TINH TẾ TU YÊU

Trên hai lỗ tai trắng muốt xuất hiện từng rặng đỏ khả nghi, một khắc đó không chỉ lỗ tai bị Dịch Trạch liếm cắn run rẩy mà đầu óc Thanh Dương cũng nổ tung rồi, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, trên trán lấm thấm mồ hôi.

Thật giống, Dịch Trạch có chút thất thần, hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm 2 lỗ tai, cảm thấy thực vừa lòng khi nhìn đầu ngón tay Thanh Dương phát run. Tuy trên mặt hắn không có biến hóa gì nhưng thực ra trái tim gõ kịch liệt trong ngực đã sớm bán đứng tâm tình dục vọng của hắn. Nếu hiện tại không ở trong phòng học, nếu chung quanh không có người khác...Thì thật sự hắn muốn làm 1 số việc. (việc gì @@)

Dịch Trạch nhớ Thanh Dương còn đeo cái đuôi giả, ánh mắt hắn lướt qua đầu Thanh Dương hướng xuống thắt lưng liếc liếc mắt một cái, áo dài quá eo, nhìn không ra cái đuôi hiện đang ở đâu. Đáng tiếc bây giờ vẫn còn đang trong phòng học, nếu không hắn nhất định sẽ tìm cơ hội hảo hảo sờ sờ lỗ tai cùng cái đuôi, nhất định sẽ rất thoải mái.

Hắn buông lỗ tai Thanh Dương khi này đã nóng như hòn than ra, môi dời xuống dưới, liếm liếm vành tai bên phải, đồng thời dùng thanh âm chỉ 2 người nghe thấy, thấp giọng nói: "Đêm nay chờ ta ở khu cảnh quan, ta đi tìm ngươi."

Ngoại trừ Thanh Dương thì ai cũng biết khu cảnh quan là nơi chuyên dành cho các cặp tình lữ. Dịch Trạch hẹn ước Thanh Dương đi vào trong đó, ý tứ thực sự đã rất rõ ràng.

Giờ khắc này Dịch Trạch kỳ thật đang thực phỉ nhổ chính mình, rõ ràng hắn không ghét tiểu nãi báo cầu yêu, thậm chí còn suy nghĩ đắn đo tự hỏi xem một người một báo thì có tương lai hay không, Dịch Trạch chưa bao giờ quan tâm đến giới tính hay giống loài của bạn lữ. Hắn luôn nghĩ rằng thời gian này hắn sẽ không suy nghĩ việc khác nữa, hắn đã quyết định không để ý đến quyết tâm theo đuổi của Thanh Dương. Nhưng hiện tại khi hắn thấy đổng toàn sum xoe bên cạnh Thanh Dương thì hết thảy lý trí hắn toàn bộ hóa thành tro bụi, dù hắn vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đã đem đổng toàn băm qua băm lại thành thịt vụn cho đại phì miêu ăn hàng tram lần.

Hắn muốn dùng hành động ái muội như thế này, thứ nhất là do tâm dương khó nhịn, thứ hai là muốn phát uy trước Đổng Toàn. Lúc đó hắn căn bản cũng không nghĩ mình sẽ ước hẹn gì đó với Thanh Dương tối nay.

Hắn chán ghét loại ý tưởng nhất thời này của mình, trong lòng Dịch Trạch luôn nghĩ bạn lữ của hắn chỉ có 1 người, nhược thủy 3000 hắn chỉ lấy 1. Nhưng mà hiện tại hắn lại dao động giữa 1 người 1 báo,1 cước 2 thuyền, giữa 2 người hắn không thể lựa chọn, không nỡ thương tổn ai, cũng không thể không quan tâm đến ai.

Nhưng vô luận hắn chán ghét chính mình như thế nào, thì mỗi khi nhìn thấy 1 trong 2 người bọn họ, nội tâm của hắn đều kịch liệt rung động gào thét không thể buông tha.

Dịch Trạch không biết, tâm của hắn đã làm ra 1 lựa chọn chính xác cho hắn.

Thấy Thanh Dương hơi hơi gật đầu, Dịch Trạch biết là người kia đồng ý ước hẹn của mình, tim hắn nhanh chóng đập gia tốc, nội tâm mừng như điên khiến hắn có chút không nhịn được muốn cúi đầu xuống hôn nhẹ 2 má Thanh Dương.

Trên thực tế hắn cũng làm như vậy, chính là còn chưa chạm vào thì bên cạnh đã xuất hiện 1 tiếng vang thật lớn, Thanh Dương có chút giật mình vội vàng rút tay khỏi bàn tay Dịch Trạch quay sang phía bên cạnh nhìn Đổng Toàn.

Đổng toàn đem một khối đá thật lớn đặt bên cạnh Thanh Dương không nói hai lời nhanh chóng ngồi xuống.

Này... Đây không phải khối đá cẩm thạch trước cửa giảng đường sao? Ngắn ngủn mấy phút đồng hồ hắn làm thế nào để mang nó đến đây đặt cạnh chỗ Thanh Dương vậy!

Vì muốn tách 2 người đang rơi vào thế giới riêng kia ra, Đổng Toàn bá vương long nặng nề bê khối đá vào lớp học đặt ầm xuống khiến cả lớp học cũng phải chấn động 1 chút.

"Không có chỗ ngồi nên ta kê thêm 1 chỗ nữa!" Đổng toàn nhìn Dịch Trạch với ánh mắt vô cùng kiên quyết.

Khinh thường thì thế nào hả? Không có hy vọng thì thế nào hả? Chỉ cần Thanh Dương không nói với hắn "Ngươi tránh xa ta ra", hắn liền mặt dày mày dạn thì thế nào? Dù sao da mặt hắn dày, dây thần kinh cũng bị ảnh hưởng bởi di chứng của thuốc ức chế nên hắn cứ coi như mình trì độn là được rồi!

Đổng toàn trực tiếp ngồi bên cạnh Thanh Dương thậm chí còn khiêu khích mà nhìn Dịch Trạch, đáp lại ánh mắt vừa rồi.

Nguyên bản Kiều Chính Nghiêm và Cao Kỳ định giúp Dịch Trạch giáo huấn tên Đổng Toàn này 1 phen nhưng mà..., tên này thật sự học ở ban nghệ thuật sao? Với thực lực này đủ để hắn đánh gục 10 người như bọn hắn a! Thật ra thì việc nâng được khối đá cẩm thạch kia cũng không tính là khó, khó là ở chỗ tên này dùng cách gì để di chuyển khối đá này từ trước cửa giảng đường về đây chỉ trong mấy phút đồng hồ vậy! Này trừ bỏ phần thực lực còn cần tinh thần bất khuất không sợ chết a, hắn sao dám làm chuyện đó chứ? Tuyệt đối không dám a! Trên giang hồ có một câu, có thể đắc tội tiểu nhân chứ không thể đắc tội kẻ ngốc. Tiểu nhân còn biết tính toán lợi và hại, còn kẻ ngốc? Ha ha, ngươi còn trông mong việc hắn có thể hiểu điều này sao?

Dịch Trạch, vấn đề tình cảm của ngươi, ngươi tự mình giải quyết nha.

Hảo hữu chính là loại người mà khi đại nạn ập đến mỗi người phải biết tự lo cho bản thân mình a.

Dịch Trạch dùng ánh mắt lạnh lùng đưa bàn tay từ phía thắt lưng Thanh Dương ra, một chưởng đang muốn đánh nát khối đá cẩm thạch thì cửa phòng học bị đẩy ra.

Là 1 lão nhân hơn 90 tuổi đang run rẩy bước vào, ánh mắt đảo qua chỗ ngồi của Thanh Dương và Đổng Toàn, hé miệng nói, lộ ra hàm răng chỉ có 1 cái răng cửa.

"Vị bạn học này, " quải trượng chỉ chỉ về phía đổng toàn, "Nhớ bồi thường lại tiền cho nhà trường."

Cả lớp đều nghiêng ngả, chỉ phạt có thế thôi,chỉ thế thôi sao? thật không công bằng chút nào!

Đổng Toàn nhướng nhướng mày, hắn không phải kẻ ngốc, sở dĩ hắn dám làm như thế là vì hắn biết dù mình có phá tan giảng đường này đi chăng nữa thì cuối cùng hắn cũng chỉ phải bồi thường 1 khoản tiền nhỏ mà thôi. Nếu hiện tại hắn vẫn còn bị nhiễm bệnh độc thì không có gì cần phải lo lắng cả, còn hiện tại...

Dịch Trạch thu tay về, đổng toàn, họ Đồng sao? Có phải họ Đồng kia không?

Mẹ của hắn là Đổng Linh, dị năng giả hệ trị liệu đứng đầu liên minh sao.



Thanh Dương lúc này vẫn còn đang ngơ ngác hồn vía trên mây, thế mà Dịch Trạch lại cắn lỗ tai hắn. Lúc mình còn là báo tử, Dịch Trạch luôn che chở chiếu cố cho mình; lúc mình biến thành người Dịch Trạch lại quay ra khinh thường mình vậy mà bây giờ khi mình có tai và đuôi mèo thì Dịch Trạch lại...

Luyến thú nghiện a luyến thú nghiện a!

Hi vọng là do mình suy nghĩ nhiều, lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, nếu Dịch Trạch nói đêm nay có việc cần thương lượng thì mình vẫn nên hảo hảo đi nói chuyện a. Quân tử thẳng thắn vô tư, đâu có gì phải đắn đo suy nghĩ. Nếu Dịch Trạch thật sự là người như vậy thì mình cần tìm cách kéo hắn trở về con đường đúng đắn a.

Lúc này Dịch Trạch cũng đang đắn đo suy nghĩ? Kết thúc sự việc năm đó, Đồng lão gia tử nghĩ như thế nào về Đổng Linh? Hắn đã từng oán hận đổng gia,thờ ơ lạnh nhạt nhìn bọn họ phát sinh sự kiện kia. Nhưng mẫu thân hắn chưa bao giờ oán trách đổng gia, lúc ra đi còn dặn dò Dịch Trạch ngàn vạn không cần oán hận đổng gia, bọn họ cố gắng hết sức rồi.

Dịch Trạch mắt nhìn đổng toàn, trong lòng dần dần có ý tưởng.

Bất quá, đổng gia là đổng gia, hắn tuy cùng đổng gia có điểm quan hệ, nhưng chuyện này không liên quan gì đến Thanh Dương.

Đưa tay nắm chặt bàn tay Thanh Dương, hắn nắm trọn cả buổi học khiến mặt Đổng Toàn nhanh đều đen đi.

Thanh Dương đương nhiên sẽ không cự tuyệt đụng chạm cùng Dịch Trạch, lúc mới đầu ở cùng Dịch Trạch hắn cả ngày đều ghé đầu vào lòng Dịch Trạch để ngủ, lúc ấy cả ngày bị Dịch Trạch ôm vào trong ngực thì bây giờ như vậy có tính là cái gì.

Cho nên mới nói Thanh Dương thật sự là người trì độn a, ôm 1 nãi báo đâu có giống ôm 1 người a?

Buổi học hôm nay cả Thanh Dương, Dịch Trạch, Đổng Toàn đều vô cùng xoắn xuýt, còn những học sinh hệ cơ giáp khác thì lại hạnh phúc mĩ mãn. Bình thường bọn họ cũng đã từng nhìn thấy có người đeo loại trang sức này nhưng này đó đâu có thể sánh với Thanh Dương! Thỉnh thoảng miêu nhĩ của Thanh Dương còn rung rung 2 cái, có lúc cụp xuống cụp lên thật sự là đáng yêu tới cực điểm.

Đáng tiếc, đây lại là hoa đã có chủ a.

Kẻ có gan đối kháng với Dịch Trạch, đối kháng với Đổng Toàn...thôi không cần nghĩ đến nữa.

Sau khi tan học Đổng Toàn liếc mắt 1 cái nhìn Dịch Trạch rồi kéo áo Thanh Dương lớn tiếng nói: "Trở về phòng ngủ!"

Nhìn xem, nhìn cái gì vậy? Dù Thanh Dương có hảo cảm với ngươi thì sao, cũng chỉ gặp nhau trong buổi học, ngươi cản được ta gặp Thanh Dương chắc. Ngươi ở cùng phòng hắn sao? Ngươi có thể thấy mặt hắn từ sáng tới tối sao? Ngươi có thể nhìn thấy làn da trắng nõn của hắn lộ ra khi thay quần áo sao? Ngươi có thể thấy hắn sau tắm xong bị hơi nước hấp cho hồng hào sao? Ngươi có thể sao...

"Chú ý cái mũi ngươi." Dịch Trạch lạnh lùng ném ra một câu.

"Ha?" Đổng toàn còn đang ngơ ngác không hiểu gì.

Dịch Trạch kéo Thanh Dương ra tránh xa Đổng Toàn: "Lau khô máu trên mũi ngươi, đừng làm bẩn áo hắn."

"..."

Đổng toàn bưng cái mũi chạy đến toilet.

Dịch Trạch thì nhân cơ hội mang Thanh Dương đi ra ngoài tản bộ. Đổng toàn sau khi máu mũi ngừng chảy chạy ra khỏi giảng đường thì Thanh Dương đã mơ mơ màng màng mà đi theo Dịch Trạch đến hàng rào ngăn cách giữa khu tân sinh và khu tự do.

"Nhớ rõ buổi tối, mười hai giờ." Trước khi Dịch Trạch rời đi thấp giọng nói với Thanh Dương thuận tiện hoàn thành sự tình mà hắn muốn làm trong lớp học —— nhẹ nhàng hôn má Thanh Dương.

Thanh Dương vuốt mặt gật gật đầu, nội tâm càng bi ai. Quả nhiên, tời điểm hắn là nãi báo Dịch Trạch cũng hay hôn nhẹ hắn, hiện tại hắn có tai mèo Dịch Trạch lại bắt đầu thân cận a...

Luyến thú là bệnh cần điều trị gấp a!

Thanh Dương nắm chặt nắm tay, âm thầm hạ quyết tâm.

Nhìn theo hướng Dịch Trạch dần biến mất 1 lúc Thanh Dương mới trở về phòng ngủ, lúc này đổng toàn đang đứng ngồi không yên trong phòng thẳng đến Thanh Dương tiến vào trái tim hắn mới hạ xuống.

"Thanh Dương!" Hắn vừa thấy Thanh Dương vội chạy đến.

Thanh Dương thân thiết nhìn cái mũi Đổng toàn, bàn tay nõn nà đặt lên cổ tay người kia. Dù sao hắn cũng hiểu một chút y lý, thuận tay giúp đổng toàn xem mũi hắn bị làm sao.

"Hỏa khí trong cơ thể có chút vượng, gần đây nên uống nhiều nước, ăn nhiều rau xanh thì sẽ không bị chảy máu mũi nữa."

Đổng toàn căn bản không nghe thấy Thanh Dương đang nói cái gì, ánh mắt hắn vẫn đặt ở chỗ ngón tay Thanh Dương chạm vào cổ tay mình, tim đập như trống bỏi.

"Ngươi cùng Dịch Trạch..." bất tri bất giác hắn hỏi ra 1 câu.

Trước đây đổng toàn từng nghe nói chuyện Thanh Dương ban nghệ thuật đang điên cuồng theo đuổi Dịch Trạch, lúc chưa nhận thức Thanh Dương hắn cũng không có hứng thú với chuyện này, mà hiện tại hiện giờ khi hắn nhận thức Thanh Dương rồi, hắn lại không tin lời đồn như vậy. Vì sao Thanh Dương nổi tiếng như vậy lại không có ai muốn gần gũi hắn, làm quen với hắn? Thứ nhất là do bọn họ cũng mới khai giảng chưa ai có thời gian; thứ hai đổng toàn biết, Thanh Dương thoạt nhìn hiền hoà dễ thân, nếu người khác có vấn đề gì hắn cũng có thể kiên nhẫn giúp đỡ, nhưng hắn lại giống như không thuộc về thế giới này. Đổng toàn dựa vào trực giác dã thú của mình có thể khẳng định, Thanh Dương cùng thế giới này không hợp nhau, giống như quanh Thanh Dương tồn tại 1 lớp màng ngăn cách khiến 1 mình hắn tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.

Nhưng hôm nay, hắn lại rõ ràng cảm nhận được Dịch Trạch người này có thể dễ dàng tiến vào bên trong lớp màng ngăn cách kia, không chút khó khan nào mà dung nhập vào thế giới riêng của Thanh Dương.

"Đối với ta, hắn là người trọng yếu nhất trong thế giới này." Âm thanh máy móc vang lên, nhưng trong mắt Thanh Dương lại tràn đầy kiên định.

Mặc kệ tương lai hắn sẽ kết giao với bao nhiêu người thì trong lòng hắn Dịch Trạch, đại đạo môn vĩnh viễn là bảo vật hắn trân quý nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc