TINH TẾ CHI CỘNG SINH THÚ


Giờ đây hai tên đàn ông đều cho rằng trong nhà có ma.
Tiêu Ca không còn nửa tin nửa ngờ nữa.

Nhưng dù bọn họ có theo dõi phòng tắm nơi phát ra âm thanh kỳ lạ, hay lục tìm cả căn nhà thì vẫn chẳng thu hoạch được gì.

Điều này làm Tiêu Ca cảm thấy bất lực và buồn bã vô cùng —— vì bọn họ không làm gì được con ma đó.
Trước mắt có lẽ chỉ là trò đùa dai, mà nếu con ma ấy đột nhiên muốn giết bọn họ thì cũng rất dễ dàng.

Nghĩ vậy, Tiêu Ca không khỏi mệt mỏi ngã ngồi lên sô pha.
“Phó tổng,” Cậu sức cùng lực kiệt mà đề nghị, “Chúng ta tâm sự đi.”
Cuộc đời cậu có rất nhiều chuyện bình thường hoặc những chuyện trông thì bình thường nhưng vô cùng quý báu, cậu định là trước khi chết thì tìm ai đó kể lại, không uổng công mình đi một chuyến tới thế giới này.


Còn Phó Tùy Vân, thật ra Phó Tùy Vân là một người rất lạc quan cũng rất tự tin.

Nếu không lạc quan không tự tin thì vô số lần đối mặt với sự nghiệp thất bại anh đã không chịu nổi mớ áp lực đó rồi.

Bởi vậy cho dù một cách cũng không nghĩ ra được Phó Tùy Vân vẫn tin chắc rằng bọn họ sẽ không chết, họ sẽ bình yên vô sự.
Trong mắt Phó Tùy Vân, Tiêu Ca là đang cảm thấy xấu hổ vì hồi nãy bất ngờ kêu ầm lên nên mới nhờ vào những câu chuyện này để lấp nó đi.
Phó tổng lập tức trở nên thấu hiểu lòng người, tỏ vẻ: “Được, em muốn nói gì cũng được.”
Tiêu Ca há miệng thở dốc, ngay sau đó lại không muốn tâm sự về cuộc đời mình nữa, cậu vẫn không thể tùy ý nói ra mấy chuyện đó với người vừa mới gặp không lâu được.

Vì thế lời ra khỏi miệng cũng đổi theo: “Không bằng tâm sự chuyện của anh đi.”
Phó Tùy Vân:!
Tiêu Tiêu của anh rốt cuộc chịu hiểu anh nhiều hơn rồi sao!
Phó Tùy Vân vui mừng khôn xiết, lập tức thề: “Tiêu Tiêu, từ nhỏ đến lớn tôi đều xếp hạng nhất, tôi sẽ không làm em thất vọng, nếu làm em thất vọng thì tôi bị sét đánh!”
Tiêu Ca: “…?” Cậu cũng lười hỏi xem Phó Tùy Vân đang nghĩ cái gì trong đầu, Phó Tùy Vân rốt cuộc đã hấp thụ bao nhiêu tinh hoa trời đất rồi vậy?
Cũng may Phó Tùy Vân chỉ hăng trong chốc lát sau đó lại thành thật ngồi xuống ghế.
Tiêu Ca mở tủ lạnh lấy ra hai lon bia, uống hết gần nửa lon mới đưa cái còn lại cho Phó Tùy Vân.
Phó Tùy Vân cầm lon bia, ánh mắt dần dần trở nên xa xăm.
“Gia đình tôi thuộc kiểu mẫu mực ưu tú,” Phó Tùy Vân nghiêm túc nói, “Thời ấu thơ của tôi nhạt nhòa, ba mẹ bắt tôi không được để lộ cảm xúc vui buồn hờn giận không được có tình cảm với người khác, bọn họ là một cặp liên hôn nên chẳng có bao nhiêu tình cảm, họ chỉ dạy tôi chứ không quan tâm tôi.”
Kiểu tiêu chuẩn tốt nhất về gia cảnh của một công phụ.

Tiêu Ca nhướng mày, yên lặng uống một hớp bia.
Phó Tùy Vân nói tiếp: “Mãi cho đến ngày ba qua đời, trong đám tang của ông tôi gặp Quý Châu Ngọc.


Cậu ấy an ủi tôi rất lâu, còn lén đưa cho tôi đồ ăn, tuy rằng giữa những câu chữ được thốt ra ấy chỉ toàn sự lạnh lùng như thể muốn hoàn thành một nhiệm vụ nào đó, nhưng lúc đó tôi rất cảm động, tôi bắt đầu quan tâm cậu ấy, biết cậu muốn rất nhiều thứ mà người thường không nên muốn, và tôi đưa chúng cho cậu, từng cái một.”
Tiêu Ca thở dài, bình luận: “Anh mắc câu rồi, cậu ta có một tên bạn trai cùng lớn lên trong cô nhi viện, tên bạn trai đó tham vọng lớn lắm, muốn cả tiền và thế lực.”
“Giờ tôi biết rồi.” Phó Tùy Vân nghiêng đầu, nở một nụ cười tươi rói với cậu, “Ít nhiều còn có em, Tiêu Tiêu.”
Tiêu Ca im lặng một lúc, cân nhắc xem có nên an ủi anh không.
“Thật ra thì,” Tiêu Ca trầm ngâm, “Người như anh có ưu điểm và sở trường rất nhiều, nếu chỉ làm bạn thôi thì nói không chừng tôi sẽ thích anh lắm.”
Phó Tùy Vân nghiêm túc nghe, nghe vậy thì gật đầu, đột nhiên trông ngoan ngoãn vô cùng.
Tiêu Ca nhìn anh thêm một cái nữa rồi nói: “Vậy nên nếu chúng ta phải chết …”
Phó Tùy Vân:? Chờ một chút? Ai muốn chết? Tại sao lại chết?
Tiêu Ca: “Chúng ta kết bái anh em đi!”
Đột nhiên bị Tiêu Ca vỗ mạnh vào vai làm Phó Tùy Vân ngây ra một lúc.
Tuy lúc Tiêu Ca nói những lời này trông cậu rất oai dũng, anh mê lắm, nhưng mà …
Đang lúc theo đuổi đột nhiên người yêu tương lai lại nói muốn cùng tôi kết bái anh em thì nên làm gì giờ, online chờ, gấp!
Không để cho anh kịp thời gian gửi bài cầu cứu, Tiêu Ca nói là làm, cậu rút mấy cây nến sinh nhật ra rồi thịch một cái quỳ xuống … ghế sô pha.
Cậu lo sàn nhà quá cứng.
“Trên có Hoàng Thiên, dưới có Hậu Thổ làm chứng!” Tiêu Ca bắt đầu đọc văn, “Tôi, Tiêu Ca! Anh, Phó Tùy Vân! Hôm nay liền ——”
“Rầm rầm rầm rầm!” Đáng tiếc có một âm thanh vang lên phá rối kế hoạch của Tiêu Ca.

Tiêu Ca và Phó Tùy Vân sợ tới mức đứng dậy cùng lúc, đồng loại ngó ra phía phát ra âm thanh.
Tiếng vang không phát ra từ cửa phòng ngủ cũng không phải cửa phòng tắm, mà là cửa an ninh.
Hai người liếc nhìn nhau rồi gật đầu chắc chắn, một người cầm chổi một người nắm chặt tay.

Điều khủng khiếp chính là ngoài cửa hình như không chỉ có một người, bên ngoài rất ồn, có thể loáng thoáng nghe thấy ít nhất có hai người đang nói chuyện với nhau.
Tưởng tượng đến chuyện ma không chỉ có một con khiến cả người Tiêu Ca không ổn lắm.
Đúng lúc này chuyện càng kinh khủng hơn đã xảy ra.
Một tiếng la chói tai của phụ nữ xuyên qua tất cả âm thanh, trộn với tiếng đập cửa mà phát ra trước cửa nhà họ!
Phó Tùy Vân kinh sợ đến mức mắt tròn mắt dẹt!
Nhưng mấy câu giọng nữ kia đang hét lại là ——
“Mày có gan giựt đàn ông thì có gan mở cửa! Trốn không lên tiếng là được à! Tao biết mày đang ở nhà!”
Tiêu Ca: “… Chờ đã?”.


Bình luận

Truyện đang đọc