TINH TẾ CHI TÌNH CŨ KHÓ TRUY

Chương 60 Tần Phàm bị loại trừ

Lục Vân Sơ phân loại xong hết linh kiện trong phòng, không khỏi thở dài nhẹ nhõm, thầm nghĩ: Bận rộn suốt mười ngày, rốt cuộc cũng xong.

Nhìn tiến độ của Tần Phàm cùng Trình Dự, hai người kia hẳn là cũng nhanh thôi. 

“Không tồi.” Một giọng nói nhàn nhạt truyền tới.

Lục Vân Sơ sửng sốt một chút, sau đó quay đầu lại, chỉ thấy một lão nhân mặc quần áo lao động màu trắng hai tay chống lưng đứng ở ngoài cửa, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng nhàn nhạt.

“Gặp qua Thẩm Khiêm đại sư.” Nhận ra thân phận của người tới, Lục Vân Sơ vội vã khom người chào hỏi.

Thẩm Khiêm nhìn Lục Vân Sơ, lạnh lùng thốt: “Đi thôi.”

Lục Vân Sơ có chút hoang mang nói: “Đi đâu?”

“Đương nhiên là đi phòng làm việc của ta, chẳng lẽ ngươi còn muốn tiếp tục ở chỗ này.” Thẩm Khiêm không vui nói.


Thẩm Khiêm nói xong liền dẫn đầu bước đi, Lục Vân Sơ đành phải xám xịt theo sau.

Lục Vân Sơ đi theo Thẩm Khiêm vào phòng làm việc của Thẩm Kiêm, bày biện rực rỡ trong phòng làm việc không khỏi khiến Lục Vân Sơ mở rộng tầm mắt, đại sư đúng là đại sư, dùng dụng cụ đều là cao cấp nhất, rất nhiều dụng cụ không có ở bên ngoài, đều có thể nhìn thấy ở chỗ này.

Nhìn thấy Lục Vân Sơ tiến vào, Tề Lương nhàn nhạt gật đầu với Lục Vân Sơ. 

“Ngươi đi xử lý tài liệu.” Thẩm Khiêm nói với Lục Vân Sơ.

Lục Vân Sơ nhìn tài liệu bên góc tường, đại kinh thất sắc*, những tài liệu này đều là cấp 6, cấp 7, Thẩm Khiêm thật đúng là quá tin tưởng cậu.

*chỉ sự kinh ngạc, sợ hãi, hoảng loạn đến mất mật.

Tề Lương đem tờ giấy có phương pháp xử lý đưa cho Lục Vân Sơ, cười nói: “Đều giao cho ngươi.”


Lục Vân Sơ xấu hổ cười cười, bắt đầu chú tâm vào công việc. 

“Hắc diệu thạch.” Thẩm Khiêm nói một câu.

Lục Vân Sơ vội vàng chuyển một khối đá màu đen, giao cho Thẩm Khiêm.

Thẩm Khiêm quay đầu, nhìn Lục Vân Sơ bằng ánh mắt không có thuốc chữa. 

Lục Vân Sơ bị ánh mắt nghiêm nghị của Thẩm Khiêm nhìn đến mức tâm can đều run.

“Cục đá này cần phải cắt thành hình thoi, bên kia có máy cắt.” Tề Lương ở bên chỉ điểm.

Lục Vân Sơ xấu hổ mà cười cười, Thẩm Khiêm đen mặt, nói: “Cười cái gì mà cười, còn không mau đi xử lý.”

Lục Vân Sơ bị Thẩm Khiêm mắng, đành phải đi đùa nghịch cái máy cắt xa lạ kia.

Trong ba năm kể từ khi Lục Vân Sơ trở về Phương gia, Phương Vân Kiệt đã xây dựng một phòng thí nghiệm cho Lục Vân Sơ, bên trong phòng thí nghiệm có rất nhiều dụng cụ tiên tiến, dụng cụ trước mắt tuy rằng khác với dụng cụ Lục Vân Sơ từng sử dụng, nhưng cũng không khác nhau mấy, Lục Vân Sơ rất nhanh liền dùng được. 


Lục Vân Sơ đi theo bên người Thẩm Khiêm, nhìn Thẩm Khiêm đùa nghịch một cái cánh tay máy móc, bị sai khiến xoay quanh.

Khi Thẩm Khiêm bắt đầu làm việc, hoàn toàn không biết đói, Lục Vân Sơ đi theo Thẩm Khiêm bận rộn suốt một ngày, thẳng đến khi Thẩm Khiêm hoàn thành công việc, cậu mới có thể nghỉ ngơi.

“Ngươi biểu hiện không tồi.” Tề Lương nhìn Lục Vân Sơ mệt mỏi tê liệt nói.

“Tiền bối quá khen.” Lục Vân Sơ cười nói. Thẩm Khiêm muốn cái gì, cậu liền phải nhanh chóng xử lý tốt, đưa đến trước mặt lão nhân gia, chỉ cần hơi chút chậm một chút, lão nhân kia liền nổi bão.

“Đại sư, có phải không thích ta hay không!” Lục Vân Sơ có chút buồn rầu nói.

“Sao có thể, đại sư rất coi trọng ngươi a! Mau đi ăn cơm đi.” Tề Lương thúc giục nói.

Lục Vân Sơ gật đầu, nói: “Được.”
Lục Vân Sơ kéo cơ thể mệt mỏi đi đến nhà ăn, lại lần nữa gặp Trình Dự.

Trình Dự nhìn thấy Lục Vân Sơ, đôi mắt tức khắc sáng lên, “Lục thiếu, ngồi ở đây, ngồi ở đây.”

Mắt thấy Trình Dự thịnh tình mời gọi, Lục Vân Sơ cũng không thể từ chối không cho người ta mặt mũi, đành ngồi xuống đối diện Trình Dự.

“Lục thiếu, ngươi thật lợi hại, nhanh như vậy liền được theo bên người Thẩm Khiêm đại sư.” Trình Dự tràn đầy hâm mộ nói.

Lục Vân Sơ suy nghĩ, trấn an nói: “Chờ ngươi đem linh kiện phân loại xong, hẳn là cũng có thể.”

Trình Dự khẽ thở dài một hơi, lo lắng sốt ruột nói: “Phân loại xong vẫn chưa đủ, còn phải đạt tiêu chuẩn của Thẩm Khiêm đại sư mới được.”

“Đạt tiêu chuẩn?” Lục Vân Sơ hỏi.

Trình Dự gật đầu, nói: “Đúng vậy! Sau khi ngươi được Thẩm Khiêm đại sư mang đi, Tần Phàm đại khái là nóng nảy, không bao lâu hắn cũng hoàn thành, chỉ là có rất nhiều linh kiện đã xử lý cùng phân loại xảy ra vấn đề, liền bị loại.”
Lục Vân Sơ sửng sốt một chút, nói: “Tần Phàm bị đào thải?”

Trình Dự gật đầu, nói: “Đúng vậy!”

Lục Vân Sơ híp mắt, thầm nghĩ: gia hỏa Tần Phàm này sức chiến đấu cũng quá yếu, cậu còn chưa động thủ, gia hỏa này lại làm chết chính mình, thật đúng buồn cười.

Trình Dự nhìn Lục Vân Sơ cười nhạt, nói: “Thực ra có ngươi ở đây, ta cùng Tần Phàm đều chỉ là góp cho đủ số.”

“Cũng không thể nói như vậy.” Lục Vân Sơ có chút xấu hổ nói.

Trình Dự vẫy vẫy tay, nói: “Bản thân ta có bao nhiêu cân lượng, ta tự mình hiểu rõ, đúng rồi, Tần thiếu có tới tìm ngươi, nhưng lúc ấy ngươi không ở đây.”

Lục Vân Sơ híp mắt, nói: “Hắn tới, hắn tới làm cái gì?”

“Tới đưa cơm a! Lục thiếu, vận khí của ngươi thật tốt, có hai đại soái ca tranh giành đưa cơm cho ngươi, ta nghe nói, nam nhân đội mũ đeo kính râm tới đưa cơm cho ngươi ngày hôm đó chính là đại minh tinh mà hiện tại chạm tay là bỏng ―― Lâm Trác Hàm.” Trình Dự nói.
Lục Vân Sơ nhìn Trình Dự nói: “Trình thiếu, ngươi cũng quan tâm đến này.”

Trình Dự xấu hổ cười, nói: “Thường ngày ngươi không có ở đây, mọi người đều nói về chuyện này, ta không muốn quan tâm cũng không được a!”

Lục Vân Sơ: “……” thể chất của cậu là gì, vẫn luôn trở thành nam chính trong mấy câu chuyện phiếm.

“Tần thiếu đem đồ ăn gửi lại chỗ ta, lát nữa ta đưa lại cho ngươi.” Trình Dự nói.

Lục Vân Sơ lắc đầu, nói: “Không cần, Trình thiếu nếu không chê, để lại cho ngươi ăn đi.”

Trình Dự sửng sốt một chút, nói: “Sao có thể không biết xấu hổ như vậy, những đồ ăn đó đều được đóng gói bằng hộp giữ nhiệt, để bảy tám ngày cũng không hỏng, lấy ra hương vị vẫn còn mới mẻ như ban đầu.”

Lục Vân Sơ cười cười, nói: “Ta biết, chỉ là ta chán rồi không muốn ăn.”
“Đúng rồi, ngươi đã gặp Thẩm Khiêm đại sư, đại sư là người như thế nào!” Trình Dự tò mò hỏi.

Lục Vân Sơ cười, nói: “Đại sư sao, đương nhiên là có đầy đủ phong cách của đại sư.”

Một khi cậu làm việc chậm một bước, hoặc làm sai chuyện gì, Thẩm Khiêm liền la to, đem cậu mắng máu chó đầy đầu, nếu không phải cậu biết người đứng trước mặt cậu chính là Thẩm Khiêm, cậu sợ rằng mình đang đối mặt chính là một lão nhân điên.

Trình Dự tươi cười, nói: “Thật hâm mộ ngươi.” Tần Phàm bị đuổi, làm Trình Dự không khỏi có loại cảm giác thỏ tử hồ bi.

“Ngươi cũng có cơ hội.” Lục Vân Sơ nói.

Trình Dự cười cười, nói: “Hy vọng vậy.”

Lục Vân Sơ híp mắt, Tần Phàm cư nhiên bị đào thải sớm như vậy, theo cậu biết, La Vĩnh từng cùng Thẩm Khiêm đại sư nói qua sự kiện  “Sao chép”, Thẩm Khiêm đại sư đối với cậu một chút nghi ngờ cũng không có.
……

Tần gia.

“Ca, anh đã về.” Tần Khả Dao nhìn thấy Tần Duệ vào cửa, lập tức đứng lên.

Tần Duệ nhìn Tần Khả Dao, nói: “Ngươi đang đợi ta?”

Tần Khả Dao gật đầu, tràn đầy tức giận nói: “Ca, anh có biết không, Tần Phàm ngay cả mặt Thẩm Khiêm đại sư còn chưa nhìn thấy, đã bị loại.”

Tần Duệ gật đầu, nói: “Việc này ta biết, hắn quá nóng vội, nhiệm vụ Thẩm Khiêm đại sư an bài là để xem xét sự nhẫn nại cùng rèn giũa lại tính khí của bọn họ. Nào biết, Tần Phàm vừa thấy Lục Vân Sơ hoàn thành nhiệm vụ liền làm qua loa cho xong, tất nhiên sẽ không thông qua khảo hạch.”

“Đây chỉ là để bên ngoài xem, ca, có phải anh đem chuyện sao chép nói ra?” Tần Khả Dao nhìn chằm chằm Tần Duệ hỏi.

Tần Duệ cau mày, hắn đúng là có ý nghĩ này, nhưng La Vĩnh còn chưa kịp mở miệng.
“Không có.” Tần Duệ nói.

“Ca, anh không thể vì Lục Vân Sơ mà huỷ hoại tiền đồ của Tần Phàm.” Tần Khả Dao không tin nói.

Tần Duệ bất đắc dĩ mà nhìn Tần Khả Dao, nói: “Khả Dao, nhiệm vụ của Vân Sơ nặng gấp đôi Tần Phàm, ngay cả như vậy, Lục Vân Sơ vẫn hoàn thành nhiệm vụ trước, Tần Phàm kỹ không bằng người, lại chỉ vì cái trước mắt, bị đào thải cũng là chuyện đương nhiên, ngươi không cần suy nghĩ vớ vẩn.”

“Lục Vân Sơ là thứ gì, một tên bình dân mà thôi, anh họ Tần Phàm ở học viện thành tích luôn luôn cầm cờ đi trước, sao có thể bại bởi hắn, Lục Vân Sơ nhất định đã dùng quỷ kế gì đó.” Tần Khả Dao bất mãn nói.

Tần Duệ nhìn Tần Khả Dao, có chút mệt mỏi nói: “Nhãn lực của Thẩm Khiêm đại sư còn kém hơn ngươi sao? Việc này, ngươi đừng có đoán mò.”
Tần Khả Dao nhìn Tần Duệ, giậm chân nói: “Ca, anh chỉ biết hướng về hắn.”

Tần Duệ nhìn bóng lưng Tần Khả Dao giận dỗi rời đi, trong lòng một trận phiền chán.

Tần Phàm rơi xuống bước đường này, cũng coi như là gieo gió gặt bão, Vân Sơ vô cớ gánh chịu tội của Tần Phàm, cũng không có làm gì, Tần Khả Dao lại chỉ biết vì Tần Phàm bênh vực kẻ yếu, nếu Tần Phàm theo bên người Thẩm Khiêm đại sư, có Lục Vân Sơ làm đối lập, sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra dấu vết, hiện tại rời đi cũng là chuyện tốt.

Tần Duệ đỡ trán, Lục Vân Sơ đi theo làm trợ thủ cho Thẩm Khiêm đại sư, hắn muốn gặp Vân Sơ liền khó khăn.

Thẩm Khiêm đại sư cùng tập đoàn Đỉnh Thiên chỉ là quan hệ hợp tác, dù hắn có một tầng quan hệ với cổ đông Đỉnh Thiên, cũng không thể tiến vào phòng làm việc của Thẩm Khiêm. 
Tần Duệ vốn dĩ còn muốn cùng hảo hảo bồi dưỡng cảm tình với Lục Vân Sơ, nhưng bây giờ thì không thể.

Mấy ngày gần đây, hắn đều không gặp được Lục Vân Sơ, đồ ăn đưa qua đều bị Lục Vân Sơ tặng cho người khác. 

Tần Duệ trong lòng rầu rĩ, một bụng tức giận không biết nên tìm ai đi phát tiết.

..........

Bình luận

Truyện đang đọc