TINH TINH

Mãi tới gần tháng năm Tần Phóng mới đưa ngôi sao cậu nợ cho người ta.

Đó là một viên ngọc mài thành ngôi sao, cậu định Tết làm lì xì cho người ta, ai dè cửa hàng rề rà lâu như vậy, đến khi Tần Phóng nhận được lại cảm thấy không tiện tặng cho người ta. Viên đá lần trước Hình Viêm tặng cậu do chính tay anh mài, Tần Phóng lại đặt mua hàng có sẵn trên mạng, mang đi làm quà cứ cảm thấy mất mặt.

Bởi vậy nên sau khi nhận hàng cậu giữ rất lâu cũng không mang đi tặng, định tự tay mình mài một viên đá. Nhưng Hình Viêm cứ hết thúc rồi lại giục, thực sự không nấn ná được thêm, Tần Phóng mới tặng cho anh.

Lúc đó cậu lái xe, một tay móc đồ trong túi ra đưa cho Hình Viêm, hắng giọng mấy cái: “Sau này em sẽ tặng anh cái tốt hơn, đây là lì xì thôi.”

Hình Viêm đặt lên môi hôn một cái, sau đó dùng ngón cái mân mê, khẽ nói: “Anh thích lắm.”

Anh cầm ngôi sao đưa lên môi hôn khiến Tần Phóng hơi nóng mặt, có chút chuyện vặt mà làm như chuyện gì to tát lắm, tự bổ não rồi nóng người lên. Hình Viêm đưa mắt nhìn cậu, nở nụ cười bảo: “Tự viết giấy nợ rồi lại muốn bùng, anh Phóng mà chẳng hào phóng gì cả.”

Tần Phóng cũng cười, lắc đầu nói: “Sau này không viết giấy nợ lung tung nữa.”

Buổi tối hôm trước hai người họ ở căn nhà cũ của Tần Phóng, dạo này hai người họ thường mang đồ về bên ấy, nơi này được yêu mến hơn. Hình Viêm cũng lấy một ít hạt giống loài cây dễ sống từ chỗ Tư Đồ về để trồng. Trong sân vẫn còn cây anh đào, nhưng không biết còn sống hay không.

Thậm chí Hình Viêm còn dựng cái lán ở cổng, khôi phục lại cái lán tránh mưa lần trước Tần Phóng kể. Tần Phóng không muốn anh làm, cậu cũng lớn rồi còn ngắm mưa cái nỗi gì nữa, ngày mưa cậu thà lăn giường với Hình Viêm còn hơn. Nhưng Hình Viêm muốn cậu cũng không ngăn được, dù sao họ trẻ con cũng không phải ngày một ngày hai, hai cậu trai trẻ yêu đương, mình thích thì mình làm thôi.

Hình Viêm khôi phục căn cứ này theo hình dạng như trong trí nhớ của Tần Phóng, giống như nơi này chưa từng bị bỏ hoang, giống như người cậu yêu thương chưa từng rời đi.

Cậu còn cống hiến căn cứ này, mời Hàn Tiểu Công tới đây chụp một bộ ảnh, cung cấp địa điểm cho anh ấy, Hàn Tiểu Công rất thích nơi này. Dù sao nơi đây cũng từng là nhà ông Tần Phóng ở, mang trong mình nét xa hoa của thời trước, cũ thì có cũ chứ, nhưng lại toát lên cảm giác khác lạ.

Tần Phóng còn mở căn phòng đồ chơi của cậu, lấy những món đồ chơi ngày nhỏ ra, cậu ngồi khoanh chân trong đó, Hàn Tiểu Công chụp cho cậu một bức ảnh.

Căn nhà cũ mang hơi thở mùa xuân, từ trong ra ngoài dường như đều mang trong mình một câu chuyện.

Ngày hôm đó chụp ảnh Hàn Tiểu Công mặc một chiếc áo len màu đen rộng, mái tóc không buộc lên mà buông hờ hững trên lưng, trông có vẻ ma mị. Chụp album ảnh chính thức Hàn Tiểu Công dẫn cả nhiếp ảnh gia tới, không giống như bình thường chỉ tùy tiện trang điểm, tùy tiện nhờ người chụp mấy bức ảnh là xong.

Lần này còn có Tạ Triết tới, đó cũng là em trai hôm Tết chạy tới tặng hoa cho anh ấy.

Cậu ấy nhỏ hơn Tần Phóng một tuổi, tính cách rất hoạt bát, thường xuyên bay tới tìm Hàn Tiểu Công, cũng coi như thân quen với nhóm Tần Phóng bọn họ, họ cùng nhau dùng bữa mấy lần.

Tạ Triết mê mẩn Hàn Tiểu Công, đến độ điên đảo thần hồn, Tần Phóng lén nói với Hàn Tiểu Công, rằng anh ấy giống như một tên yêu quái, câu sạch hồn của bé trai.

Lúc đó Hàn Tiểu Công còn lắc đầu cười bảo: “Không câu hồn gì mà.”

Tần Phóng cảm thấy để trai tơ này rơi vào trong tay anh ấy thì không ổn một chút nào, non quá, để anh ấy ăn không nhả xương luôn.

Lúc Hàn Tiểu Công chụp ảnh Tạ Triết ngồi bên cạnh xem, lắm lúc nhiếp ảnh gia chê cậu ta phiền, bảo cậu ta đứng xa ra một chút. Tần Phóng đưa cho cậu ta chai nước, bảo rằng: “Ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc đi, chắc anh ấy còn lâu mới xong.

Tạ Triết cười hì hì, gãi đầu bảo: “Em chỉ nhìn thôi là được rồi, em thích nhìn lắm.”

“Có gì đáng để nhìn đâu,” Tần Phóng dở khóc dở cười, “Xem một lúc là chán.”

“Nên cậu mới là trai thẳng đấy,” Hàn Tiểu Công ngồi bên cạnh tặc lưỡi, “Mau đi hú hí với anh Viêm nhà cậu đi, ngoài cậu ta ra thì không tìm được tên gay nào có thể ở chung với cậu, đúng là thẳng từ xương.”

Tần Phóng cười hì hì: “Anh Viêm của em vất vả rồi.”

Hình Viêm ở dưới tầng lau xe, hai người họ hẹn nhóm Trình Đông cuối tuần theo đoàn xe cùng nhau ra ngoài. Tần Phóng ra ngoài đưa mắt nhìn, Hình Viêm cảm nhận được ánh mắt của cậu mà ngẩng đầu lên, Tần Phóng mỉm cười với anh.

Tạ Triết cũng không đổi chỗ, vẫn ngồi bên cạnh xem, nhiếp ảnh gia còn trêu Hàn Tiểu Công: “Tìm đâu ra thằng bé chân chất thế.”

Hàn Tiểu Công bảo: “Nhặt được.”

Nhiếp ảnh gia quay đầu cười hỏi Tạ Triết: “Đẹp không?”

“Đẹp ạ,” Tạ Triết gật gù, nhìn Hàn Tiểu Công nói: “Anh ấy làm gì chụp cũng đẹp.”

“Cậu bỏ bùa bê thuốc lú gì cho cậu nhóc ấy à.” Nhiếp ảnh gia lắc đầu cười.

Hàn Tiểu Công liếc nhìn Tạ Triết ngồi bên cạnh, có phần không nhìn nổi, vẫy tay với cậu ấy: “Qua đây đi.”

Tạ Triết cầm nước tới: “Uống nước à anh?”

Hàn Tiểu Công lắc đầu cười, bảo: “Để đồ ở bên kia.”

Tạ Triết đi tới đặt đồ xuống, lúc quay trở lại Hàn Tiểu Công đẩy vai xoay người cậu qua chỗ khác, bàn tay từ đằng sau vòng ra đặt lên giữa bụng và ngực, ghé vào tai cậu nói: “Nhìn ống kính.”

Tạ Triết còn mê man, nhiếp ảnh gia nhanh chóng chụp hình.

“Nhìn anh.” Hàn Tiểu Công lại nói với cậu ấy.

Tạ Triết quay đầu lại, Hàn Tiểu Công dùng cằm đẩy đầu cậu về, chỉ để cậu hơi quay sang bên đây, sau đó cúi đầu đặt môi lên tai cậu ấy, cánh môi hé mở. Sau đó anh lại cắn lên vành tai mỏng của cậu mà chụp ảnh.

Tạ Triết bị ôm như vậy hơi căng thẳng, cứ đực người ra đó. Cậu mặc chiếc áo len mỏng màu xanh lục, trông rõ là non tơ. Thế rồi bị Hàn Tiểu Công đẩy người như vậy, trông rất kỳ diệu, một người non tơ một người tà mị, hình ảnh này dấy lên rất nhiều ham muốn.

Tần Phóng giơ ngón cái với Hàn Tiểu Công, khí chất của anh ấy tuyệt quá, chụp cái gì cũng đẹp hết trơn. Có mấy người đúng là trời sinh để ăn chén cơm này.

Tạ Triết trông cũng rất đẹp trai, chỉ là có vẻ trẻ măng.

Chụp ảnh xong Hàn Tiểu Công tiện tay xoa đầu Tạ Triết, nói với nhiếp ảnh gia: “Ráng sửa cho em nó, lần đầu tiên lên hình đấy.”

Nhiếp ảnh gia gật đầu bảo: “Được lắm.”

Tạ Triết vẫn còn kích động, hỏi Hàn Tiểu Công: “Em được chụp ảnh với anh ạ?”

Hàn Tiểu Công cười bảo: “Chụp rồi còn gì nữa?”

“Trời ạ, liệu em có kéo vẻ đẹp của anh xuống không?” Tạ Triết hỏi.

Hàn Tiểu Công lại xoa đầu cậu, ánh mắt như nhìn một đứa trẻ.

Những bức ảnh này sau đó Hàn Tiểu Công đăng lên cũng giữ lại bức ảnh của Tần Phóng, và cả hai bức ảnh có Tạ Triết. Cậu bé lần đầu tiên được lên hình chỗ anh, còn là ảnh CP. Các em gái bùng nổ, một nửa cảm thấy cậu chàng này rất đẹp trai rất xứng đôi vừa lứa, một nửa cảm thấy không ăn khớp với CP Hàn Tiểu Công mà họ tưởng tượng ra, cứ khóc hu hu suốt.

Tạ Triết bình luận phía dưới: Em thật sự kéo vẻ đẹp của anh xuống rồi, anh đẹp quá!!!

Mấy cô gái mò ra bình luận của cậu, trả lời hơn trăm cái liền, gì cũng nói.

Sau đó Hàn Tiểu Công cũng trả lời, bảo rằng: Em trai bị mấy đứa dọa đờ người ra rồi đấy!

Đây không phải lần đầu tiên anh ấy có đôi, trước giờ Hàn Tiểu Công cũng không đặt cho mình thiết lập gì, weibo của anh chính là con người chân thực của anh. Những bé fan của anh đều rất tốt, theo cách nói của Hàn Tiểu Công là: “Mấy cô bé rất thương anh, đáng yêu hết đấy.”

Tần Phóng nhìn weibo của anh, like cho anh ấy, thuận miệng nói với Hình Viêm: “Tạ Triết đúng là fanboy của anh ấy.”

“Lần này đổi kiểu, lần trước cậu ta không thích kiểu như vậy.” Hình Viêm nói. Anh không có cảm xúc gì với cậu bé như vậy, anh không nói chuyện với Tạ Triết mấy, có lẽ gương mặt lạnh lùng của anh cũng khiến người ta phải sợ hãi, không chủ động bắt chuyện, so ra thì Tần Phóng dễ gần hơn anh nhiều. Không làm cao, cũng rất thân thiện.

“Thế trước kia như thế nào?” Tần Phóng hỏi.

Hình Viêm suy nghĩ một chút, sau đó nhìn cậu bảo: “Tương đối nhiều người giống em.”

“Em như thế nào?” Tần Phóng bật cười, “Trai thẳng à?”

“Đẹp trai, rạng ngời.” Hình Viêm nói đến đây bật cười, “Nói nữa lại như đang khen, anh sợ em ngại.”

“Em ngại gì chứ, người yêu khen em có gì đâu phải ngại chứ.” Vẻ mặt Tần Phóng còn rất thỏa mãn.

“Có lẽ cậu ấy thích người hơi trưởng thành,” Hình Viêm suy nghĩ một chút rồi nói, “Cậu ấy không quen việc bị dựa vào, bởi vậy nên trước đó đều quen những người lớn hơn.”

Thực ra do thiếu cảm giác an toàn, Tần Phóng nghĩ trong lòng. Từ lúc cậu biết Hàn Tiểu Công, anh ấy không hề có cảm giác an toàn, anh ấy cần một người mà đáng tin với mình. Tạ Triết vừa khéo không phải người như vậy, cậu ấy là một đứa trẻ ngây thơ, nhưng cũng không có gì là không thể, càng là tổ hợp kỳ diệu thì hiệu quả càng khó nói.

Dù sao thì mặc kệ người ta thế nào, hai người họ đều rất hợp nhau, chí ít Tần Phóng cho là như vậy. Trong lòng Tần Phóng là tuyệt phối, không gì sánh bằng.

Nhưng đôi tình nhân tuyệt phối không phải không có chút mâu thuẫn nào, dù sao bình thường đều là người nóng tính, nam sinh tuổi này vốn không ôn hòa gì mấy, thi thoảng cũng cãi vã cũng giận hờn.

Cãi nhau thì làm mặt lạnh, dát cái thái độ đối xử với người ngoài lên mặt, khí thế lạnh lùng có thể khiến đối phương đông đá từ ba mét, đừng ai hòng tới gần.

Giống như buổi chiều hôm đó, hai người ngủ trưa dậy bắt đầu làm mặt lạnh, mãi đến lúc ăn cơm tối vẫn còn chưa làm lành.

Nguyên nhân cũng rất buồn cười, không tiện nói với người khác, để người ta chê cười.

Hai người ăn trưa xong, Tần Phóng chơi điện thoại, Hình Viêm đọc vài trang sách, sau đó thì cùng nhau ngủ. Lúc ngủ còn hôn hôn thơm thơm, Tần Phóng từ phía sau ôm lấy Hình Viêm, hôn tới lôn lui trên cổ người ta. Nhưng cũng không làm gì nhiều, cũng chỉ gần gũi một cách tự nhiên.

Cậu ngủ trước, cũng tỉnh dậy trước.

Tần Phóng thức giấc cũng không vội vã ngồi dậy, tư thế nằm rất thoải mái. Cửa sổ để mở, bên ngoài thi thoảng có gió thổi vào, gió mát lành chứ không lành lạnh, rất thoải mái.

Điện thoại Hình Viêm đặt dưới gối rung lên, Tần Phóng lấy ra nhìn, có người gửi tin nhắn thoại cho Hình Viêm. Ảnh đại diện là chân dung một cậu trai, mặc quần short hồng nhạt, trong ảnh có chiếc xe thể thao.

Hình Viêm cũng bị tiếng rung đánh thức, chau mày không muốn mở mắt ra: “….Ai vậy?”

Tần Phóng đưa điện thoại tới trước mặt anh, Hình Viêm ráng mở mắt ra xem, bởi chưa tỉnh ngủ nên mí mắt hơi sưng, lúc mở mắt có mắt hai mí rõ ràng, ngay cả như vậy Tần Phóng cũng thấy anh đẹp trai.

Hình Viêm “Ừ” một tiếng, bảo rằng: “Không nhận.”

Tần Phóng liền cúp máy.

Hình Viêm gác tay lên người Tần Phóng, để hai người gần nhau hơn, anh vùi mặt vào xương quai xanh của cậu, rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ. Tần Phóng xoa đầu anh, để anh ngủ tiếp.

Ai dè chưa đến nửa phút, wechat của Hình Viêm bắt đầu rung lên, tin nhắn chạy dài.

【Bang bang bang: Anh Viêm à】

【Bang bang bang: Anh Viêm ơi】

【Bang bang bang: Sao không nhận máy】

【Bang bang bang: Anh Viêm ơi】

Tần Phóng thực sự không biết cái người Bang3 này là ai, nhưng một chuỗi anh Viêm như vậy nhìn kiểu gì cũng thấy không vừa mắt. Tần Phóng nói: “Cậu ta lại gọi anh.”

Hình Viêm vẫn còn vùi mặt, nói: “Không cần phải để ý.”

【Bang bang bang: Không trả lời em gửi ảnh khỏa thân】

Tần Phóng nhướng mày nói: “Cậu ta gửi ảnh khỏa thân cho anh.”

Hình Viêm không nói lời nào.

Bên nhau lâu như vậy rồi, Tần Phóng hiểu rõ Hình Viêm, hiểu rồi lại càng cảm thấy anh khiến người ta yêu mến. Ví dụ như lúc vẫn còn ngái ngủ anh không thích nói chuyện, cũng không thích động đậy, bí xị không vui. Đương nhiên phải người rất thân mới có thể phát hiện ra vấn đề nhỏ xíu này, Tần Phóng không coi đây là vấn đề gì, còn cảm thấy rất đáng yêu. Người ta yêu vào nhìn đối phương như mang theo lăng kính, khuyết điểm gì cũng thành đáng yêu.

Bình thường anh ngủ không ngon Tần Phóng không chọc giận anh, nhưng hôm nay điện thoại cứ rung mãi không dừng.

【Bang bang bang: Em gửi thật đấy】

【Bang bang bang: Hình ảnh.】

【Bang bang bang: Hình ảnh.】

Có người muốn gửi ảnh khỏa thân cho Hình Viêm. Ảnh. Khỏa. Thân!!!!

Tần Phóng đưa điện thoại vào ngón tay Hình Viêm để mở khóa, mở khung trò chuyện ra, chân mày nhất thời nhướng lên.

Ảnh nude thật chứ. Tuy rằng không trần truồng, nhưng là một bức ảnh cởi trần, một bức ảnh ngồi trên ghế chụp chân và tất trắng. Tuy rằng mặc quần short, nhưng cũng có cảm giác gay tìm bạn.

Tần Phóng hít một hơi thật sâu, cơn giận xông thẳng lên đỉnh đầu, bản thân mình cũng cảm nhận được cơn giận sắp bốc khói ra khỏi đầu.

Cậu đẩy cánh tay Hình Viêm, cánh tay Hình Viêm khoác lên người Tần Phóng, lúc này bị đẩy ra, chau mày không vui. Tần Phóng đưa ảnh ra trước mặt anh, nói: “Khỏa thân.”

Giọng điệu cậu chắc hẳn không được tốt, cậu vốn không bực mình ngái ngủ nhưng lúc này cũng bị tên Bang x3 kia chọc điên.

Hình Viêm không nhìn vào điện thoại, mà ngước mắt lên nhìn thẳng cậu. Tần Phóng nhìn anh, khóe môi nhếch lên, cười bảo: “..Dáng đẹp lắm, chân trắng lắm.”

Trên điện thoại vẫn còn đang gửi tin nhắn mới, Tần Phóng quét mắt nhìn, đối phương vẫn đang liên tục nhắn “anh Viêm”.

Hình Viêm không nhìn vào điện thoại, mặt không cảm xúc nhìn Tần Phóng, sau đó anh mò tay cầm lấy điện thoại, xóa hẳn người kia đi. Xóa rồi ném điện thoại sang bên cạnh, cũng không nhìn Tần Phóng, xoay người đi.

Tần Phóng không được anh giải thích câu nào, anh còn xoay đầu bỏ cậu sau lưng, cậu ngồi ở đó, ấm ức khó chịu.

Tần Phóng ngồi dậy, chau mày hỏi: “Anh không có lời nào để nói à?”

Giọng Hình Viêm lạnh lùng, lúc cố ý chọc tức người miệng lưỡi rất cay độc, tức lên rồi không thích nói chuyện, chỉ nói: “Chẳng có gì để nói.”

Tần Phóng bị câu nói của anh chọc tức đến cười gằn: “Thế em cũng tìm người gửi ảnh cho em nhé?”

“Tìm đi.” Hình Viêm nói, “Tìm ai chân trắng vào.”

Bình luận

Truyện đang đọc