốn bản kỹ năng bơi cũng rất tốt, cho dù thật sự rơi xuống nước, cũng sẽ không lâm vào hiểm cảnh, cũng không hiểu vì sao, sau khi rơi xuống nước, ý thức hắn liền choáng váng,

toàn bộ thân thể không thể khống chế, mềm nhũn ra vô lực.

Thấy hắn nhíu mày không nói chuyện, Tần Oản Khanh cũng hiểu được có chuyện kỳ quái.

Trong giây lát, nàng nhớ tới mấy ngày trước nàng nhảy lên cây giúp Kim Châu, Ngân Bảo lấy con diều xuống, trong lúc vô tình phát hiện bóng người lén lút kia. Chẳng lẽ là hai chuyện này có liên quan?

“Quốc sư, ngươi có dám cùng ta đánh cuộc?”

“Đánh cuộc?”

“Không sai. Ngươi không phải luôn miệng nói hồ Nguyệt Ương có chuyện ma quái, không bằng chúng ta đánh cuộc một phen, nếu hồ Nguyệt Ương thật sự có ma quỷ, tánh mạng Tần Oản Khanh ta, tùy thời Quốc sư có thể lấy.”

Thấy vẻ mặt tính kế của Ân Thái Cực, nàng lại hỏi tiếp:

“Nếu ta tra ra hồ Nguyệt Ương kia không có chuyện ma quái, Quốc sư nhất định phải trả giá lớn.”

“Ngươi đánh cuộc nổi sao?”

Hắn vẻ mặt khinh thường.

“Hay là Quốc sư không dám cùng ta đánh cuộc?”

“Bổn Quốc sư lại đi sợ một tiểu nha đầu như ngươi sao?”

Đối với chuyện ma quái ở hồ Nguyệt Ương, hắn rất tự tin.

“Một khi đã như vậy, chúng ta xin mời Hoàng Thượng làm người làm chứng.”

Nàng cười nhìn về phía Ngao Trinh.

Khi Ngao Trinh nhìn thấy trong mắt Tần Oản Khanh mang theo nét không chịu thua cùng nghịch ngợm chăm chú thu hút hắn, trong lòng không khỏi động tâm một chút.

Nha đầu kia thật sự là to gan, tuy đáy lòng cũng hiểu được nàng sẽ không lấy tính mạng chính mình đùa giỡn, khẳng định là phát hiện ra cái gì, nhưng nàng cứ dễ dàng đem tính mạng ra làm tiền đặt cọc cho người khác như vậy, vẫn là làm cho hắn sinh ra vài phần tức giận.

Vì đánh cuộc, Tần Oản Khanh, Ân Thái Cực cùng với Thiên Tử đương triều, mang theo một nhóm đông người đi tới hồ Nguyệt Ương.

Khi nàng hướng hồ đi đến, Ngao Trinh một phen nắm chặt cổ tay nàng, nhìn nàng lắc đầu.

“Nơi đó thực cổ quái, ngươi phải cẩn thận một chút.”

Tần Oản Khanh cả kinh, bởi vì nàng rõ ràng nhìn thấy từ trong mắt hắn có tia lo lắng.

Hắn lo lắng cho nàng?

“Hoàng Thượng, người nói hồ này cổ quái, vậy người có nhớ trước khi rơi xuống nước, đã có chuyện lạ gì? Hoặc là nhìn thấy thứ gì kỳ quái?”

“Thứ kỳ quái gì đó quả thực không thấy được, bất quá… khi Trẫm đi đến bên hồ, liền cảm thấy choáng váng đầu, kế tiếp, toàn bộ thân thể đều không chịu khống chế.”

Tần Oản Khanh chau mày hồi lâu, tựa hồ như đang nghĩ tới cái gì, bên môi giương lên một nụ cười nhợt nhạt.

Ân Thái Cực bên cạnh hừ lạnh một tiếng:

“Yêu nữ, ở trước mặt Hoàng Thượng người còn muốn giở trò gì?”

Không để ý tới lời trào phúng của hắn, nàng đi một vòng quanh hồ, tìm được một gốc cây cao bằng nửa người, tay cầm một cây gậy.

Mọi người không hiểu nhìn nàng cầm cây gậy đi đến bên hồ, giơ gậy tìm kiếm trên mặt hồ.

Trong giây lát đó, chỉ thấy cây gậy kia bị vật gì đó lôi kéo, Tần Oản Khanh động tác cực nhanh xoay người đem cây gậy kia kéo về trên mặt đất.

Vừa tiếp xúc với ánh mặt trời, vật kia rất nhanh hiện hình, chậm rãi từ trong suốt biến thành màu trắng sữa, một thứ giống như bạch tuộc gắt gao ôm lấy cây gậy, rất nhanh bởi vì mất nước mà chết trước mắt mọi người.

Ngao Trinh cùng đám người kia đều lộ ra vẻ sợ hãi, Ân Thái Cực há hốc miệng, nhất thời không nói nên lời.

Tần Oản Khanh vỗ vỗ tay, hướng phía mọi người mỉm cười.

“Tác quái chính là nó.”

“Tần…Tần cô nương… đây là cái gì nha?”

Tiểu Ngưu Tử thật vất vả mới hoàn hồn hỏi ra nghi vấn từ trong đáy lòng của mọi người.

“Thứ này có rất nhiều tên, bất quá dân gian bình thường đều gọi nó là sứa, nhiều năm sinh hoạt ở trong nước, thân thể trong suốt, một khi rời nước rất nhanh sẽ chết đi.”

Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Ngao Trinh một cái.

“Thân mình sứa có một loại độc tố, một khi có người tiếp xúc, nó sẽ dùng xúc tu công kích, khiến người ta tạm thời choáng váng, sau khi rơi vào trong nước, sẽ trở thành đồ ăn của nó.”

Nói vậy ngày ấy nàng vô tình nhìn thấy hắc y nhân, chính là đem nó thả vào trong hồ.

“Nghe qua thật đáng sợ…”

Tiểu Ngưu Tử nổi cả da gà.

“Nói như vậy, ngày đó Trẫm trượt chân rơi xuống nước, đều là do thứ này giở trò quỷ?”

Nghĩ đến hắn suýt nữa trở thành đồ ăn của nó, Ngao Trinh không khỏi cảm thấy buồn nôn.

“Hoàng Thượng, người đừng nghe yêu nữ này hồ ngôn loạn ngữ010, sứa cái gì, căn bản chỉ là quái vật do yêu nữ này làm ra…”

Lúc này vẻ mặt Ân Thái Cực có chút vặn vẹo.

“Quốc sư, ta không biết vì sao ngươi một lần muốn dùng hết tâm cơ nói xấu ta? Nhưng chuyện về sứa, trong sách sử thật sự có ghi lại, nếu ngươi không tin, có thể trở về cẩn thận điều tra.”

“Mặt khác, vừa rồi ta đã chứng minh với Quốc sư rằng trên đời này không có chuyện ma quỷ, điều này có phải mang ý nghĩa, Quốc sư đã thua trong trận đánh cuộc này hay không?”

“Ngươi…”

“Hoàng Thượng đã làm chứng cho chúng ta, hay là ngươi sợ hãi muốn đổi ý?”

Ân Thái Cực nhất thời nghẹn lời, nhìn về phía Hoàng Thượng cầu cứu.

“Nhận thua đi.”

Ngao Trinh không có ý hỗ trợ, đáy mắt đều là hình ảnh Tần Oản Khanh thông minh trí tuệ.

Thấy Hoàng Thượng không chịu hỗ trợ, hắn tức đến nổ phổi, oán hận trừng mắt nhìn nàng.

“Ngươi muốn bổn Quốc sư làm cái gì?”

“Yêu cầu của ta rất đơn giản.”

Nàng mỉm cười.

“Hy vọng Quốc sư từ nay về sau rời khỏi triều đình, cáo lão hồi hương!”

010 : ăn nói lung tung

011 : chỉ vẻ đẹp của người con gái khiến trăng phải dấu mình, hoa phải xấu hổ

012: biến mất không còn tung tích

013: con rết @@~

Bình luận

Truyện đang đọc