TÌNH YÊU CỦA ANH, THẾ GIỚI CỦA EM

Editor: SherryTan

Beta-er: Yulmi2704

Hạ Tu vốn đinh ra ngoài ăn trưa, vừa đúng lúc lại thấy một màn khói lửa giữa Giản Ngôn cùng bạn cấp 3 kia. Bây giờ là lúc nhóm nhân viên đầu tiên ăn cơm, anh thấy Giản Ngôn đang cầm hộp cơm đi về hướng canteen nhân viên, cũng lười ra ngoài nên liền đi thẳng đến đó.

Trong phòng ăn đã có người ngồi túm năm tụm ba, Giản Ngôn tìm một chỗ không có ai ngồi, mở hộp cơm của mình. Hộp cơm mà cô dùng là hộp giữ nhiệt ba tầng, dù đã qua mấy tiếng nhưng thức ăn bên trong vẫn nóng hổi.

Hạ Tu liếc mắt một cái đã thấy chỗ cô ngồi, anh cầm lấy khay đựng thức ăn đi chọn cơm. Hôm nay canteen làm món khoai tây xào thịt bò, dì múc cơm thấy hôm nay đích thân giám đốc Hạ đến canteen, liền phá lệ múc cho anh khá nhiều thịt bò.

Thiếu chút nữa là không nhìn thấy khoai tây.

Hạ Tu nói cám ơn với bà, sau đó bưng khay đến ngồi xuống đối diện Giản Ngôn. Giản Ngôn giật mình, ngẩng đầu thấy người tới là Hạ Tu thì càng ngạc nhiên hơn.

“Khụ khụ.” Cô che miệng ho nhẹ hai tiếng, muốn đứng lên: “Giám đốc Hạ.”

Hạ Tu nhìn cô nở nụ cười: “Tôi chỉ qua đây ăn cơm thôi, đừng lo lắng như thế.”

“Uhm, vâng…” Giản Ngôn ngoài mặt trả lời như vậy nhưng trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên. Hạ Tu trái lại rất tự nhiên, còn đánh giá hộp cơm của cô: “Bình thường cô vẫn tự mình mang cơm đi ăn sao?”

Giản Ngôn gật đầu: “Đúng vậy.”

“Là vì cơm trong canteen không ngon sao?”

“Không đâu, không đâu.” Nếu để giám đốc Hạ nghĩ chất lượng cơm trong canteen có vấn đề thì các cô chú sau này có lẽ sẽ không cho cô vào đây ngồi mất. “Dựa trên tiêu chuẩn về cơm nhân viên thì chất lượng cơm rất tốt, chỉ là miệng tôi kén chọn thôi.”

“Thì ra là vậy.” Hạ Tu nghiên cứu bữa trưa của cô, cơm trắng dẻo mềm, canh bắp nấu xương, bông cải xào và đậu hũ ma bà: “Đây đều là cô làm sao?”

“Ừ.”

“Sáng sớm dậy làm?”

“Ừ, sáng nào tôi cũng dậy sớm như vậy, nước dùng thì hầm từ tối hôm trước, sáng sớm thì có thể nấu được rồi, nếu làm ca tối thì nấu vào lúc trưa.”

Hạ Tu cười một tiếng: “Không nhìn ra cô lại là người phụ nữ giỏi gia chánh như thế.”

Giản Ngôn nhớ ra, hình như Nam Tư cũng từng nói câu này: “Bởi vì trông tôi rất modern (sành điệu), không giống người biết nấu cơm?”

Hạ Tu cúi đầu cười cười: “Còn có người nói như vậy với cô à?”

Giản Ngôn hơi hoảng sợ: “Không có.”

Hạ Tu: “Đồ ăn cô làm trông rất ngon, không biết hương vị có ngon như vậy không.” Anh nở nụ cười nhạt, nhìn Giản Ngôn: “Không ngại cho tôi nếm thử chứ?”

Mấy người đồng nghiệp ngồi chung với nhau, khó tránh khỏi sẽ có lúc thử ăn đồ ăn của nhau, đặc biệt Giản Ngôn là người tự mình mang cơm đến, không ít nhân viên nữ đã thử qua tay nghề của cô.

Hạ Tu không phải đồng nghiệp nữ, theo lí mà nói thì cô rất ngại, nhưng anh ngồi đối diện cô, nói chuyện phiếm lâu như vậy, cô thật sự… Không ghét anh như cô đã nghĩ.

Cô cầm một cái thìa sạch, múc một miếng thịt vào khay cơm của anh.

Lúc này cô nghĩ, lớn lên xinh đẹp đã vậy giọng nói còn dễ nghe, thật thiên vị làm sao.

“Cảm ơn.” Hạ Tu múc miếng thịt ăn thử, nhướng mày nhìn Giản Ngôn: “Tay nghề rất tốt, xem ra tôi phải thay đổi quan niệm “Phụ nữ xinh đẹp không biết nấu cơm” rồi.”

Giản Ngôn nghe anh nói xong câu này, phản bác: “Ai nói phụ nữ xinh đẹp không biết nấu cơm?”

“Tôi…” Hạ Tu nói đến đây đột ngột dừng lại, rũ mắt, lạnh nhạt nói: “Không có.”

Giản Ngôn cảm thấy kì lạ, nhưng cũng chẳng nghĩ sâu xa hơn, Hạ Tu khôi phục lại trạng thái bình thường, cười với cô: “Thật ra tay nghề tôi cũng tốt, có cơ hội sẽ nấu cho cô ăn thử.”

Giản Ngôn bất ngờ nhìn anh, sau đó theo phép lịch sự cảm ơn anh một tiếng.

Hạ Tu: “Mai cô làm ca nào?”

“Vẫn là ca sáng.”

“Vậy trưa mai tôi mời cô ăn cơm, trả lễ món thịt hôm nay.”

Giản Ngôn vội đáp: “Không cần đâu, anh quá khách khí rồi.”

Hạ Tu: Cô không cần khách khí như vậy, nhân viên trong Mộng Huyễn Y Thụ tôi đều đã mời cơm hết rồi đấy.”

Thật không?

Giản Ngôn có chút khó tin.

Hạ Tu lại cười với cô: “Cuối năm công tác bận rộn, cô đến đây làm lâu như vậy còn chưa mời cơm cô, ngày mai nhé!”

“Thật sự không cần…”

“Mấy nhân viên khác tôi đều đã mời, chỉ có cô là chưa, đừng để người khác nghĩ tôi có ý kiến với cô chứ.”

“Ừm…”

“Cứ quyết định vậy nhé!”



Lúc Giản Ngôn quay trở lại Mộng Huyễn Y Thụ thì vẫn nghĩ mãi về chuyện này. Một đồng nghiệp thấy cô chau mày, liền hỏi: “Cô sao thế?”

“A…” Giản Ngôn suy nghĩ một chút, hỏi cô gái: “Ừm, giám đốc Hạ đã từng mời cô ăn cơm chưa?”

Đồng nghiệp gật đâu, nói: “Có chứ, lúc Mộng Huyễn Y Thụ mới thành lập, anh ấy mời tất cả nhân viên dùng cơm.”

“Vậy những người mới đến sau này?”

“Cũng có mời, tôi nè.”

“Ừm…” Giản Ngôn nghe cô ấy nói như vậy thì yên tâm rồi.

“Đi thôi, đi ăn cơm nào.” Một nhân viên khác kéo cô gái đi, đi về phía canteen: “Các cô nói gì thế?”

“Giản Ngôn hỏi là giám đốc Hạ đã mời tôi ăn cơm bao giờ chưa?”

“À, cô là người vào sau, không ăn chung với chúng tôi. Giám đốc Hạ mời cô ăn gì?”

“Anh ấy cho tôi tự chọn, ăn xong tìm anh ấy trả tiền.”

Giản Ngôn đã đi xa nên không nghe được đoạn đối thoại này.

Điện thoại để trong túi áo khoác rung một cái, Giản Ngôn lấy ra xem, Lâm Trân gửi một tin nhắn Weixin: “Tốt lắm, mẹ chị lại hẹn cho chị một buổi coi mắt chiều nay.”

Giản Ngôn nghĩ nghĩ, trả lời: “Nếu như thật sự không muốn đi thì đừng đi. Chị xem, mỗi lần đi chị chẳng oán trời than đất còn gì?”

Lâm Trân: Hết cách rồi, chị đã 30, rất gấp rồi [Che mặt]

Giản Ngôn: Đây không phải là chuyện cứ gấp là được.

Lâm Trân: Chị cần một người bạn trai để lấp chỗ trống [Che mặt]

Giản Ngôn: Lấp chỗ trống? Có thể chơi game.

Lâm Trân: … …

Lâm Trân: Đây là lí do em chơi game?

Giản Ngôn: Không, chỗ trống của em đều được lấp đầy bằng tiền ?

Lâm Trân: [Byebye]

Lâm Trân: Chị phải ra trận đây, lát sẽ tường thuật trực tiếp tình hình cho em.

Giản Ngôn cười một tiếng, cất điện thoại vào túi.

Không ngờ rằng Lâm Trân thật sự sẽ tường thuật trực tiếp tình hình cho cô, chỉ 20 phút sau, điện thoại trong túi lại rung một cái. Giản Ngôn tiễn một nhóm khách đi, mở điện thoại xem.

Lâm Trân: Chị thật sự hoài nghi cách nhìn người của mẹ chị [cười]

Lâm Trân: Lần trước cái gã vừa gặp đã cho rằng chị là kẻ tham giàu sang phú quý đó, chắc chắn là gã đã nói gì sau lưng chị, lần này giới thiệu cho chị một gã nhà giàu mới nổi. [Cười]

Lâm Trân: Gã ngồi khoe khoang cái biệt thự cạnh biển đến cái sân bay tư nhân nào đó của nhà gã. [Bye bye]

Lâm Trân: Em có biết cảm giác của chị giờ là gì không? Thật muốn kiếm đồ để đập hắn [Mỉm cười]

“Phốc.” Giản Ngôn xem đến đây không thể nhịn cười, định gởi cho Lâm Trân tin nhắn an ủi, điện thoại cô lại rung lên: “Shit, đoán xem chị vừa gặp ai nào? Người bạn kia của Hạ công tử đấy!”

Hôm nay Đường Chính cũng bị người nhà bắt đi xem mắt, anh không hiểu nổi, anh mới 29 thôi, bề ngoài rất được, lại còn là người của nhà họ Đường, sao còn bắt anh đi xem mắt? Không lẽ sợ anh không cưới được vợ sao.

Từ lúc anh bước vào, Lâm Trân luôn vô tình dõi mắt nhìn theo anh, đối diện anh là một cô gái xinh đẹp, là một người từng trải, cô liền hiểu – Anh ta cũng đến xem mắt.

Nhà hàng này chính là thánh địa xem mắt, ngồi ở đây 10 cặp nam nữ, thì hết 5 cặp đến để xem mắt. Nhưng mà anh ta… Không phải là gay sao? Đã vậy còn là đối tượng yêu đương cố định của công tử Hạ, còn nói thích anh ta nhất!

Haiz, mỗi nhà mỗi cảnh, rõ rang là đồng tính, chịu áp lực của dư luận, giờ còn phải xem mắt với phụ nữ, anh ta sống cũng không dễ dàng.

“Cô Lâm à, cô vẫn nghe tôi nói chứ?” Gã nhà giàu mới nổi gọi giật cô lại.

Lâm Trân phục hồi tinh thần, mỉm cười với gã: “Anh vừa nói đến chỗ nào nhỉ? Máy bay hay tài sản của anh?”

Lúc này, Đường Chính cũng để ý đến Lâm Trân bên này, anh luôn cảm giác cô gái này có chút quen, nghĩ một lúc, liền nhớ ra cô gái này là cô gái ở cùng với Giản Ngôn ngày hôm đó.

…Cô ta không phải lesbian sao, sao lại đi xem mắt thế này?

Anh nhìn người đàn ông đối diện Lâm Trân, lắc đầu. Loại đàn ông như vậy, nếu là phụ nữ anh thà chọn Giản Ngôn còn hơn.

Cô gái ngồi đối diện vẫn đang thao thao bất tuyệt những thứ cần chú ý sau khi kết hôn, Đường Chính anh mặc kệ, đứng dậy đi về phía bàn của Lâm Trân: “Chào cô, cô còn nhớ tôi chứ?”

Lâm Trân không ngờ anh ta có thể đứng lên chào mình như vậy, nhưng đây đúng là cọng rơm cứu mạng liền nhanh chóng gật đầu: “Nhớ chứ.”

Đường Chính cười với cô: “Không ngờ lại gặp được cô ở đây, thật là có duyên.”

“Đúng vậy.”

“Đường Chính, có chuyện gì thế?” Đối tượng xem mắt của Đường Chính bước đến, nhìn Lâm Trân vài lần: “Anh quen dì này à?”

…Dì?

Lâm Trân cười haha hai tiếng, nếu như bây giờ cô có mang dao, thể nào cũng đâm cô nàng này đầu tiên: “Ai là dì của cô? Gọi cha đi.”

Cô nàng: “…”

Đường Chính đứng bên cạnh không nhịn được cười một tiếng, lúc hai cô gái sắp nổ ra trận cãi vả thì cướp lời: “Đây là bạn của tôi, lâu rồi không gặp, hôm nay gặp được cô ấy, anh không đi cùng em được. Em cứ từ từ ăn, cứ tính cả cho tôi.”

Lâm Trân nhân cơ hội này nói với đối tượng xem mắt của mình: “Đúng vậy, tôi đi trước nhé, hay là anh ghép bàn với tiểu thư này đi? Tôi nghĩ cô ấy sẽ rất hứng thú với gia đình anh.”

Đường Chính lại cười hai tiếng, kéo Lâm Trân ra khỏi nhà hàng.

Xa của anh và Lâm Trân đều đỗ bên ngoài nhà hàng, hai người đi đến chỗ đậu xe liền đồng thời dừng lại. Đường Chính suy nghĩ một chút, nói với Lâm Trân: “Chi bằng chúng ta kiếm chỗ nào gần đây ăn cơm đi?”

Bình luận

Truyện đang đọc