TÌNH SÓI CHI DAO

" Aaa~ no quá đi! "

Ăn đến tận 3 cái nhỏ bao bao, tiểu yêu tinh rốt cuộc cũng cấp mình no bụng. Nàng lần này thế nhưng không câu nệ bám xác lấy Nhiên Kỳ nữa, thật sợ con người kia lại giở trò xấu xa lên nàng a~..

" Nga~ đã no?  Thế chúng ta liền lên đường thôi.. "

" Ân "

Cả hai thanh âm cùng nhau đáp lời, Nhiên Kỳ không biết từ khi nào cô lại để ý đến các nàng hành động nhìu như vậy. Cái gì không quan trọng, cái gì quan trọng đều phải qua nàng quyết đoán a..

....

" Khả Trân "

Đi được không lâu, Nhiên Kỳ bỗng cất lên tiếng, gọi lấy nhân đang nữa đi nữa thất thần quay về..

" A.. Ân? "

Giật mình ngước lên nhìn lấy y, hắn đương hôm nay tại sao bất giác gọi nàng?  Còn là luôn nhìn nàng bằng ánh mắt...

" Khi vào kinh thành, ừmmm.. Các nàng liền có thể gọi ta theo cách các nàng muốn... Đương lúc phải luôn ở cạnh ta, lạc liền khó tìm kiếm...đã hiểu.. "

Nói nhưng không dám đối diện ánh mắt ai đó hiếu kì.  Các nàng thế nhưng đã lâu không được Nhiên Kỳ chú tâm, hiện tại hắn như thế nói, các nàng liền phát sáng con ngươi, vui mừng có, kinh hỉ đều muôn vàng trên cơ thể y phóng...

" Ân, a~, hảo ~ tướng ~ công~ chàng xem thiếp như thế xưng hô có được hông a~ " *cười gian*

" Ta..ta..đươ..đương nhiên là được.. " * xoay mặt sang hướng khác, nhỏ giọng đáp lời*

" Haha, tiểu Kỳ..haha, bộ dạng này của ngươi thật đáng yêu nga~ "

Duệ Tú được dịp trêu chọc Nhiên Kỳ,  nàng thâm tâm có bao nhiêu đắc ý liền có bấy nhiêu. Vừa nghĩ định, trêu thêm một tí thì...

" Nàng có tin, lời nàng tiếp theo sẽ ăn không ít khổ? " * ánh mắt di dời, nhìn lướt đến phần tròn trị bên dưới vai y, miệng bất giác đưa lưỡi liếm môi*

NhiênKỳ động tác đều làm Duệ Tú, Khả Trân một phen rùng mình, này hắn nói đương nhiên làm. "Không thể đắc tội, không thể đắc tội a~~". Thâm tâm các nàng ngàn vạn lần không muốn đắc tội với cô, đành không trêu chọc, an phận mà bước đi tiếp theo..

...

Thời gian đứng trước cổng tường thành các nàng 3 người đột nhiên bị một đám binh lính chặn cửa, không cho bước vào..

" Này là xảy ra chuyện gì, không phải quan phủ không việc gì, cư nhiên bắt người đi!? "

" Ta cũng không biết, nghe đâu bọn chúng là cái nhân phạm tội bị đoàn người truy... "

Tiếng xì xào bên trong tường thành càng lúc càng nhìu, vì sao ư. Vì này Giang Nam, không thể so nơi nào loạn chuyện có được, đến cả an bình bao nhiêu năm qua, hiện lại chứng kiến rất nhìu quan binh đến bắt nhân? Mà nhân kia, cả 3 dù nhìn khoản cách xa, nhưng có thể đoán được vài phần mỹ a...

...

" Các người là muốn làm gì, mau thả các nàng ra, không ai được phép làm thương tổn đến nữ nhân của ta, mau buông!!! "

Nhiên Kỳ như mất một phần bình tỉnh, vừa đến kinh thành đã bị vây bắt còn bị tách ra các nàng mỗi người một chỗ.

".... "

"  Mau thả chúng ta!  Các người là vô duyên vô cớ bắt nạt người dân vô tội..hic..hic... "

Duệ Tú bị hắn tên lính bắt lấy cánh tay, đụng chạm thân thể, cư nhiên rất không thoải mái, ý định vùng thoát lại bị hắn khống chế mạnh hơn. Do ăn đau, Duệ Tú nàng nước mắt ươm mi thấm ướt..

" Các người không buông, đừng trách ta vô tình!!! "

Nhiên Kỳ lúc này đang chuẩn bị xuất chiêu thì không xa nơi phát ra âm thanh vó ngựa, lớn tiếng ngăn lại...

Binh lính của người này không quá nói đông, nhưng đủ thấy rõ bao nhiêu bản lĩnh bao nhiêu uy quyền phát ra từ người này là không nhỏ...

" Các ngươi mau dừng tay!! "

" Vâng, tướng quân.. "

Bọn họ đồng loạt vang lên thanh âm.  Chuyện không hiểu tiếp theo là của bọn hắn người xưng gọi tướng quân lại cúi người một chân quỳ xuống, hai tay chấp thành quyền hướng cái nhân cao cao khác người nam tử mà hành lễ?

" Thuộc hạ tiếp đón chậm trễ, xin  điện hạ rộng lượng bỏ qua!! "

Cái gì!!!!  Điệ.. Điện hạ... "

Không ai tin rằng cái nhân cao cao kia là hoàng tử điện hạ.. Này là ông trời trêu đùa bọn họ sao...

" Ông làm gì thế?  Ta không phải là cái gì điện hạ... Ta họ Triệu tên Nhiên Kỳ, là người Triệu gia phủ. Chúng ta cần quay về, xin hãy cho chúng ta thông qua! "

" Điện hạ, ngài làm sao có thể...Kể cả ngài có thay đổi đi chẳng nữa, ta Trương Khiến Ninh làm thế nào không nhận ra ngài, Tam hoàng tử, xin người quay về, cả hoàng cung ai ai đều mong người tin tức trở về... Còn có Liễu phi, người hiện tại đã suy yếu... "

Nói tới đây, cô dường như tâm động lên như treo giữa không trung. Đời trước là vì mình, nàng đã chết, nếu ở đây nàng cũng có thêm cái gọi mẫu thân, cô quyết sẽ bảo hộ nàng, không để nàng uỷ uất mà thương tâm, dù đó chẳng phải cô mẫu thân thật sự đi nữa...

" Ngươi nói ta là ai? Còn có nàng là ai, của ta mẫu thân? "

" Điện hạ, chẳng lẽ người... "

" Ừm, ta cư nhiên bị thương, không lâu chuyện lúc trước toàn bộ đều quên.. "

Nói dối, nhưng là có nhân tin tưởng đương nhiên tính. Hắn thế là, đem các nàng về đến nơi hắn đóng doanh, cấp các nàng vị trí ngồi vào, lần lượt từ tốn kể lên tất thẩy câu chuyện. Lúc đầu ý định sẽ không cho hai cái xa lạ nữ nhân vào cùng, vì này là chuyện tư mật, nhưng là có ý của Nhiên Kỳ, nên các nàng tùy tiện cho vào cùng nghe...

" Điện hạ ngài tên tự là Mộ Vĩnh Thần, sắc phong Thần Vương gia, đương lúc tuổi 15 liền biến mất, hiện tại ngài đã là cái 18. Liễu Giai Nhàn là của người mẫu thân, đương kim hoàng thượng là của người, cha. Người khi trước là hài tử được ân sủng, còn có của ta khuê nữ liền được hoàng thượng đem ngươi giao cho, biến thành cái dạng gì... "

....

Đầu đuôi nói chung theo lời hắn nói lúc này tất thẩy đều loạn. Theo như nàng hiểu biết thì, cái tên Mộ Vĩnh Thần này có rất nhìu điểm giống nàng, mà quan trọng hắn ta không biết đã chết hay vẫn còn sống. Chính là bọn người này luôn miệng muốn đem nàng về, nhập lấy hoàng cung. Nàng nhìn đến hai cái nữ nhân, đương lúc chỉ yểu xìu vì chuyện không thể cho các nàng theo. Đành giao các nàng cho gia gia và nãi nãi của mình nhờ họ giúp đở. Luôn miệng nói giọng an ủi, rằng không lâu sẽ trở về. Mãi đến đêm hôm sau mới có thể dịch đi yên bình.

....

Bình luận

Truyện đang đọc