TÌNH YÊU CHỐN ĐÔ THỊ


Tầng 8 của khu nội trú Nam Uyển A, tầng này đều là phòng bệnh riêng biệt, đi kèm điều hòa không khí, TV, thậm chí còn được trang bị tủ lạnh và phòng khách riêng biệt.
Lúc này lòng bàn tay căng thẳng của Kiều Thanh đang toát mồ hôi, buổi chiều cô ta tan học liền vội vàng về nhà, thay bộ quần áo còn tỉ mỉ trang điểm.

Đi theo Triệu Doanh đến bệnh viện thăm một người thân thích nghe nói thân phận cực kỳ cao quý đến từ thành phố Bắc Kinh.
Nhà họ Trương tuy rằng có tiền, nhưng dù sao ở thành phố cũng không chen được vào tầng thượng lưu.
Cho nên nghe Triệu Doanh nói người bọn họ đến thăm tuổi tuy nhỏ, nhưng là bảo bối của tất cả mọi người nhà Triệu gia.

Ngay cả Triệu phu nhân cũng phải dỗ dành, là một tiểu tử mà không ai giám đụnh vào.
Dọc theo đường đi cô ta căng thẳng không chịu nổi, ngay cả Triệu Doanh cũng nhìn ra.
Trước khi vào phòng bệnh săn sóc nắm chặt bả vai cô ta, ôn nhu an ủi:
"Đừng lo lắng, em chuẩn bị nhiều đồ chơi như vậy cho Thần Thần, em tốt như vậy, cậu ấy sẽ thích em.

Huống chi anh còn ở bên cạnh em, em lo gì.
Kiều Thanh nghe vậy thoáng an tâm một chút, thẹn thùng rũ mí mắt xuống, kéo cánh tay anh, nhỏ giọng nói:
"Em sợ không làm tốt, làm mất mặt anh.
Triệu Doanh rất thích bộ dáng toàn tâm toàn ý ỷ lại vào mình, Kiều Thanh vĩnh viễn không làm được gì nếu không có anh ta.

Triệu Doanh cúi đầu lấy tay búng nhẹ vào sống mũi cô ta, mỉm cười:
Ngốc! Đây không phải là toàn người nhà sao, chúng ta vào thôi.
"Ừm."
Kiều Thanh vừa nghĩ đến lại phải đụng mặt Triệu phu nhân, liền nhớ tới cảnh tượng hôm nay ở trường trong phòng giáo vụ, trong lòng lo âu.
Vẻ tươi cười trên mặt cũng có vẻ có chút miễn cưỡng, kéo tay Triệu Doanh, cùng nhau mở cửa phòng bệnh.
......

Trong phòng bệnh, một cậu bé khoảng 5 tuổi ngồi trên giường bệnh, khuôn mặt xinh đẹp như được chạm khắc cẩn thận, rất đáng yêu.
Trong mắt đang chứa sự tức giận rõ ràng.
Triệu phu nhân vẫn nhiệt tình vây quanh bên cạnh cậu bé.
Mẹ, anh.

Em đến rồi, Thần Thần không sao chứ?
Triệu Doanh chào hỏi người trong phòng bệnh.
Triệu phu nhân cùng Triệu Tư Niên đồng thời quay đầu lại, Triệu phu nhân chỉ không mặn không nhạt Ừ một tiếng, cũng không có phản ứng gì với Kiều Thanh.
Hiển nhiên, còn đang vì chuyện buổi sáng ở trường mà không hài lòng về cô ta.
Kiều Thanh có chút không biết phải làm sao, trong lòng lại càng ủy khuất.

Chuyện kia không thể trách cô ta, ai biết Kiều Ân như vậy được gọi là dũng cảm.
Cũng may Triệu Doạn nhẹ giọng nói chuyện với cô ta, giúp giải vây:
Ôi, không phải em mua lê cho Thần Thần sao? Mau gọt cho Thần Thần một quả.
Kiều Thanh đang khổ sở không có cơ hội thể hiện bản thân, nghe vậy vội vàng gật đầu:
"Em đi ngay ạ!
Chỉ chốc lát sau, quả lê của cô ta đã gọt ra.

Còn đặc biệt có tâm gọt bỏ toàn bộ vỏ lê, đem từng miếng từng miếng thịt lê nhỏ tạo thành tạo hình thỏ nhỏ đáng yêu, tràn đầy tự tin bưng tới.
"Cô Triệu, cháu gọt cho Thần Thần một ít hoa quả."
Triệu phu nhân vốn chướng mắt cô ta, lúc này không dỗ được đứa nhỏ, thấy cô ta bưng hoa quả tới, tạo hình hoa quả lại không tệ, liền nhường vị trí, liếc mắt nhìn một cái:
"Cô thử xem Thần Thần có ăn hay không?
Không phải là dỗ dành một đứa trẻ thôi sao, Kiều Thanh tràn đầy tự tin đi đến bên giường bệnh, ôn nhu nhiệt tình chào hỏi người trên giường:
"Em tên là Thần Thần phải không? Xin chào, chị là bạn của chú Triệu Doanh.

"..." Không để ý tới cô ta.
Kiều Thanh không nản lòng, dùng tăm bẻ một miếng lê tạo hình thỏ đưa qua:
"Thần Thần đói bụng chưa, có muốn ăn một miếng lê không? Em xem quả lê này lớn lên giống như thỏ con, lớn lên rất đáng yêu, chúng nó gọi là Thần Thần cùng chúng chơi đùa này.
Vương Kỳ Thần cuối cùng cũng nhìn cô ta, đôi mắt đen nhánh kia phản chiếu bóng dáng của cô ta.

Trong lòng Kiều Thanh khẩn trương, khóe miệng bất giác nhếch lên, cho rằng mình đã thành công.
Ai mà biết được.
"Ngươi là đồ ngốc?
Thần, Thần Thần?"
Kiều Thanh giật mình đến mức nói chuyện cũng lắp bắp, chỉ cảm thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn mình.

Đặc biệt là Triệu phu nhân, ánh mắt ghét bỏ nhìn cô chằm chằm.
Cô ta bưng đ ĩa ra nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc, nhẹ giọng dỗ dành:
"Có phải em không thích con thỏ nhỏ không? Không sao, chị còn có thể gọt mèo con, chó con.

Em thích con nào, chị sẽ gọt lại cho em.
"Ngươi xem ta giống đứa trẻ ba tuổi?"
Vương Kỳ Thần đối với cô ta sắc mặt không hề vui vẻ, trên gương mặt ngây thơ kia chỉ có sự mất kiên nhẫn.

Mặc dù không phải là ba tuổi, nhưng rõ ràng chỉ có năm tuổi ah!
Ngày hôm đó khi cậu giãy dụa dưới sông, cậu đã nhìn thấy cô ta.

Người phụ nữ này đứng trên cầu thờ ơ lạnh lùng chỉ trỏ cậu bây giờ lại chạy tới lấy lòng cậu?

Kiều Thanh không bỏ cuộc, âm thầm đẩy đ ĩa trái cây tới trước mặt cậu, cười hư tình giả ý:
"Thần Thần, không cần ngại, em đang bệnh phải bổ sung thêm vitamin, ăn một miếng được không?
Ngươi có thấy phiền không!"
Vương Kỳ Thần trực tiếp lật đ ĩa sắp đến bên miệng cậu, quả lê trong nháy mắt rơi xuống đất.

Cậu tức giận xoay người, hướng về phía người trong phòng hô to:
"Đi ra ngoài! Tất cả các người ra ngoài! Tôi đi ngủ!
Triệu phu nhân lập tức kéo cô ta ra, sắc mặt khó coi:
"Cô xem cô làm chuyện tốt gì đây!
Kiều Thanh biến khéo thành vụng về, còn ở trước mặt người nhà Triệu gia làm mất mặt, vừa buồn bực vừa ủy khuất, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, ngón tay bị đ ĩa rạch chảy máu cô ta cũng không dám lên tiếng.
Vẫn là Phó Qu nắm lấy tay cô ta, vội vàng nói với cô ta:
"Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài trước."
*
Tầng 6, Nam Uyển.
Sau khi Kiều Ân giao nhục linh chi cho thím Trần, lại cùng chú Trần trên giường bệnh nói chuyện một hồi, thấy khuôn mặt màu vàng nhạt của người trên giường bệnh lộ ra thần sắc mệt mỏi, mới đứng dậy cùng Trần Viễn đang trầm mặc đứng ở một bên nói một tiếng:
"Theo tôi ra đây.
Cửa phòng bệnh được đóng lại.
"Lại đây, đi xa một chút."
Kiều Ân vẫn dẫn cậu ta đến trong cùng hành lang, xác định vợ chồng trong phòng bệnh sẽ không nghe thấy, cô mới dừng lại.

Mở cửa sổ hành lang, phiền não lấy kẹo cao su từ trong túi ra, tiện tay ném một viên kẹo nhỏ vào miệng.
Nó rất ngọt ngào.
Ngọt ngào với vị chua của cam.
Cô híp mắt, dựa lưng vào cửa sổ, đôi mắt đen nhánh thâm bàng kia nhìn vào người người đi theo.
Trên cánh tay Trần Viễn còn băng bó, trên mặt cũng có vết thương lưu lại sau khi đánh nhau với người khác, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi.
Kiều Ân chỉ híp mắt lại hỏi cậu ta:
"Cảm giác ra ngoài lăn lộn xã hội thế nào?
Trần Viễn buồn bực nói:

"Không liên quan đến cô!
Cô nở nụ cười, đuôi mắt nhấc lên, lại có chút khô khan, thay đổi tư thế đứng:
"Nếu không phải vì thím Trần và chú Trần bọn họ, cậu cho rằng tôi muốn quản anh sao?
...!Tôi cần cô quản!
Trần Viễn giữ lòng tự trọng.
Kiều Ân lười lãng phí nước miếng với cậu ta, thẳng thắn nói:
"Lúc trước cậu nói muốn ra xã hội lang bạt một một thời gian, đã ba tháng cậu vẫn chưa làm được gì.

Bây giờ cậu nên tuân thủ lời hứa với tôi, trở lại trường học, đừng để bọn họ phải lo lắng cho cậu nữa.
Trần Viễn không hiểu vì sao cô có thể luôn bình tĩnh như vậy, giống như thuyền buồm mặc kệ biển sóng hung mãnh cỡ nào, cô đều có thể nguy nga bất động.
Rõ ràng cô ấy trông lớn bằng mình!
Cậu ta kéo ra một nụ cười chế giễu:
"Cô có nghĩ rằng tôi có thể trở lại đó để học?"
Cậu ta đã nghỉ học được ba tháng, giờ muốn quay lại học có vẻ rất khó.
Kiều Ân nhướng mày, hỏi cậu ta:
"Trước kia cậu học trường nào? Tôi sẽ nhờ một bạn đến đó, để nói chuyện với họ.
"Nói cũng vô dụng."
Trần Viễn ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn nói cho cô biết:
"Trường số 1 Nhất Trung, tôi đang học lớp A.

Nhất Trung quản lý rất chặt chẽ, giáo viên chủ nhiệm lớp A lại rất nghiêm nghị, cô ấy sẽ không đồng ý cho tôi trở về đó đâu!
Trước kia thành tích của cậu ta trong lớp còn có thể đứng top 5, Thẩm Tuệ đối với cậu ta còn rất quan tâm.

Nhưng cậu ta biết, Thẩm Tuệ cực kỳ coi trọng thành tích của học sinh, trước kia có thể coi trọng không có nghĩa là hiện tại vẫn vậy.
Kiều Ân giật giật khóe miệng, mặt không chút thay đổi:
"Trùng hợp như vậy sao, tôi cũng đang học ở Nhất Trung, cũng là lớp A..


Bình luận

Truyện đang đọc