TINH TẾ TU YÊU GIẢ TRUYỀN THUYẾT

*****

Sau khi chụp bay ba người, hắc cự mãng lập tức quay đầu bổ nhào về phía An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ.

“Cẩn thận.” Vừa thấy hắc cự mãng hé miệng, An Nhĩ Tư lập tức đẩy Nhan Tử Dạ, làn hắc vụ từ miệng hắc cự mãng phun ra xẹt sát qua người bọn họ.

An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ chỉ có thể vừa lùi về sau vừa tránh né hắc vụ công kích, lại còn phải phân tâm khống chế dị năng công kích hắc cự mãng. Mắt thấy hắc vụ càng lúc càng nhiều, ống tay áo Nhan Tử Dạ cũng không cẩn thận đụng phải, bị ăn mòn một góc, lại nhìn nhóm Áo Đức Kỳ bị thương, An Nhĩ Tư nói: “Tiểu Dạ, em dẫn nhóm Áo Đức Kỳ rời đi trước, tôi đối phó nó.”

Nhan Tử Dạ liếc mắt nhìn An Nhĩ Tư một cái, cậu biết nếu nhóm Áo Đức Kỳ còn ở đây thì An Nhĩ Tư không tiện thi triển thực lực chân chính, hơn nữa ba bọn họ đã bị thương, ở lại đây cũng chỉ là trói buộc. Cuối cùng Nhan Tử Dạ khẽ cắn môi nói với An Nhĩ Tư: “Anh cố kiên trì, tôi dẫn bọn họ rời đi, rất nhanh sẽ quay lại.”

Nhan Tử Dạ vung tay, hơn mười tinh thạch hồng lam cắm dưới thân hắc cự mãng rồi đồng loạt nổ mạnh, nhấc lên từng trận bụi khói. Nhan Tử Dạ nhân cơ hội này di chuyển tới trước mặt nhóm Áo Đức Kỳ, nói với bọn họ: “Đi theo tôi, nơi này lưu lại cho An Nhĩ Tư.”

“Chính là…” Ngải Luân do dự.

Hải Bác Lạc kích động nói: “Không được.”

“Ở lại đây chỉ có thể trở thành trói buộc của An Nhĩ Tư, chẳng lẽ các anh không phát hiện à?” Nhan Tử Dạ phẫn nộ quát.

Ngải Luân cùng Hải Bác Lạc sửng sốt.

Áo Đức Kỳ liếc mắt nhìn Nhan Tử Dạ một cái, lại nhìn An Nhĩ Tư có chút bó tay bó chân chiến đấu với hắc cự mãng cách đó không xa, lạnh lùng nói với Ngải Luân cùng Hải Bác Lạc: “Chúng ta đi.”

Nếu Áo Đức Kỳ đã nói vậy, Ngải Luân cùng Hải Bác Lạc chỉ có thể bất đắc dĩ theo sát Nhan Tử Dạ rời đi. Nhan Tử Dạ đi rất nhanh, Áo Đức Kỳ còn đỡ, thế nhưng Hải Bác Lạc cùng Ngải Luân bởi vì trọng thương nên hoàn toàn không đuổi kịp. Thậm chí với tốc độ này, bọn họ căn bản không thể lập tức rời khỏi phạm vi công kích của hắc cự mãng.

Liếc nhìn ba người một cái, Nhan Tử Dạ nhíu mi do dự một chút sau đó ôm lấy bải vai Hải Bác Lạc cùng Ngải Luân rồi nói với Áo Đức Kỳ: “Khoát tay anh lên vai tôi, tôi đưa bọn anh ra ngoài.”

Nghe vậy, Áo Đức Kỳ không chút do dự làm theo, Nhan Tử Dạ dốc toàn lực điều động linh khí trên người, hồng quang tỏa sáng mãnh liệt bao phủ cả bốn người, tiếp đó bọn họ biến mất tại chỗ.

Không tới ba giây thời gian, bốn người đã xuất hiện bên ngoài rừng rậm. Lúc này linh lực trong cơ thể Nhan Tử Dạ đã tiêu hao toàn bộ. Ngay sau đó, toàn thân cậu lại tỏa ra một trận hồng quang, là Tiểu Hoa truyền linh lực cho Nhan Tử Dạ. Ngay cả tiểu thứ cầu ở trong túi áo cũng chuyển linh lực của mình cho Nhan Tử Dạ, đợi đến khi hồng quang biến mất, hoa văn hoa ăn thịt trên mu bàn tay Nhan Tử Dạ trở nên nhạt hẳn, tiểu thứ cầu cũng mềm nhũn cuộn mình lại chìm vào say ngủ.

Lấy tiểu thứ cầu trong túi ra đưa cho Áo Đức Kỳ, Nhan Tử Dạ nói: “Các anh rời đi trước đi, tôi trở lại xem An Nhĩ Tư.” Nói xong hồng quang chợt lóe, Nhan Tử Dạ biến mất tại chỗ.

“Này… vừa nãy là cái gì?” Hải Bác Lạc hoàn toàn ngây dại, rõ ràng một giây trước còn trong rừng rậm tinh tế thú, nháy mắt cái đã ở bên ngoài bìa rừng, Hải Bác Lạc chưa từng nghe nói tới loại dị năng này.

Ngải Luân cũng phát hiện Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư không thích hợp, nhìn lại quần áo bị ăn mòn của mình, anh lẩm bẩm: “Vừa nãy đối mặt với hắc cự mãng kia chúng ta hoàn toàn không có khả năng đánh trả, thế nhưng Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư có thể đả thương nó mà lông tóc không tổn hao chút nào. Hai bọn họ hẳn không phải ngụy cấp S đi?”

“Không phải ngụy cấp S thì là cái gì…” Nói được một nửa thì Hải Bác Lạc nghẹn lời, sau đó cùng Ngải Luân đồng thanh nói: “Là cấp S.”

Hải Bác Lạc nhìn về phía Áo Đức Kỳ: “Áo đức Kỳ, cậu nói xem phải vậy không, bằng không vừa nãy cậu cũng không đồng ý theo Nhan Tử Dạ rời đi.”

“Sức chiến đấu của hắc cự mãng kia thấp nhất cũng là cấp S.” Áo Đức Kỳ sờ sờ tiểu thứ cầu đang ngủ say trong tay, thừa nhận lời Hải Bác Lạc. Kỳ thật Áo Đức Kỳ sớm đã biết rồi, chẳng qua anh không nói ra mà thôi.

“Cấp S a, cấp S trẻ tuổi như vậy, An Nhĩ Tư thì thôi đi, Nhan Tử Dạ hiện giờ cũng chỉ mới hai mươi thôi cư nhiên đã đạt tới cấp S. Chúng ta muốn không phục cũng không được.” Hải Bác Lạc vừa cảm thán lại vừa có chút mất mác, rõ ràng trước đó cùng là thú nhân ngang cấp thế mà nháy mắt được bảo hai người kia không còn cùng cấp bậc với mình.

“Nếu cả hai bọn họ đều là cấp S thì đối phó với hắc cự mãng kia không thành vấn đề, chúng ta trước tiên cứ chờ ở đây đi. Ai, thật không ngờ lại có ngày chúng ta trở thành trói buộc.” Hải Bác Lạc thở dài một hơi rồi ngồi bệch xuống.

Áo Đức Kỳ nhìn tiểu thứ cầu mềm nhũn có vẻ mệt mỏi không chịu nổi trong tay, lẩm bẩm: “Cấp S sao?”

Nhan Tử Dạ vừa trở về chỗ hắc cự mãng ban nãy thì nhìn thấy An Nhĩ Tư đã biến trở về bản thể, trên người bao phủ lồng phòng hộ, chiếc lồng này chẳng những ngăn cản hắc vụ mà còn ngăn cản hơi thở cường giả cấp SS thoát ra ngoài. Bạch hổ hóa thành một đạo ngân quang không ngừng công kích vết thương của hắc cự mãng, mà miệng vết thương của nó cũng càng lúc càng nghiêm trọng.

Bởi vì đau đớn nên hắc cự mãng có chút mất đi lý trí, nó thật không ngờ thú nhân nhỏ bé cư nhiên lại đồng cấp với mình, hơn nữa bởi vì một phút sơ ý mà nó để bản thân bị thương như thế này.

“Rống…” Hắc cự mãng ngửa mặt lên trời rống dài một tiếng, sau đó toàn bộ hắc vụ ở xung quanh bị nó hút vào trong cơ thể rồi phun thẳng vào An Nhĩ Tư đang lơ lửng giữa không trung, hắc vụ khổng lồ hệt như pháo năng lượng bắn tới, trực tiếp đánh trúng lồng phòng hộ của An Nhĩ Tư.

“Ầm….” Lồng phòng hộ nháy mắt vỡ nát, sau đó bị hắc vụ nổ bay. Sau khi rớt xuống đất còn tiếp tục trượt vài mét.

“An Nhĩ Tư…” Nhan Tử Dạ lắc mình tiến tới trước mặt An Nhĩ Tư, lúc này cậu mới phát hiện da lông màu trắng bạc trên người anh bị hắc vụ ăn mòn, sau khi ăn mòn hết da lông nó bắt đầu ăn mòn da thịt.

Nhan Tử Dạ lập tức xoa nhẹ lên chỗ bị thương của  An Nhĩ Tư, hồng quang lóe sáng, cậu dùng linh lực trị liệu. Bởi vì quá chuyên chú nên Nhan Tử Dạ không nhìn thấy cái đuôi của hắc cự mãng ở sau lưng quét tới.

“Tiểu Dạ, cẩn thận…” An Nhĩ Tư dùng móng vuốt ôm lấy cổ Nhan tử Dạ, sau đó sải đôi cánh bị thương bay thẳng lên né tránh công kích của hắc cự mãng. Bất quá hắc cự mãng tựa hồ đã sớm nhìn thấu chiêu thức của An Nhĩ Tư, ngay lúc An Nhĩ Tư ôm Nhan Tử Dạ bay lên nó lập tức dùng đầu húc mạnh tới.

Đang ở giữa không trung, cánh bị thương, hơn nữa còn ôm Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư không có cách nào bảo trì thăng bằng, bị hắc cự mãng tông mạnh như vậy chẳng khác nào trúng một quả đạn pháo, rớt xuống đất. Sau đó cái đuôi hắc cự mãng lại quét tới, mắt thấy một lần nữa quét trúng hai người thì Nhan Tử Dạ lập tức vận dụng chút linh lực còn sót lại phát động thuấn di.

Cái đuôi hắc cự mãng quét qua, mà An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ thì trực tiếp biến mất ở giữa không trung.

Di? Người đâu? Ánh mắt thật to của hắc cự mãng lóe sáng nghi hoặc.

Nhan Tử Dạ mang theo An Nhĩ Tư thuấn di tới vị trí cách hắc cự mãng tầm hai trăm mét, linh lực trong cơ thể toàn bộ bị tiêu hao, không có cách nào thuấn di ra bên ngoài rừng rậm tinh tế thú.

“Khụ khụ…” Nhan Tử Dạ hộc ra một ngụm máu, toàn thân mềm nhũn trực tiếp ngã xuống. An Nhĩ Tư biến trở về hình người, ngay khoảnh khắc cậu ngã xuống lập tức đón được. Vết thương trên người anh cũng đã được Nhan Tử Dạ trị khỏi bảy tám phần.

“Tiểu Dạ.” Mắt thấy thú văn trên trán Nhan Tử Dạ bắt đầu hiện lên, lỗ tai biến ngọn, hai chân cũng biến thành chiếc đuôi dài đỏ rực. An Nhĩ Tư biết này là dấu hiệu Nhan Tử Dạ tiêu hao toàn bộ linh lực, chỉ có lúc này cậu mới biến thành bán thú nhân.

“Tôi không sao.” Nhan Tử Dạ miễn cưỡng mỉm cười, kỳ thực yêu đan trong cơ thể đã ảm đạm không còn ánh sáng, cậu cũng biết rõ với tu vi của mình hiện giờ không có cách nào thuấn di khoảng cách xa như vậy. Nếu cưỡng ép sử dụng thì chẳng những tiêu hao toàn bộ linh lực mà còn có thể bị phản phệ, lần này nháy mắt phải di chuyển hai lần, Nhan Tử Dạ không muốn hộc máu cũng khó. Không nghỉ ngơi hai ba tháng thì đừng hòng khỏi hẳn.

“Em nghĩ ngơi một chút đi, tôi sẽ xong ngay thôi.” An Nhĩ Tư gạt đi phần tóc trên trán Nhan Tử Dạ, ôn nhu đặt xuống một nụ hôn. Sau khi nhẹ nhàng đỡ Nhan Tử Dạ tựa vào một gốc cây, anh đứng dậy, xoay người, đôi ngươi màu đen biến thành màu bạc, ngân quang toàn thân so với trước đó càng thêm cường thịnh hơn, cấp tốc phóng về phía hắc cự mãng.

Toàn thân An Nhĩ Tư bọc ngân quang, hệt như bạo phát hết sức chiến đấu dùng nhân hình tác chiến, tốc độ so với hình thú còn nhanh hơn. Bởi vì biến về hình người nên lúc chiến đấu động tác cũng linh hoạt hơn.

An Nhĩ Tư không ngừng công kích hắc cự mãng, hắc cự mạng không trốn cũng không tránh, nó dùng thân rắn cường hãn chống lại không ít công ít của An Nhĩ Tư. Đương nhiên vết thương cũng dần dần tăng thêm.

Hắc cự mãng lại phun ra hắc vụ, An Nhĩ Tư dùng hai tay tạo thành một cái lồng phòng hộ ngăn cản công kích, trước kia lồng phòng hộ bị phá vỡ anh đã lẻn tới phần đầu hắc cự mãng.

An Nhĩ Tư trực tiếp đánh một quyền vào đầu hắc cự mãng, ngân quang chợt lóe, ‘ầm’ một tiếng, An Nhĩ Tư nhảy lùi về sau, trên đầu hắc cự mãng xuất hiện một lỗ máu.

“Rống…” Lại bị thương, hắc cự mãng điên cuồng vặn vẹo thân mình cùng lắc lư cái đầu đuổi sát theo An Nhĩ Tư, nó không ngừng há miệng phun hắc vụ, căn bản không để anh có thời gian thở dốc.

An Nhĩ Tư một cước đá vào đầu nó, năng lượng bộc phát làm hắc cự mãng trực tiếp ngã gãy hai cây đại thụ, thân răn vừa lật lại, An Nhĩ Tư liền nhìn thấy phần bụng không có vảy của hắc cự mạng. Nhớ tới chuyện hắc cự mãng đang mang thai mà Nhan Tử Dạ từng nói.

Tiếp đó, lúc hắc cự mãng còn chưa kịp phản ứng, An Nhĩ Tư đã bộc phát tất cả năng lượng vọt tới dưới thân hắc cự mãng, một quyền đánh lên bụng nó.

‘Răng rắc…’ một tiếng, An Nhĩ Tư rõ ràng nghe thấy có thứ gì đó bị mình đánh nát, tiếp đó thân hắc cự mãng dài hơn ba mươi mét trực tiếp bị An Nhĩ Tư đá bay. Thân rắn thật lớn đè ngã cả một mảnh cây cối.

“Sì sì…” Hắc cự mãng ngã dưới đất, đau tới không gượng dậy nỗi, bụng nó bắt đầu chảy ra máu tươi, ngày càng nhiều hơn. Hắc cự mãng nhìn bụng mình mà phát ra tiếng kêu bi thống, khóe mắt cư nhiên rớt nước mắt.

An Nhĩ Tư ngưng tụ một lưỡi kiếm năng lượng màu bạc trong tay, từng bước bước tới gần hắc cự mãng, không chút để ý tới ánh mắt cầu xin của nó. Anh chỉ biết, bởi vì con hắc cự mãng này mà Nhan Tử Dạ mới bị thương nghiêm trọng như vậy, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nó.

Ngay lúc lưỡi kiếm năng lượng của An Nhĩ Tư giơ lên chuẩn bị đâm xuống trong ánh mắt tuyệt vọng của hắc cự mãng, Nhan Tử Dạ đong đưa đuôi rắn di chuyển tới chắn trước mặt hắc cự mãng.

“An Nhĩ Tư, dừng lại đi, như vậy đủ rồi.” Nhan Tử Dạ cũng không biết vì sao mình phải làm vậy, thế nhưng nhìn dáng vẻ bi thống vạn phần của hắc cự mãng khi nhìn bụng mình, Nhan Tử Dạ tựa hồ nhìn thấy một người mẹ thương tâm nhìn con mình chết đi. Hơn nữa đều là loài rắn, tuy bất đồng chủng loại nhưng Nhan Tử Dạ vẫn có chút không đành lòng.

Tuy không biết vì sao Nhan Tử Dạ ngăn cản mình giết hắc cự mãng, thế nhưng An Nhĩ Tư vẫn buông lưỡi kiếm năng lượng trong tay xuống, mỉm cười nói với Nhan Tử Dạ: “Ừm.” Không hề hỏi nguyên nhân là gì, chỉ cần là điều Nhan Tử Dạ muốn, anh sẽ làm theo.

Hắc cự mãng biết Nhan Tử Dạ muốn giúp mình, lại nhìn cái đuôi rắn thật dài của cậu, ánh mắt nó lộ rõ kinh ngạc. Ngay lúc An Nhĩ Tư đỡ Nhan Tử Dạ chuẩn bị rời đi, hắc cự mãng đột nhiên kêu to một tiếng, lúc Nhan Tử Dạ quay đầu lại thì nó hộc ra một viên tinh hạch màu bạc.

Nhan Tử Dạ thuận tay nhận lấy, cư nhiên là một viên tinh hạch cấp S sơ cấp vô thuộc tính.

“Đây là… tinh hạch của đứa nhỏ?” Nhan Tử Dạ biết, vừa nãy An Nhĩ Tư đã đánh nát quả trứng trong bụng hắc cự mãng, thật không ngờ quả trứng kia đã thành hình, lại còn ngưng tụ ra tinh hạch. Nhan Tử Dạ kinh ngạc hỏi hắc cự mãng: “Mi muốn tặng cho ta?”

Hắc cự mãng gật gật đầu, sau đó trong ánh mắt to của nó lộ ra cảm kích.

Nhan Tử Dạ nắm chặt viên tinh hạch vô thuộc tính kia, hiện giờ nó đối với cậu quả thực quá quan trọng, chỉ cần hấp thu nó, cậu có thể biến về hình người, lại còn trị liệu được nội thương vì phản phệ linh lực.

Bởi vì năng lượng trong tinh hạch chính là linh lực thuần khiết nên Nhan Tử Dạ không cần chuyển hoàn, trực tiếp cầm tinh hạch trong tay rồi bắt đầu hấp thu. Mười phút sau, đan điền Nhan Tử Dạ lại khôi phục hào quang, hơn nữa còn tràn ngập linh lực. Đồng dạng, Nhan Tử Dạ cũng biến về nhân hình. Tuy vết thương vì linh lực phản phệ chỉ trị liệu được một phần ba, thế nhưng so ra vẫn tốt lắm rồi.

Linh lực trong cơ thể thực sung túc, Nhan Tử Dạ liền dùng linh lực trị liệu thương tích trên người An Nhĩ Tư.

“Cám ơn.” Sau khi chân thành cảm tạ hắc cự mãng, Nhan Tử Dạ trực tiếp ngồi trên lưng An Nhĩ Tư đã hóa thành hắc hổ, rời đi.

Mà cũng vì thế nên bọn họ không nhìn thấy phần bụng bị thương của hắc cự mãng nứt ra một cái khe, đầu tiên nó chảy ra một ít xác trứng màu trắng, tiếp theo đó một quả trứng lớn cỡ sáu mươi cm chui ra. Nhìn thấy quả trứng đầy đủ kia, hắc cự mãng liền hưng phấn kêu to.



Hoàn Chương 97.

Bình luận

Truyện đang đọc