TÌNH TĂNG

Mười tám tuổi, cha mẹ lập thân sự[5] cho ta.

Trước đêm đón dâu rốt cuộc ta cũng trốn được, cả đêm chạy lên Đông Sơn, muốn đi tìm Tuệ Trấm, nhưng chỉ nhìn thấy cờ vàng phất phới trên đỉnh núi.

Một đại đội nhân mã chậm rãi đưa Tuệ Trấm ra khỏi tự, ta đứng trong đám người lớn tiếng gọi tên hắn, hắn không nghe được. Nhưng có lẽ cũng nghe thấy, khi hắn cưỡi ngựa qua trước mặt ta, hình như hắn hơi quay đầu liếc nhìn ta một cái.

Sau đó tiếp tục đi về phía trước, dưới sự hướng dẫn của những người mặc áo vàng, mọi người quỳ lạy như bài sơn đảo hải,[6] hương khói dày đặc dập dờn chung quanh…

Sau ngày đó, ta không biết chính mình đã làm gì.

Đuổi theo phương hướng của đại đội nhân mã, trên đường đụng phải cha mẹ, cùng với những người theo họ đi tìm ta. Ta tránh bọn họ, một lần nữa trốn lên núi. Chạy rồi chạy, chạy rồi chạy… chạy rất lâu, cho đến khi lên đỉnh núi.

Trăng tròn treo trên đỉnh núi, thật tròn, gần kề tựa như duỗi tay ra có thể bắt đến. Ta đứng ở đài đá nơi Tuệ Trấm vẫn thường ngồi xuống kia, muốn biết mỗi lần Tuệ Trấm nhìn nó, rốt cuộc trong lòng suy nghĩ điều gì, nhưng nó cứ trầm mặc như vậy, trầm mặc tới mức chung quanh chỉ nghe thấy tiếng hít thở và tiếng tim đập của ta.

Gió thổi qua vách núi đen rất mạnh, từng trận nối tiếp, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy người ta xuống vực. Ta lung lay theo hướng gió, sau đó nghe thấy tiếng thét chói tai của mẹ ở phía sau:

“Hoa Dung! Con điên ư!! Mau xuống dưới cho mẹ!!”

“Hoa Dung à!! Con bị hòa thượng kia câu hồn rồi sao?! Hắn là người của Thái hậu lão phật gia đó!”

“Hoa Dung!! Mau xuống dưới cho mẹ!! Tướng công của con đang đợi đấy!”

“Hoa Dung!! Hoa Dung!!!”

Tiếp đó, dần dần, tiếng kêu cách ta càng ngày càng xa, cho đến khi mất hút, mà ta trước sau vẫn không bước xuống đài đá.

Vẫn đứng như vậy, không ngừng nghỉ, gió trên vách núi đen thổi xuống cuộn lên, nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu.

Có đôi khi nó biến thành màu trắng, đôi khi lại đỏ như máu, thật kỳ lạ, kỳ lạ khiến cho ta chỉ nhìn nó thôi là quên hết cảm giác toàn thân, thậm chí cảm thấy thời gian dường như ngưng đọng. Màu sắc thay đổi trong nháy mắt… ta rất khó hiểu vì sao trước giờ ta chưa từng nhìn thấy…

Vì thế tiếp tục đứng, tiếp tục nhìn, tiếp tục nghĩ.

Nghĩ đến tiểu hòa thượng ngồi dưới ánh trăng kia, nghĩ đến nụ cười của hắn, giọng nói của hắn, nghĩ đến ngày đó hắn kéo ta, đặt xuống một nụ hôn…

Nhanh mà lưu luyến, sâu mà dồn dập, nhẹ mà triền miên…

Nghe nói, nghĩ đến một người quá lâu, lòng sẽ trở nên nặng nề.

Lòng mang nặng, người sẽ hóa thành tảng đá.

Vì thế ta hóa thành một tảng đá, ta nghĩ vậy.

Ngay tại đài đá nơi hắn ngồi từng đêm trăng tròn, trông giữ đài đá, ngắm trăng, trông gió thổi xuống sườn núi… giống như rất nhiều năm trước nói chuyện với hắn ở đây.

Đài đá là hình bóng của hắn, ánh trăng là hơi thở của hắn, gió núi là tiếng nói của hắn.

Hắn nói: “Thí chủ đang nhìn ánh trăng, hay nhìn hòa thượng.”

Ta đáp: “Nhìn hòa thượng.”

Ánh trăng tiếp tục biến hóa rực rỡ trên đỉnh đầu ta, ta đợi tiếng bước chân của hắn từ dưới núi đi lên, vào từng đêm trăng tròn.

Lần đầu tiên trăng tròn…

Lần thứ hai trăng tròn…

Lần thứ mười trăng tròn…

Lần thứ một trăm trăng tròn…

Lần thứ…

Ta nhìn ánh trăng chuyển từ xanh sang tím, trong đầu cố gắng nhớ rốt cuộc đây là lần thứ mấy trăng tròn, trước mắt ta xuất hiện một hình bóng.

Cao cao gầy gầy, đơn đơn bạc bạc, dường như gió hơi lớn một chút sẽ bị thổi bay, thế mà hết thảy lại chìm trong một quầng ánh sáng bàng bạc mềm mại, mông lung mờ ảo như một bức tranh đẹp mắt.

Tiểu hòa thượng! Ta muốn gọi hắn, nhưng phát hiện môi đã không cảm nhận được đầu lưỡi nữa.

“Hoa Dung…” Sau đó ta nghe thấy hắn nhẹ nhàng gọi ta, nhấc tay dùng từng ngón mềm nhẹ như thanh âm kia chậm rãi lướt qua mặt ta.

“Vô sinh cùng không tướng, vô ngã theo không tính.[7] Ta chung quy không hiểu được, cũng không muốn hiểu thấu đáo.”

“Ta đã trở về…”

“Dù chết hay lăng trì, cũng không bao giờ rời đi nữa.”

Ta muốn khóc, cảm giác tủi thân không thể kìm chế.

Nhưng một giọt nước mắt cũng không thể rơi xuống.

Thì ra ta thật sự hóa thành một tảng đá, từ khi ta ngắm nhìn ánh trăng không ngừng biến chuyển màu sắc kia.

Hắn ôm ta thật chặt, nhưng ta vẫn không cảm nhận được độ ấm trên người hắn.

Là độ ấm có thể sưởi ấm cả gió núi trên đây.

Nhưng hắn vẫn ôm ta như vậy, tựa như muốn truyền hết độ ấm sang cho ta.

Màu sắc của ánh trăng lại bắt đầu thay đổi, ta thử đẩy hắn ra.

Ánh trăng này có quỷ, ta không muốn hắn cũng giống ta trở thành một tảng đá.

Nhưng ta đẩy không ra.

Hắn ôm ta, tựa lên người ta, hệt như đang ngủ.

Vì thế ta cũng cảm thấy mệt.

Thôi cứ nằm trong lòng hắn ngủ một lúc đi, ta nghĩ hẳn cũng đã rất lâu ta không chợp mắt rồi.

Vì thế ta nhắm mắt, để lại ánh trăng biến ảo màu sắc kia ngoài bờ mi.

Sáng mai hắn vẫn tiếp tục ôm ta ở đây sao?

Ta nghĩ.

Không biết… cũng không có cách nào để biết.

Chỉ biết hắn đã nói, dù chết hay lăng trì, hắn cũng không rời đi nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc